Nhìn thấy Hứa Thục Hoa như một hung thần ác sát lao về phía mình, mẹ Lý hoảng sợ, liên tục lùi về phía sau.
“Không phải, không phải! Bà Dư, bà nghe tôi nói đã! Tôi đâu có làm gì đâu! Noãn Bảo nhà bà đứng ở cửa khóc, tôi chỉ đến hỏi con bé vì sao khóc thôi! Tôi còn tốt bụng giúp con bé lau nước mắt mà!”
Khi nghe mẹ Lý nói là đã giúp Dư Noãn Noãn lau nước mắt, Hứa Thục Hoa càng thêm tức giận, “Bà còn nói là lau nước mắt? Lai cái gì nước mắt! Bà nhìn lại tay bà, tay bà thô như mướp hương mà lại dám lau nước mắt cho cháu gái nhà tôi, xem thử bà đã làm gì trên mặt con bé!”
Mẹ Lý ngơ ngác nhìn về phía Dư Noãn Noãn, quả nhiên, ở trên mặt Dư Noãn Noãn, nơi mà bà ta đã dùng tay lau qua, có thể nhìn thấy rõ những vết trầy xước.
Thấy vậy, sắc mặt mẹ Lý thay đổi, đỏ rồi lại tái nhợt, một hồi lâu mới nói, “Thật sự tôi không cố ý mà! Tôi chỉ là nghĩ giúp một tay thôi mà, tôi đâu biết da mặt của Noãn Bảo nhà bà lại nhạy cảm như vậy, nhẹ nhàng chạm vào một chút cũng không được.”
Hứa Thục Hoa phun một tiếng, tức giận nói: “Bà tốt tâm cái gì! Cái bình hoa không phải bà làm rơi sao? Hoa không phải bà dẫm hư sao? Nếu không phải vì cái này, cháu tôi có thể khóc sao?”
Mẹ Lý mặt mày hoang mang nhìn Hứa Thục Hoa, “À! Noãn Bảo là vì cái này mà khóc sao? Tôi thật không biết! Tôi đâu có cố ý! Tôi chỉ bước vào nhìn, thấy trên bàn có một lọ hoa, tôi chỉ định cầm lên xem, không ngờ tay tôi trượt, đồ vật liền rớt. Cũng đâu phải là thứ gì quý giá, chỉ là cái ống tre và mấy đóa hoa hư thôi mà, có gì đáng khóc đâu. Bà Dư, hiện giờ nhà bà đã khá giả rồi, sao không mua cho Noãn Bảo mấy thứ tốt một chút?"

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play