Nghe được lời của Hứa Thục Hoa, Vưu Thái Hoa sợ ngây người, “Bà… bà… bà sao lại có thể như vậy?”
Hứa Thục Hoa nhướng mày nhìn Vưu Thái Hoa, “Tôi thế nào? Đây chẳng phải là bà vừa mới nói sao? Cũng không phải chuyện lớn gì, tôi sao lại không thể làm như vậy? Sao, bà có thể nói, còn tôi thì không thể làm?”
Về tài ăn nói, Hứa Thục Hoa vượt xa Vưu Thái Hoa cả mười lần. Còn về võ lực, cũng chẳng thua kém.
Vì vậy, Vưu Thái Hoa nhanh chóng nhận thua, “Tôi sai rồi! Tôi không nên xen vào chuyện của người khác, không nên nói những lời đó! Nhà tôi còn có việc, tôi… tôi đi trước!”
Vưu Thái Hoa nói là đi là đi, bỏ lại Vương Đại Bảo đứng đó, sợ ngây người. Cậu ta tưởng rằng có người đứng ra bảo vệ mình, nên mới dám nói ra lời như vậy. Ai ngờ, khi người đó đi rồi, cậu ta lại chẳng có ai giúp đỡ.
Vương Đại Bảo nhìn về phía Hứa Thục Hoa, ánh mắt đầy sợ hãi, định mở miệng khóc.
“Câm miệng! Cấm khóc!” Hứa Thục Hoa hét lên, Vương Đại Bảo lập tức im lặng, không dám kêu nữa.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play