Sau Khi Lão Tổ Huyền Học Xuyên Thành Pháo Hôi Giả Mang Thai

CHƯƠNG 6


1 tuần

trướctiếp

 

Đám cư dân mạng đang kích động bàn tán nghĩ hoài không ra người mà con nhà giàu nói kia là ai, bọn họ lục tung các nền tảng Internet lên cũng không tìm được tin tức của đứa bé kia. Lúc bọn họ đang nghi ngờ không biết có phải con nhà giàu này cũng đang “ké fame” không thì có người nói: [ Đứa bé này có điểm giống Tổng giám đốc Cố phải không? ]

[ Cố á? Là họ Cố mà tôi đang nghĩ tới đúng không? ]

[ Chu choa mẹ ơi! Thật sự là con út của Tổng giám đốc Cố sao? Nếu vậy thì đúng là Kỳ Vũ Thu không mời được rồi, ba người ta vung tay một cái là có thể mua được cả một công ty giải trí! ]

[ Xin cho phép tôi bày tỏ lòng biết ơn chân thành với Kỳ Vũ Thu, cảm ơn cậu đã cứu em trai ruột của tôi! ]

[ Người bên trên ới, cho dù chỉ có một hạt lạc, cậu cũng không thể say tới nỗi tùy tiện nhận người thân. Đây rõ ràng là em trai tôi, em trai yêu à, chị là người chị gái thất lạc nhiều năm của em đây! ]

Một làn sóng cư dân mạng tràn vào weibo của Kỳ Vũ Thu, cầu xem bói, hưởng sái ít vận may, người follow cậu trong chớp mắt tăng lên mấy trăm ngàn người, những bình luận chửi rủa bên dưới lập tức bị đủ các lời chế giễu nhanh chóng đẩy xuống dưới.

Nhà họ Cố.

Khi Cố Nhân dẫn theo Tiểu Hi về tới nhà đã thấy con trai cả với vẻ mặt nghiêm nghị ngồi trong phòng khách, giống như đang đặc biệt chờ bọn họ về nhà vậy.

Cố Nhân hừ lạnh một tiếng, kể từ sau khi việc làm ăn mỗi lúc một lớn, đứa con này ném đứa nhỏ lại cho ông ấy, một tháng cũng không thấy ông về nhà thăm đứa bé được mấy lần.

Cố Trường Thanh thấy hai người đã về, bực bội cúp điện thoại. Gần đây có một công trình của ông liên tục xảy ra vấn đề, đã có vài người bị thương, mặc dù đã nói thư ký đi mời người được ca tụng là đại sư về rải bùa và làm phép nhưng cũng chẳng có tác dụng gì.

Tiền thì đã tiêu không ít nhưng vẫn không giải quyết được vấn đề, trên mạng cũng bắt đầu râm ran không biết có phải ông đã làm việc gì trái với lương tâm nên bị oan hồn trả thù. Trời đất chứng giám, Cố Trường Thanh ông đã làm ăn nhiều năm, nhưng thật sự chưa từng làm việc gì có lỗi với lương tâm cả!

Hôm nay ông lại thấy trên mạng lan truyền tin con trai mình bị trúng tà, bây giờ Cố Trường Thanh chỉ cần nhìn thấy mấy chữ này đã tức giận tới đau cả đầu.

Cố Trường Thanh nhìn Tiểu Hi vừa thấy mình đã trở nên rụt rè, đè cảm giác không vui xuống, miễn cưỡng cười nói: “Tới đây, tới đây với ba nào.”

Tiểu Hi đang nắm tay Cố Nhân, hơi co người lại trốn sau lưng ông nội. Cố Trường Thanh cười đi tới trước mặt cậu bé, xoa xoa gương mặt cậu bé rồi hỏi: “Hôm nay có chuyện gì xảy ra với Tiểu Hi thế? Sao con lại có liên quan tới một tiểu minh tinh vậy? Chuyện này lan truyền khắp trên mạng rồi!”

Cố Nhân lạnh lùng cười nói: “Người ta cứu được mạng của Tiểu Hi, con còn không cho nói à? Con đang mong Tiểu Hi chết sau đó lại cưới người khác về đúng không? Ba nói cho con biết, có ba ở đây, đừng hòng có ai vào được cửa lớn nhà họ Cố.”

Cố Trường Thanh bất đắc dĩ nói: “Ba, lời ba nói thái quá rồi đấy. Tiểu Hi vĩnh viễn là con trai duy nhất của con, con chỉ sợ hai người bị lừa thôi.”

“Hừ!” Lúc này sắc mặt Cố Nhân mới tốt hơn một chút: “Cậu nhóc kia cũng có bản lĩnh, may mà hôm nay gặp được cậu ấy. Nếu con có thời gian thì đích thân tới cảm ơn người ta, làm quen thêm một người bạn như thế đối với con chỉ có lợi mà thôi.”

Cố Trường Thanh cảm thấy bất đắc dĩ, một minh tinh nhỏ đầy rẫy việc xấu, lại còn có lợi với ông, có thể có lợi chỗ nào chứ? Nếu bảo là muốn mượn cơ hội này bấu víu vào ông thì còn tạm được, mấy minh tinh kiểu thế này ông gặp nhiều rồi.

“Ba đúng là dễ bị lừa mà, tiểu minh tinh kia còn chưa đủ hai mươi tuổi đúng không? Làm gì có đại sư nào chưa được hai mươi tuổi, cần tặng quà thì ba cũng tặng rồi, đừng dính líu hay có quan hệ gì với cậu ta nữa!”

Ông cụ bị chọc tức tới ngã ngửa: “Không được, ngày mai con nhất định phải đi với ba, đích thân tới cảm ơn cậu nhóc kia. Cố Thần Hi là con trai ruột của con đó, người ta cứu được con con, con lại còn nói mấy lời hoang đường này à!”

Đúng lúc này, điện thoại của Cố Trường Thanh lại vang lên, thư ký ở đầu dây bên kia vội vàng hấp tấp nói ở công trường lại xảy ra chuyện rồi. Gương mặt Cố Trường Thanh đanh lại, nói: “Cậu xử lý trước đi, để ý bên phía bệnh viện một chút, nếu cần bồi thường thì hào phóng một chút, bây giờ tôi tới ngay đây.”

Cố Nhân hừ lạnh nói: “Con nhìn con xem, xui xẻo thế này rồi, nên để cậu nhóc kia tới đuổi tà ma cho con!”

Cố Trường Thanh không có tâm trạng cãi nhau với ba mình, ông liên tục đồng ý, nhận bùa bình an ông ấy đưa cho rồi lái xe chạy tới chỗ công trình đang thi công.

Sau khi tới công trình đang thi công, người phụ trách dẫn ông đi kiểm tra chỗ xảy ra sự cố. Cố Trường Thanh không bóc lột công nhân bao giờ, cho nên bọn họ đều được trang bị thiết bị an toàn hiện đại và mắc tiền nhất, theo lý thì không thể xảy ra những chuyện này. Nhưng có rất nhiều chuyện kỳ lạ như thế, cho dù trước khi khởi công kiểm tra kỹ tới đâu thì kiểu gì cũng sẽ có chuyện xảy ra!

Cố Trường Thanh đi lên trên nhìn, ánh nắng quá chói khiến ông có hơi chóng mặt. Trong mơ màng, ông nghe có tiếng người kêu rên, nhưng người bên cạnh lại chẳng có chút phản ứng nào. Ông hơi bực mình, muốn đích thân đi xuống xem xét một chút.

Thế nhưng lại có người kéo ông không cho ông đi. Cố Trường Thanh hất tay người kia ra, bọn họ không nghe thấy tiếng kêu cứu đang dần dần tắt lịm sao?

Thế nhưng khi ông bước một chân ra, lại đột nhiên thấy có một luồng ánh sáng đỏ hiện lên, giống như một đám mây mù bị đẩy ra, mọi thứ dần dần hiện ra rõ ràng trước mắt.

Cố Trường Thanh cúi đầu nhìn, dưới chân là một khe hở, bên trong là thép sắc nhọn đâm lên, nếu ông tiến thêm một bước nữa thì sẽ ngã xuống đó ngay.

“Tổng giám đốc Cố, ông đừng đi tới trước nữa, nguy hiểm lắm.” Người phụ trách đứng sau lưng ông, cả đầu đầy mồ hôi lạnh, ông ấy không kéo Cố Trường Thanh lại được, nếu xảy ra chuyện gì thì ông ấy cũng không gánh nổi trách nhiệm!

Chân Cố Trường Thanh như nhũn ra, ông lùi về sau hai bước, lấy lá bùa mà lúc nãy Cố Nhân lén đưa cho mình ra xem, một tờ giấy bình thường lại dường như đang lờ mờ tỏa ra ánh sáng hồng, hoa văn trên đó chậm rãi biến mất.

Tay ông run rẩy lau mồ hôi lạnh, hóa ra minh tinh nhỏ kia thật sự là một đại sư!

Bạn đang đọc bản dịch “Sau Khi Lão Tổ Huyền Học Xuyên Thành Pháo Hôi Giả Mang Thai" được thực hiện bởi TYT, chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng [t-y-t]. Vui lòng không copy và thu phí trên bản dịch của nhóm, bạn có thể tự dịch lại nếu thích.  

Trong phòng riêng ở khách sạn Phong Thụy.

Đạo diễn vẫn chưa tới, Kỳ Vũ Thu đã đói tới nỗi ngực dán vào lưng, bắt Lý Kỳ phải gọi cho cậu một tô mì. Ăn xong rồi, cậu mới hài lòng xoa bụng nói: “Đã no ba phần.”

Lý Kỳ chỉ hận rèn sắt không thành thép: “Hôm qua một quả táo em cũng không dám ăn hết, nhất định phải chia ra ăn bốn lần, bây giờ sao lại thoải mái thế, không sợ tăng cân à?”

Kỳ Vũ Thu cảm thấy không thể hiểu nổi người này: “Em còn chưa no thì làm sao béo lên được. Em chưa nghèo tới nỗi không có cơm ăn đâu?”

Lý Kỳ không còn lời nào để nói, lắc đầu, đứa nhỏ này thật sự bị đè ép tới nỗi bắt đầu cam chịu rồi.

“Anh có ý gì thế, không ăn nổi thật à? Nếu không nổi thì đáng ra anh đừng kêu em tới!” Kỳ Vũ Thu cảm thấy thật oan ức mà, cậu thấy chỗ khách sạn này có vẻ cao cấp, có thể sánh ngang với Hoàng Hạc lâu ở Kinh thành. Nếu không phải anh ấy nói có người mời thì cậu cũng chẳng dám vào đâu!

“Em ăn đi, cứ tự nhiên, anh mời.” Lý Kỳ bất lực đỡ trán.

Kỳ Vũ Thu chợt nhớ tới mình vừa kiếm được hai trăm ngàn, nhẹ nhàng thở phào, an ủi anh ấy: “Em có tiền, vừa mới kiếm được hai trăm ngàn đấy!”

“Em lấy tiền ở đâu ra?” Lý Kỳ cảnh giác hỏi, công việc của Kỳ Vũ Thu bây giờ chỉ còn vỏn vẹn có một vai nam bốn, vẫn còn đang đứng trước nguy cơ bị hủy vai, cậu sẽ không tự đi nhận vai diễn không đáng tin cậy nào đấy chứ?

Kỳ Vũ Thu đắc ý nói: “Em bán bốn lá bùa bình an, một lá năm mươi ngàn, lá bùa anh trả sáu trăm tệ kia cũng không cần bù phần chênh lệch, coi như em tặng anh với giá hữu nghị.”

Trong đầu Lý Kỳ không ngừng kêu ong ong, cổ họng nghẹn ứ, suýt chút nữa đã bị cậu làm tức chết. Lại còn bù phần chênh lệch, một tờ giấy rách bán năm mươi ngàn, cậu không muốn đi theo con đường lăng xê mà tính nổi tiếng theo con đường phạm pháp à!

“Em, em… Em mau trả tiền lại cho người ta đi. Đó là lừa đảo có biết không hả? Việc này đủ để em đi tù mấy năm đấy!”

Anh ấy thật sự không ngờ tới Kỳ Vũ Thu ngốc nghếch như vậy mà còn có thể lừa người khác hai trăm ngàn tệ, rốt cuộc người kia ngớ ngẩn tới cỡ nào mới bị cậu lừa thế!

Đặng Triêu vẫn luôn lướt weibo cũng tranh thủ làm sáng tỏ mọi chuyện giúp anh Kỳ nhà mình: “Anh Lý, anh không lên mạng à? Anh Kỳ cứu được một mạng người đấy, trên mạng đều đang nói người đó là đứa nhỏ nhà họ Cố, hai trăm ngàn ít lắm, nếu mà là em, hai triệu em còn chê ít nữa là!”

Kỳ Vũ Thu xua xua tay, ra hiệu cho Đặng Triêu không nên quá kiêu ngạo, cậu chỉ thuận tay mà thôi, hai trăm ngàn đã rất nhiều rồi.

Lý Kỳ nhìn hai người kẻ xướng người họa, dương dương đắc ý, thật sự không biết rốt cuộc anh ấy có vận đỏ gì mà có thể tập hợp được hai đứa ngu ngơ này lại với nhau.

“Anh Lý à, vẻ mặt anh như thế là sao đấy! Em còn có thể lừa anh sao?” Đặng Triêu bị Lý Kỳ trừng mắt, kêu la oan uổng rồi nhanh chóng mở weibo, vào trang weibo của Kỳ Vũ Thu.

Chỉ trong một khoảng thời gian ngắn, số lượng người follow của cậu đã tăng trăm mấy chục nghìn, Lý Kỳ nhìn lướt qua, rõ ràng số lượng người follow tăng lên không ít. Anh ấy nhanh chóng mở hot search ra xem, quả nhiên, ở phần dưới của hot search nhìn thấy một đoạn video.

Lý Kỳ xem hết video, xác định Kỳ Vũ Thu không biến thành tội phạm lừa đảo, biểu cảm dịu đi, lời nói đầy ý vị sâu xa: “Giúp người làm niềm vui là chuyện tốt, giúp em chiếm được không ít hảo cảm. Sau nay em yên lặng một khoảng thời gian, lát nữa khi gặp đạo diễn Trình nhớ thể hiện tốt một chút, mặc dù chỉ là một chương trình giải trí trên mạng, nhưng tốt xấu gì cũng xuất hiện được một chút.”

“Nhưng em không được phép tuyên truyền phong kiến mê tín. Lát nữa em đăng weibo giải thích một chút, đỡ phải lừa dối người hâm mộ. Tiểu Đặng, cậu giúp em ấy chỉnh sửa bài đăng… Thôi được rồi, để anh viết cho.” Lý Kỳ trừng mắt nhìn tên ngốc Đặng Triêu một cái, anh ấy thật sự không dám để cậu ấy viết bài.

Đặng Triêu cảm thấy oan uổng ghê, anh Kỳ nhà cậu ấy thật sự có bản lĩnh đấy, không phải phong kiến mê tín đâu!

Đặng Triêu còn chưa kịp phản bác thì cửa phòng riêng bị đẩy ra, một thanh niên có gương mặt trắng mịn, trông có vẻ không lớn hơn hai mươi lăm tuổi đẩy cửa đi vào, cười ha ha nói: “Sao lại không được phong kiến mê tín chứ, tôi thấy có một vài thứ thật sự có ý nghĩa của riêng nó.”

Người đi vào mặc một cái áo thun màu trắng, quần jean xanh, trên đầu đội mũ lưỡi trai màu đen, trông như sinh viên vừa mới tốt nghiệp.

Lý Kỳ nhanh chóng đứng dậy, nắm tay anh ấy: “Chào đạo diễn Trình, tôi là Lý Kỳ, là người đại diện của Kỳ Vũ Thu.”

Lý Kỳ đón tiếp đạo diễn Trình đi vào trong phòng, giới thiệu mọi người với nhau.

Kỳ Vũ Thu cũng đứng dậy, rất lễ phép chào hỏi: “Nghe danh đã lâu, nghe danh đã lâu.”

Trình Vũ cười ha ha nói: “Cậu qua loa quá rồi, tôi còn chẳng có lấy một tác phẩm nào, cậu nói thử xem cậu nghe danh tôi đã lâu từ đâu thế?”

Lý Kỳ âm thầm thở dài trong lòng, Kỳ Vũ Thu không biết cách ăn nói, Trình Vũ này cũng là một người kỳ lạ, khách sáo với anh ấy một chút mà anh ấy còn tưởng là thật.

Không khí lúc này có chút lúng túng.

Ai dè Kỳ Vũ Thu nghiêm túc nói: “Đạo diễn Trình là một người tốt bụng, hay làm việc thiện. Internet phát triển như thế, tôi chỉ trùng hợp nhìn thấy tin tức có liên quan tới anh, cũng biết một vài mẩu chuyện có liên quan tới đạo diễn Trình mà thôi.”

Trình Vũ kinh ngạc, mấy năm trước đúng là anh ấy có tổ chức một vài hoạt động công ích, nhưng những chuyện này chưa từng được truyền thông đưa tin, lại càng không có dấu vết nào trên mạng, những người không quen biết anh ấy đáng ra không biết những chuyện này mới đúng.

Kỳ Vũ Thu này đúng là không đơn giản. Anh ấy cười ha ha, đổi chỗ ngồi với Đặng Triêu để ngồi bên cạnh Kỳ Vũ Thu, ánh mắt nóng rực nhìn cậu: “Cậu đúng là không đơn giản, lần này tôi tìm đúng người rồi!”

Mặc dù Kỳ Vũ Thu không hiểu anh ấy đang nói tới phương diện nào của cậu, nhưng vẫn phất tay khiêm tốn nói: “Làm gì có, làm gì có.”

Sau đó Lý Kỳ trơ mắt nhìn hai người vừa gặp đã quen thân, nhanh chóng bỏ người đại diện là anh ấy qua một bên để hàn huyên tâm sự.

Nhưng mà… Chủ đề này sao càng nghe càng cảm thấy không thích hợp vậy nhỉ!


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp