Ngô Quảng Phong mặt cắt không còn giọt máu, trơ mắt nhìn mây đen tụ lại trên bầu trời thủ đô, ông ấy loạng choạng bước về phía trước vài bước, cuối cùng không chống đỡ nổi ngã quỵ xuống đất. Mấy triệu con người, mấy triệu sinh mạng, biết lấy gì để cứu những người này đây!
“Ông Ngô!” - Kỳ Vũ Thu nhanh tay đỡ ông ấy lên, lúc cúi mắt nhìn xuống, mới phát hiện ra mặt Ngô Quảng Phong đã đầm đìa nước mắt, vẻ mặt tràn ngập tuyệt vọng và áy náy.
“Là chúng tôi quá vô dụng, quá vô dụng!” - Ánh mắt ông ấy trống rỗng, giãy giụa muốn quay về thủ đô. Cả đời ông ấy luôn đi theo chủ tịch Chung bảo vệ những con người này không bị tổn hao, điều này đã trở thành sứ mệnh và trách nhiệm khắc sâu vào xương tủy ông ấy rồi. Thế nhưng lúc này ông ấy chỉ có thể trơ mắt nhìn mấy triệu con người chết đi, ông ấy không tài nào chấp nhận được. Chỉ bằng, để ông ấy về cát bụi cùng bọn họ đi!
Kỳ Vũ Thu dán một lá bùa Tĩnh Tâm vào giữa lưng ông ấy, bất đắc dĩ nói: “Ông Ngô, không phải là không có cách giải quyết, ông cứ bình tĩnh đi đã”.
Mắt Ngô Quảng Phong khẽ động, nắm chặt cánh tay Kỳ Vũ Thu đang dìu mình, giọng khàn khàn, hỏi: “Cậu Kỳ, cậu… cậu… có cách cứu họ ư?”.
Kỳ Vũ Thu thoáng im lặng, rồi gật đầu cười: “Cứu được”.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT