Buổi phỏng vấn trên sóng livestream đã gần kết thúc, Diêm Văn Quang nhìn thấy có người tìm ra được Thịnh Tuấn trong phần bình luận rồi, còn liên tục mắng nhiếc anh ấy thì không khỏi thấy đắc chí và hả hê.
Xem đi, chỉ cần một câu nói úp úp mở mở của gã là có thể khiến Thịnh Tuấn bị cả cõi mạng mắng rồi, vậy mà còn dám đấu với gã sao, đúng là tự tin quá đấy.
Người đại diện ngồi bên cạnh rất bình tĩnh, dù sao Diêm Văn Quang vẫn chưa chỉ đích danh là ai, là người hâm mộ tự lôi người khác ra để mắng chứ không liên quan gì tới gã. Chuyện này còn kéo thêm một mớ người qua đường khác nữa, lời chứ không lỗ.
Người dẫn chương trình cũng rất vừa lòng với hiệu quả của buổi livestream này, số người vào xem livestream vẫn luôn tăng lên, số liệu rất đẹp. Tới khi sắp kết thúc, cô ta lại muốn khiến buổi livestream này hot hơn nữa nên hỏi Diêm Văn Quang rằng sau này còn muốn học hỏi từ vị đàn anh kia nữa hay không. Người đại diện của Diêm Văn Quang nhìn sang gã, mặc dù sau ống kính thì Diêm Văn Quang chẳng ra gì nhưng gã đã từng tham gia huấn luyện cách phát ngôn trước công chúng. Lúc này chỉ cần thể hiện sự tôn trọng dành cho đàn anh, khéo léo tỏ vẻ có lẽ là do phong cách của hai người khác nhau, nếu sau này có cơ hội thì mới hợp tác với nhau được, vậy là quá hoàn mỹ.
Sau đó, Diêm Văn Quang lên tiếng, trên mặt gã vẫn nở nụ cười khiêm tốn nhưng rạng rỡ như ánh mặt trời.
"Thằng già Thịnh Tuấn kia á, tôi học hỏi anh ta làm cái đếch gì."
"Mấy bài hát của anh ta được tôi thích thì đó là vinh hạnh của anh ta, tôi đã chi tiền rồi mà anh ta vẫn không chịu bán, nếu không đì anh ta được thì tôi đi đầu xuống đất, dù sao chắc chắn bài hát cũng sẽ là của tôi."
"Từ tên người soạn nhạc tới viết lời đều viết thành tên tôi, khi nào album được phát hành thì tôi sẽ đích thân mang tới nhà anh ta ha ha ha, cho anh ta tức chết!"
Dưới phần bình luận lặng đi trong một thoáng, sau đó lập tức bùng nổ.
[ Cái quái gì đang xảy ra đây, không phải là ma cũ bắt nạt ma mới à? ]
[ Người qua đường, mới vừa nhấn vào rồi đực mặt luôn, vốn dĩ có ấn tượng khá tốt với Diêm Văn Quang, không ngờ lại tởm đến thế, ôi trời ơi. ]
[ Vậy tức là, mấy bài tự sáng tác toàn là mua lại bài hát của người khác hả, ồ quao! ]
[ Vậy là hiểu rồi, vậy là thích bài hát của người tên Thịnh Tuấn, người ta không chịu bán nên dẫn dắt fan đi mắng người ta chứ gì. ]
[ Ewww vừa ngu vừa ác, đã không có não rồi còn ác đức như thế, cấm sóng được rồi đấy. ]
[ Tôi là người thích những bài hát của Thịnh Tuấn, sau mười năm nghe nhạc của anh ấy, tôi biết anh ấy sống kín tiếng lắm nhưng chất lượng nhạc luôn rất cao, chỉ là không thích quảng bá nên mới không hot thôi. Hôm nay thấy nhiều người ùa vào mắng anh ấy nặng lời, tôi thật sự thấy rất buồn và thất vọng, một người lặng lẽ sáng tác nhạc không được ai biết tới như thế, lại bị loại người thế này dẫn fan đi bạo lực mạng! ]
[ Thịnh Tuấn hả, fan của Diêm Văn Quang toàn là học sinh tiểu học đúng không, đến anh ấy mà cũng không biết sao. ]
[ Tôi vừa mới biết Tuấn nhà tôi bị mắng tới mức lên hot search, còn đang không hiểu sao người quanh năm suốt tháng làm ổ trong nhà không ra, cả năm cũng không thấy tin tức nào như anh ấy thì sao lại bị mắng, nhấn vào mới hiểu là có chuyện gì, à… hóa ra là có thằng không não. ]
Vẻ mặt người đại diện của Diêm Văn Quang cứng đờ, ngay khoảnh khắc đó không biết có phải là mình đang nằm mơ hay không. Diêm Văn Quang muốn chết à, dám nói mấy lời như thế ngay trên sóng livestream luôn chứ!
Diêm Văn Quang tiêu rồi, tiêu thật rồi!
Ngay lúc người đại diện còn đang sững sờ thì Diêm Văn Quang lại tiếp tục không ngừng miệng.
"Tốt nhất là Thịnh Tuấn nên bị mắng tới mức xéo khỏi giới giải trí đi, vậy thì mấy bài hát đó sẽ là của tôi, còn lão già khú đế Phương Thanh Sơn kia nữa, nếu không phải ông ta từ chối để tôi viết lời thì album của tôi đã được phát hành từ lâu rồi!".
Cuối cùng người đại diện cũng phản ứng lại, nhào lên che camera lại. Người dẫn chương trình cũng đực mặt ra, đúng là cô ta muốn thêm ít tin tức nhưng không tính moi ra cái tin chấn động cỡ này!
Không chờ người dẫn chương trình lên tiếng, người đại diện đã kéo Diêm Văn Quang bỏ chạy mất hút, quay về phòng nghỉ. Lúc này Diêm Văn Quang cũng tỉnh táo lại, gã vẫn còn nhớ rõ ràng những lời mình vừa nói, mồ hôi lạnh lập tức túa ra đầm đìa.
"Diêm Văn Quang, cậu bị điên hả!" - Người đại diện vẫn luôn niềm nở khách khí, cung phụng gã lại chửi ầm lên không nể nang gì. Diêm Văn Quang nói mấy câu kia xong, đừng hòng còn lại cái hợp đồng quảng cáo nào nữa. Còn có những hợp đồng quảng cáo đã ký, dù có bán Diêm Văn Quang đi cũng không bồi thường nổi tiền vi phạm hợp đồng đâu!
Diêm Văn Quang ngồi xổm dưới đất ôm đầu, run bần bật: "Em, em không biết, em không muốn nói mấy lời đó, em cứ như, cứ như trúng tà vậy."
Mặt mũi người đại diện lạnh tanh, nói: "Bây giờ có nói gì cũng muộn rồi, cậu chờ trả tiền vi phạm hợp đồng đi."
Trong livestream có tận mấy triệu người, ai cũng tận tai nghe thấy gã nói ra những lời đó, còn biết giải thích thế nào nữa.
"Không không không, không được, em vẫn còn fan, anh Trương à, anh cũng biết mà, em luôn nói chuyện có chừng mực..." - Diêm Văn Quang nhớ lại chuyện bị bóp cổ trong lối cầu thang, nhanh chóng kể lại rõ ràng chuyện đã xảy ra: "Anh Trương, em trúng tà thật rồi, chắc chắn là Thịnh Tuấn làm, anh ta nuôi quỷ!"
Trong giới giải trí này không thiếu những lời đồn đãi mê tín, huống chi trừ khi Diêm Văn Quang bị điên, còn không thì không thể nào nói ra mấy lời như thế được. Người đại diện im lặng một hồi, nói: "Để tôi nghĩ cách, có thể vớt vát được bao nhiêu thì hay bấy nhiêu vậy."
Nếu thật sự là Thịnh Tuấn giở trò sau lưng thì phải báo cho công ty biết để đẩy Thịnh Tuấn ra chịu, lấy lại danh tiếng cho Diêm Văn Quang.
Chuyện này lan truyền rất nhanh, chẳng mấy chốc clip Diêm Văn Quang mắng người đã lan truyền khắp các trang mạng, mặc dù Tụ Thượng thuê rất nhiều nick ảo nhưng vẫn không kiểm soát được tình hình, chuyện gã làm lần này đã khiến nhiều người tức giận lắm.
Nhưng cho dù đã chính tai nghe Diêm Văn Quang mắng người khác thì vẫn có vài fan cố chấp cho rằng Thịnh Tuấn chèn ép gã, vậy nên gã mới phát ngôn những lời như thế ở trong livestream.
[ Bình thường anh ấy lịch sự biết bao, nếu không phải bị ấm ức quá thì chắc chắn sẽ không nói ra những lời như vậy! ]
[ Văn Quang theo nghiệp diễn là chính, vốn không đặt nặng chuyện album, tôi thấy là anh ấy đang nói mấy câu giận lẫy thôi, là Thịnh Tuấn muốn cướp bài hát của anh ấy mới đúng! ]
Đối với những người như thế, người qua đường thấy là mắng thẳng.
[ Mày bị óc cứt à? Đã làm bài tập xong chưa mà dám ra đây nhảy nhót? ]
[ Đến chú Phương mà cũng dám mắng, anh ta còn không xứng để đánh giày cho chú Phương nữa đó! ]
Ngược lại với Diêm Văn Quang, Thịnh Tuấn không làm gì cũng bị mắng lại trở thành đối tượng được mấy triệu cư dân mạng yêu thương. Người trước đó không biết anh ấy cũng muốn chạy tới nền tảng âm nhạc để đè những bình luận ác ý xuống giúp, nhưng sau khi mở lên nghe thì đột nhiên cảm thấy hình như mình đã tìm được kho báu rồi.
[ Ôi vãi, sao trước kia tôi không biết đến bài hát hay như thế này nhỉ? ]
[ Ây cha, vậy là phải cảm ơn cái tên thiểu năng kia rồi, nếu không thì sao tôi phát hiện được có ca sĩ tiềm năng thế này. ]
[ Ngày xưa tôi luôn cho rằng nhạc rock n roll ầm ĩ chói tai, không ngờ sau khi nghe mấy bài hát này xong tôi lại thấy xúc động quá, thật đó, cậu ấy đã hát lên tiếng lòng của những người thuộc thế hệ chúng tôi. ]
Lượt nghe mấy bài hát của Thịnh Tuấn lập tức nhảy lên đầu bảng xếp hạng của các nền tảng lớn, dòng nhạc rock n roll không được ưa chuộng trong nhiều năm cũng đột nhiên hot lên.
Bạn đang đọc bản dịch “Sau Khi Lão Tổ Huyền Học Xuyên Thành Pháo Hôi Giả Mang Thai" được thực hiện bởi TYT, chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng [t-y-t]. Vui lòng không copy và thu phí trên bản dịch của nhóm, bạn có thể tự dịch lại nếu thích.
Mà tới tận bây giờ Thịnh Tuấn không thích lên mạng vẫn chưa biết chuyện đột nhiên mình bị đào lên, sau khi anh ấy rời khỏi Tụ Thượng thì tính về thẳng nhà, nhưng nhớ lại lời Kỳ Vũ Thu nói, anh ấy hơi do dự rồi vẫn lái xe chạy về hướng bắc. Đổi đường đi, ngắm nhìn phong cảnh khác với thường ngày cũng có thể thay đổi tâm trạng.
Đang là thời gian đi làm nên trên đường không bị kẹt xe, cả đường đi thông thoáng, chỉ cần thấy ngã rẽ thì anh ấy sẽ rẽ về hướng bắc. Đi ngang qua những tòa nhà văn phòng cao tầng san sát, khu dân cư cũ chật chội, nhìn thấy rất nhiều người với dáng vẻ khác nhau, trong lòng không có chút dao động nào. Mãi đến khi nhìn thấy một quán bar, anh ấy mới dừng xe lại. Tên quán bar là Thập Niên, chữ "Thập" to tướng được treo trên vách tường loang lổ, dường như đang muốn kể cho người đi ngang qua biết câu chuyện nào đó.
Thịnh Tuấn đi vào, không ngờ lại phát hiện đây là một quán bar theo phong cách rock n roll, nơi nào cũng có thể nhìn thấy yếu tố rock n roll. Anh ấy cứ đi thẳng vào trong, nhìn thấy một vách tường phía sau quầy bar ở chỗ sâu nhất, trên đó chất đầy album và poster, toàn bộ là anh ấy.
Chàng trai ngồi sau quầy bar nhìn thấy anh ấy, bèn hỏi: "Anh đẹp trai muốn uống cái gì?"
Thịnh Tuấn bước tới, gọi một ly soda.
"Anh trai cũng thích rock n roll sao?" - Chàng trai vô cùng thân thiện, dựa lên quầy thò đầu tới hỏi.
Thịnh Tuấn không tháo mắt kính xuống, nghe chàng trai hỏi như thế thì gật đầu, đồng thời cũng thấy hơi bất ngờ: "Cậu cũng thích sao?"
"Đúng vậy!" - Chàng trai vô cùng hoạt bát, nâng ly rượu lên uống một miếng: "Quán bar này theo chủ đề rock n roll mà, hầu hết những người ở đây đều ưa thích rock n roll, anh nhìn vách tường phía sau này đi, toàn bộ đều là đĩa nhạc của Thịnh Tuấn - thần tượng của ông chủ chúng tôi đấy, tận mấy trăm đĩa."
"Ông chủ chúng tôi là fan cuồng của Thịnh Tuấn, mở quán bar này cũng là vì anh ấy đấy ha ha ha."
Thịnh Tuấn nhìn poster và đĩa nhạc quen thuộc trên tường, thậm chí còn có ảnh anh ký tên nữa, trái tim phảng phất như được sưởi ấm lại lần nữa, anh ấy hỏi: "Ở quán bar này có nhiều người trẻ tuổi không?"
"Tất nhiên rồi!" - Chàng trai bĩu môi, dường như cảm thấy bị tổn thương vì những lời của Thịnh Tuấn: "Anh già à, sao những người trẻ tuổi như chúng tôi lại không thể có nhiều người thích rock n roll kia chứ? Trường chúng tôi còn có ban nhạc rock n roll nữa đó, thích rock n roll cũng đâu phải sở thích độc quyền của mấy anh già các anh."
Thịnh Tuấn bật cười, nói: "Đúng vậy, thích rock n roll không phải sở thích độc quyền của chúng tôi."
Anh ấy ngồi rất lâu trong quán bar, có lẽ là vì quá tối nên không có ai nhận ra anh ấy. Đến tối, quán bar bắt đầu náo nhiệt hơn, có người lên sân khấu hát, sau khi chàng trai kia hết bận thì tới khuyến khích Thịnh Tuấn: "Anh già ơi, anh cũng lên hát một bài đi, sẽ được miễn phí chầu này đó."
Thịnh Tuấn nhìn ly soda trong tay, nhướng mày cười nói: "Được thôi."
Anh ấy bước lên sân khấu, có người thấy anh ấy đi lên một mình bèn hỏi anh ấy muốn hát bài nào để đệm nhạc cho. Thịnh Tuấn lắc đầu cười, nói rằng chỉ cần một cây ghi - ta điện là đủ rồi.
Ánh đèn chiếu lên sân khấu, ngón tay Thịnh Tuấn lướt qua dây đàn ghi - ta, anh ấy cất tiếng hát bài hát mới của mình. Bài hát này là một trong số những bài hát mà Diêm Văn Quang muốn, là tâm trạng cô đơn nhưng vẫn quyết không từ bỏ của anh ấy trong những năm qua, cảm giác trống vắng nhưng dạt dào cảm xúc lan tỏa ra khắp quán bar theo giọng hát của anh ấy, những người dưới sân khấu sững sờ một lúc rồi bắt đầu reo hò theo tiết tấu bài hát.
Chưa ai được nghe bài hát này, nhưng dù thế thì vào khoảnh khắc bọn họ nghe bài hát này lần đầu tiên vẫn cảm nhận được cảm xúc trong bài hát.
Thịnh Tuấn nhìn những người nghe đang reo hò vì mình dưới sân khấu, cảm giác buồn bực trong lòng lập tức tan biến, anh ấy cười to, giống như được quay về lần đầu tiên biểu diễn trên sân khấu.
Hát xong một bài Thịnh Tuấn đi xuống sân khấu, người nghe đều vỗ tay vì anh ấy, có người huýt sáo, cũng có người nhìn anh ấy với ánh mắt rưng rưng nhưng lại không có ai tới gần để làm phiền. Anh ấy vẫn ngồi trước quầy bar tiếp tục uống ly nước của mình.
Bartender đứng sau quầy bar đã đổi thành một người đàn ông tầm ba bốn chục tuổi, anh ta mặc áo sơ mi trắng và áo khoác xám, mái tóc rối rũ xuống trước trán, Thịnh Tuấn vừa uống hết nước thì anh ta lại đổi một ly khác cho Thịnh Tuấn. Mặc dù hai người không quen biết nhau, chỉ ngồi nghe hát và thỉnh thoảng trò chuyện vài câu nhưng lại cứ như bạn bè đã quen biết nhiều năm.
Đêm đã khuya, Thịnh Tuấn đứng dậy tính ra về thì đột nhiên người nọ lấy ra một cây đàn ghi - ta điện từ bên dưới quầy bar rồi đưa cho anh ấy.
Thịnh Tuấn nhận lấy, nhìn kỹ thì nhận ra cây đàn ghi - ta này là cây đàn mà Presley - thần tượng của anh ấy đã từng sử dụng, trên đàn ghi - ta còn có chữ ký của Presley nữa.
"Khi nào thì tổ chức buổi biểu diễn?" - Người nọ hỏi Thịnh Tuấn.
Thịnh Tuấn nhìn anh ta rồi trả lời: "Trong năm nay thôi, sắp rồi."
"Được, vậy đến lúc đó hãy cho tôi cây đàn ghi - ta của anh, coi như là trao đổi nhé." Người nọ cười, nói.
Trong quán bar có rất nhiều người nhìn Thịnh Tuấn đi ra ngoài, trong đó có một người râu xồm đội mũ, người đàn ông râu xồm cười ha ha rồi dùng tiếng Trung bập bẹ để nói với người bạn bên cạnh: "Có thấy không, cậu ấy lấy cây đàn ghi - ta của tôi kìa."
"Tôi cảm thấy anh ấy hát hay hơn cậu nhiều." Người bạn của anh ta nhún vai, nói: "Có lẽ cậu có thể mời anh ấy tới buổi biểu diễn của mình."
"Ý kiến hay đấy."