Cả Nhà Nghe Thấy Tiếng Lòng Của Ta

Chương 3: Ông ta có hai gia đình


2 tuần

trướctiếp

Hứa thị thấy thế thì ngỡ ngàng, mãi không phục hồi tinh thần lại.

Giác Hạ cười nói: "Phu nhân, tiểu thiếu gia nhà ta bắt đầu hiểu chuyện rồi, lão gia mà biết được nhất định sẽ rất vui."

Phu nhân và lão gia vốn tình nghĩa sâu nặng, khuyết điểm duy nhất là ba vị thiếu gia đều không nên người.

Hứa thị mỉm cười chua chát.

Ánh Tuyết trừng mắt nhìn Giác Hạ, phu nhân đã ngồi cả ngày mà vẫn chưa đợi được lão gia, trong lòng ắt hẳn đang khó chịu, con bé này còn nói lung tung.

Đang định nói gì đó, thì nghe thấy tiếng bẩm báo ngoài cửa.

"Phu nhân, Đăng Chi cô nương đã trở lại."

Hứa thị vội vàng lấy lại tinh thần, ngồi thẳng người dậy.

Đăng Chi sắc mặt âm trầm khó coi: "Hai người ra ngoài canh cửa đi." Hai nha hoàn nhị đẳng vội vã lui ra ngoài.

Cửa phòng vừa mới đóng lại, sắc mặt của Hứa thị cũng tái đi một phần.

Đăng Chi quỳ xuống đất, hốc mắt đỏ bừng, cả người run rẩy, gần như nghiến răng nghiến lợi nói: "Phu nhân liệu sự như thần, ở trong hẻm Thanh Vũ kia..." Đăng Chi đỏ hoe mắt, lúc nàng nhìn thấy cảnh tượng đó nàng còn suýt chút nữa phát điên.

"Nô tỳ tới vừa đúng lúc lão gia đỡ một nữ nhân được bọc kín mít lên xe ngựa. Trong lòng ngực còn ôm đứa trẻ mới sinh." Đăng Chi nức nở rơi nước mắt.

Ây da, xem ra ta không bị bóp chết, hai bà tử kia thì bị bắt lại tra khảo nên bọn họ mới sợ xảy ra chuyện ngoài ý muốn, vội vàng chuyển chỗ đây mà...- Bản edit thuộc quyền sở hữu của 𝖙y𝖙novel chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng tყt.

Bà nghe rõ ràng những lời này.

Hứa thị hít vào một hơi thật sâu, cố gắng kìm nén sự chấn động trong lòng.

"Ngươi có nhìn rõ ràng không? Thật sự là... Hầu gia?" Bà gần như nghiến chặt răng, khuôn mặt tái nhợt như tờ giấy.

Đăng Chi lau nước mắt: "Nô tỳ nghe nàng ta kêu một tiếng Lục lang."

"Nô tỳ giả thành người đến thuê phòng, nghe ngóng thông tin của người dân sống xung quanh đó. Người nhà bên cạnh nói bọn họ đã ở đó nhiều năm, vẫn luôn lấy danh nghĩa là phu thê. Hai người..." Đăng Chi lau nước mắt.

"Hai người bọn họ cực kỳ ân ái, Lục hầu gia lo lắng nàng ta chịu ủy khuất, còn tự mình mua lễ vật đi tới cửa các gia đình xung quanh, nhờ vả bọn họ chiếu cố nàng ta." Các hộ gia đình gần đó đều rất ấn tượng với họ.

[ Àiiii, mẫu thân xinh đẹp của con đừng khóc mà, đừng rơi nước mắt vì một tên đàn ông tệ bạc như thế chứ, con đau lòng lắm…] Bé con chép chép miệng, bĩu môi. Nương xinh đẹp như vậy, tên khốn kia đúng là có mắt không tròng mà.

"Cô nương kia họ gì?" Lâu sau, Hứa thị mới hỏi nhỏ nhẹ.

Giọng nói của bà chứa đầy sự tuyệt vọng.

"Nô tỳ chỉ nghe nói họ Bùi, thường ngày hầu gia gọi nàng ta là Giảo Giảo, có lẽ là nhũ danh của nàng ta."

Tia hy vọng cuối cùng trong mắt Hứa thị cũng vụt tắt.

Giảo Giảo?

Vài năm trước, trong một đêm Trung thu, Lục Viễn Trạch say xỉn đã liên tục gọi tên "Giảo Giảo" trong mơ.

Hứa thị cảm thấy trong miệng có một cỗ tanh ngọt, bao nhiêu năm ân ái, bao nhiêu năm tin tưởng, tất cả đều sụp đổ trước mắt bà.

Hứa thị dựa vào đầu giường, nước mắt giàn giụa.

Còn chưa kịp cảm thán, một giọng nói mềm mại của bé con lại vang lên.

Nương ơi, đừng khóc nữa. Dưới một cái cây lệch tán ở bên nhà mẹ đẻ của người có giấu bát tự của đương kim Thánh Thượng...

Lục Triều Triều hận mình bây giờ chỉ là một đứa trẻ, không biết nói, Hứa gia bị lục soát, ở dưới một cái cây lệch tán trong vườn bị người ta phát hiện ra có chứa vật đại nghịch bất đạo, đại cữu cữu một mình gánh tội, bị chém đầu thị chúng. ( truyện trên app T Y T )

Đây cũng là khởi đầu cho sự sa sút của Hứa gia.

Hứa thị nghe thấy mấy chữ bát tự của đương kim Thánh thượng, da đầu ba không ngừng tê dại.

Năm đó Lục Viễn Trạch cầu hôn Hứa thị, phụ mẫu của bà đều không đồng ý, nhưng bà vẫn cố chấp gả cho ông ta mới có cuộc hôn nhân này.

Mấy năm nay, vì Lục Viễn Trạch không thích nhà mẹ đẻ của bà, bà đã cố ý xa cách họ.

Bà sợ làm Lục Viễn Trạch không vui.

Nhưng bà cũng hoàn toàn không muốn nhà mẹ đẻ mình gặp chuyện!

Bà nhổm dậy, muốn nghe thêm vài câu, nhưng bé con lại không nói gì nữa.

Đương kim Thánh Thượng ghét nhất thuật vu cổ, nếu Hứa gia bị điều tra ra...

Hứa thị không dám nghĩ tiếp.

Bà vẫy tay gọi Đăng Chi đến gần, thì thầm vào tai nàng.

"Hãy nói với họ rằng ta đang ở cữ, muốn ăn canh sâm do mẫu thân ta nấu. Ngươi hãy bí mật đi lấy, không được để ai nhìn thấy." Hứa thị nói xong, trong mắt hiện lên một chút giãy dụa.

"Không, chờ đã." Hứa thị do dự, từ trên giường đứng dậy.

Đầu xuân se lạnh, nhưng mồ hôi đã thấm ướt cả người bà.

Bà lấy ra một tấm kinh Phật từ ngăn tủ cao nhất, tấm kinh Phật do chính tay bà chép, vốn dĩ là để mừng thọ mẫu thân.

Hứa thị cắn ngón tay, bà cố gắng kìm nén cơn đau, run run ngón tay viết lên trên mặt cuốn kinh Phật đó.

Đợi mực khô, bà nói : "Lấy đồ dưới gốc cây, bỏ bức huyết thư này thay vào đó. Nhớ rõ phải thật cẩn thận không được để bất kỳ ai phát hiện manh mối, sau khi lấy đồ lập tức trở về phủ!"

Hứa thị sắc mặt nghiêm nghị, Đăng Chi cũng không dám chần chừ, vội vã ra cửa.

Cả đêm đó, Hứa thị trằn trọc không ngủ.

Mãi đến sáng sớm hôm sau, Lục hầu gia mới mệt mỏi trở về phủ.

"Vân Nương, đều trách ta, đêm qua trong triều có chuyện quan trọng. Ta bận rộn cả đêm không ngủ, không thể về kịp thời, khiến Vân Nương chịu ủy khuất." Vừa vào cửa, Lục Viễn Trạch đã vội vàng tiến đến xin lỗi, đây vốn là một hình ảnh quen thuộc.

Trước đây, mỗi khi Lục Viễn Trạch nhận sai như vậy, Hứa thị đều sẽ vô cùng thấu hiểu và an ủi ông, cho rằng ông công việc bề bộn.

Nhưng giờ đây...

Bà nhìn kỹ Lục Viễn Trạch. Lục Viễn Trạch năm nay 30 tuổi, nhưng vẫn giữ được vóc dáng tuấn tú, so với năm xưa còn thêm phần nho nhã và khí chất.

Ánh mắt ông ta mang vẻ hối lỗi và ân cần, như muốn bao phủ lấy bà.

Cái tên phụ thân bội bạc này dáng dấp tuy tuấn tú nhưng thật ra chỉ là một kẻ hèn hạ. Khó trách khiến người ta có thể chấp nhận chờ đợi ông ta mười mấy năm. Lục Triều Triều thầm mỉa mai.

"Đây là nữ nhi của chúng ta à? Ai nha, mau đến đây cho phụ thân ôm một cái, đây là nữ nhi duy..." Lục Viễn Trạch bỗng khựng lại.

Hứa thị lạnh lùng nhìn ông ta, nữ nhi duy nhất sao?

"Đúng vậy, là nữ nhi duy nhất của nhà họ Lục." Hứa thị cúi đầu nói.

"Mặt con bé giống nàng còn miệng thì giống ta." Trong mắt Lục Viễn Trạch hiện lên một tia không vui khi nghe thấy lời đó.

Nhưng không thể phủ nhận, đứa bé này lớn lên thực sự rất xinh đẹp.

"Trước đây nhi tử của ông cũng chưa được ôm bao giờ, sao giờ ông lại chịu ôm con bé?" Hứa thị mỉm cười nói.

"Nhi tử thì không thể so sánh với nữ nhi được." Lục Viễn Trạch đã ở kinh thành mười mấy năm, đồng liêu của ông ta đa phần đều phát tướng, béo bụng, còn ông ta vẫn giữ được vóc dáng thon gọn, mang theo vài phần nho nhã và khí thế của người ở vị trí cao.

Ở kinh thành, rất nhiều người phụ nữ thích ông ta.

Tất cả mọi người đều khen ngợi Lục Viễn Trạch giữ gìn bản thân trong sạch nên ông ta rất có thanh danh ở kinh thành.

[Mẫu thân xinh đẹp à, ông ta lại lừa dối người đấy. Ông ta đối với các ca ca…] Nàng lẩm bẩm lầm bầm, Hứa thị nghe từng câu ngắt quãng mãi cũng không nắm được ý chính.

Đề cập đến ba nhi tử của mình, lòng bà lập tức căng thẳng.

Ông ta đã làm gì với các nhi tử của bà?

Da đầu bà không khỏi tê dại.

Hứa thị bỗng chốc tỉnh táo.

Bà vốn chỉ cho rằng Lục Viễn Trạch thay lòng đổi dạ, chẳng lẽ, trong đó còn có bí mật gì sao?

Lục Viễn Trạch vốn dĩ là người cẩn trọng, nhưng ông ta vẫn chưa phát hiện ra sự khác thường của bà. Ông ta đã lừa gạt bà nhiều năm như vậy, nên cũng không cần phải kiếm cớ ngoài mặt với bà.

Ông ta chỉ cần đưa bừa ra một lý do, bà đã tin tưởng ông ta một cách mù quáng.

"Chàng đã nghĩ được tên cho con bé chưa?" Hứa thị nhìn hắn hỏi một câu.

Lục Viễn Trạch giật mình.

Ngây người một lúc, gã sai vặt phía sau Lục Viễn Trạch đã lên tiếng: "Lão gia rất quan tâm đến cái thai này của phu nhân, hài tử còn chưa sinh ra người đã ở thư phòng thức trắng đêm để lựa tên."

"Lão gia lật sắp rách cuốn Kinh Thi luôn rồi"

"Lắm lời!" Lục Viễn Trạch sắc mặt tối sầm, đột nhiên quát lớn.

Gã sai vặt giật nảy mình, hắn ta nâng mắt lên liền thấy lão gia sắc mặt vô cùng âm trầm, một bộ dáng như sắp nổi bão. Gã sai vặt trong lòng thầm nghĩ, rõ ràng lão gia đã lựa tên ba ngày rồi mà?

Lục Viễn Trạch thấy ông ta bỗng dưng lớn tiếng làm Hứa thị giật mình, ông ta lắc đầu nói: "Vốn định cho nàng một bất ngờ, lại bị tên ngu ngốc này nói toạc ra rồi."

 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp