Vài người thương lượng xong xuôi, biết được bọn họ quyết định ngày kia xuất phát, Ngân Lai cũng về nhà chuẩn bị. Làm buôn bán là cần tiền vốn, nó còn phải đi mượn tiền đã. Cũng không phải nó không tích cóp tiền, mà là mấy năm trước nhà nó chỉ có một mình mẹ nó đi làm, bọn nó đều là thanh niên lớn ăn đặc biệt nhiều. Đại ca còn ở bên ngoài gây chuyện phải đền tiền, cho nên cuộc sống trong nhà khó khăn lắm. Đến lúc nó đi làm thì tình hình khá hơn một ít, nhưng thời gian nó đi làm cũng chưa lâu, hơn nữa cũng đem ra trợ cấp trong nhà không ít. Thế nên tiền tiết kiệm thật đúng là không có nhiều.
Nhưng nó vẫn suy nghĩ, nếu không nỗ lực thêm một chút, thì nhà bọn nó càng đừng mong sống ngày lành nỗi gì. Người ta đều đang nỗ lực, nhà nó vẫn dậm chân tại chỗ, nhà bọn họ vốn dĩ chính là kém cỏi nhất rồi, đại ca thì không dựa vào được. Nó là anh hai, chỉ có thể càng nỗ lực thêm một chút.
Nếu như nó chỉ có một mình, tự nó nỗ lực, có khả năng nó thật sự không làm được, nhưng nếu đi cùng những người khác, nó cảm thấy chính mình có thể. Ngân Lai về nhà nói với Vương Hương Tú: “Mẹ, mẹ tính xem, nhà ta hiện tại có bao nhiêu tiền?”
Vương Hương Tú: “Nhà ta có không đến 200 đồng tiền.”
Thế thì quá ít.
Ba mẹ con bọn họ đều biết số tiền này là quá ít, Vương Hương Tú do dự một chút, rồi rất nhanh liền kiên định. Cô ta đứng dậy, móc ra một cái cái hộp nhỏ, nói: “Đây là năm đó bà nội con giấu đi, mấy năm nay nhà ta sinh sống đã tiêu hết rồi, chỉ dư lại một món trang sức bằng vàng, mẹ vốn dĩ muốn lưu trữ, nhưng hiện tại đem bán đi đi. Để con làm tiền vốn ra ngoài.”
Ngân Lai: “Cái này……”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT