Chương 473 Đột nhiên nổi giận
Người dịch : Bạn Quýt
***do không dùng được laptop quá lâu nên Quýt chưa beta kỹ. Nếu có lỗi hoặc sai chính tả thì mọi người để lại góp ý hoặc mess nhé sau này có thời gian Quýt sẽ check lại :*
---
Thẩm Phi: "......
Hắn làm sao biết Thẩm Mặc có thích hay không?
Bất quá sở thích của Thẩm Mặc, quả thật khó có thể cân nhắc. Từ nhỏ đến lớn, vị anh họ này tựa hồ chưa bao giờ có thứ gì đặc biệt thích, bao gồm sở thích, cũng bao gồm quan hệ nam nữ.
Vào thời điểm đó, Thẩm Phi và các đồng nghiệp của mình có rất nhiều sở thích, chẳng hạn như một trò chơi, một bộ phim, một bài hát... Họ sẽ bắt chước phong cách ăn mặc của các ngôi sao, sẽ cổ vũ và hò hét cho một trận đấu bóng, họ duy trì sự tươi mới và tràn đầy năng lượng cho mọi thứ.
Nhưng Thẩm Mặc luôn lãnh đạm.
Học tập cũng chỉ là từng bước từng bước, cũng không có đầu tư bao nhiêu nhiệt tình, làm mỗi một việc đều giống như người máy hoàn thành nhiệm vụ, nghiêm cẩn, hoàn mỹ, cũng rập khuôn.
Nhớ mang máng có một lần, trong bữa liên hoan gia đình, cậu nghe thấy bác cả nói chuyện với ba cậu, nói tính cách anh họ như vậy, nếu không phải là vào trường quân sự đào tạo chuyên sâu, những ngành nghề khác chỉ sợ rất khó có thành tựu.
Sau đó Thẩm Mặc quả nhiên đi trường quân sự......
Thẩm Phi nghĩ tới những điều này, lại nghĩ tới sự khác biệt của Thẩm Mặc đối với Bạch Ấu Vi, tâm tình liền có chút vi diệu.
Này, ngẩn người cái gì?
Kỳ thật lửa trại dạ hội cùng váy đỏ tương đối hợp, nhưng là chúng ta mới từ trò chơi đi ra, màu đỏ dễ dàng liên tưởng đến máu, cho nên ta chọn màu xanh, thế nào?
Ừm... đẹp. "Thẩm Phi gật gật đầu, khẳng định," Anh tôi thích màu xanh dương.
Được rồi, chúng ta đi thôi. "Bạch Ấu Vi thúc giục anh," Mau mau mau, về quảng trường~
Cô đã nghĩ kỹ rồi, tuy rằng không nhảy được, nhưng cô nỗ lực, là có thể đứng lên, có vịn lan can, thậm chí còn có thể đi vài bước.
Cô ấy muốn đối mặt với đám đông.
Cô muốn ở trong mắt anh, nhìn thấy chính mình khác biệt.
Cô rất muốn.
……
Lái xe trở về quảng trường, không quá ba, năm phút.
Trên đường trở về, bọn họ gặp một số nam nữ trẻ tuổi đi về gần quảng trường.
Bạch Ấu Vi tắm rửa gội đầu lại mặc quần áo trang điểm, tốn không ít thời gian, lúc này lửa trại yến hội gần kết thúc, một số người đã về nhà.
Thẩm Phi nắm tay lái, thấy một đôi tình nhân hôn môi dưới tàng cây, đèn xe lơ đãng lướt qua, đôi tình nhân trẻ tuổi kia tựa như chim sợ cành cong nhìn lại, Thẩm Phi nóng mặt một trận.
Cô gái che cổ áo, oán giận chàng trai không nên làm loại chuyện này ở ven đường, chàng trai vòng eo cô gái, thấp giọng dỗ dành vài câu, cô gái càng thêm xấu hổ, đuổi theo cậu đùa giỡn không ngừng, hai người đuổi theo nhau chạy đến một bên đường khác, rất nhanh không thấy bóng dáng.
Tình huống tương tự trước kia Thẩm Phi cũng từng gặp qua, không có cảm giác gì, nhưng hiện tại cùng ngồi một chiếc xe với Bạch Ấu Vi, không hiểu sao cảm thấy rất không được tự nhiên, cũng rất xấu hổ.
Anh ho một tiếng, cố gắng dùng giọng bình thường nói với Bạch Ấu Vi: "Tôi đỗ xe trước, sau đó dẫn cô đi tìm anh họ.
Bạch Ấu Vi nói: "Quên đi, lái xe về đi.
Thẩm Phi ngẩn người, "Vì sao...
"Anh không thể dừng việc hỏi tại sao ư?" Bạch Ấu Vi đột nhiên nổi giận, lạnh lùng nói: "Tại sao tại sao! tôi không biết tại sao! tôi không biết! tôi chỉ muốn trở về không được sao?!"
Thẩm Phi ngây người, nhìn cô thật lâu.
Bạch Ấu Vi bực bội quay mặt đi, không nói một lời nhìn ra ngoài cửa sổ xe.
Im lặng khó xử, lan khắp trong xe.
Hai người đều không nói gì.
Thẩm Phi không biết vì sao cô bộc phát không hề có dấu hiệu báo trước, tốn hơn một giờ trang điểm cho mình, chuyện như thế nào đến trước mắt lại không đi? Rõ ràng vừa rồi tâm tình còn rất tốt, sao lại...
Anh thức thời không hỏi nữa, yên lặng quay đầu xe, đưa Bạch Ấu Vi về......