Hình thoi màu trắng kia khiến Bạch Ấu Vi cảm thấy một sự quen thuộc khó hiểu. Nhưng cô biết mình chưa từng thấy vật này trước đây.
“Đã đến đủ rồi sao.” Giọng nói của Giáo Sư Tống vang lên trong phòng.
Mọi người hướng ánh mắt theo tiếng nói, thấy bóng dáng Giáo Sư Tống đang cúi đầu làm việc sau một chiếc máy tính. Ông trông già hơn trước rất nhiều, giọng nói khàn khàn, yếu ớt, đôi mắt đỏ ngầu do làm việc quá sức, tình trạng sức khỏe khiến người ta lo ngại.
“Những thiết bị và dụng cụ này được vận chuyển đến ngay sau khi điện được phục hồi, nhưng chưa có tác dụng gì. Sau khi phát hiện vật này, mọi hình thức đo đạc đều không thể thu được kết quả.” Giáo Sư Tống nhìn chằm chằm vào hình thoi trên màn hình, chậm rãi nói, “Chúng ta chỉ có thể làm được như vậy…”
Thẩm Mặc nhìn một lượt rồi nói: “Điện mới phục hồi chưa đầy hai ngày. Nếu kết luận ngay lúc này có phải hơi vội vàng không? Tiếp tục điều tra, có lẽ sẽ phát hiện điều gì đó mới.”
Giáo Sư Tống lắc đầu: “Không có ý nghĩa gì cả. Hình thoi này ngoài việc có thể nhìn thấy bằng mắt, các cách khác đều không thể cảm nhận được – không trọng lực, không khối lượng, không âm thanh… Từ trường, sóng điện từ, năng lượng nhiệt, bức xạ – tất cả đều không, cứ như nó không hề tồn tại.”
Giọng nói của ông có chút kích động, hơi thở dồn dập, ngón tay run run đặt trên màn hình: “Đây không phải sản phẩm của nền văn minh nhân loại. Nếu tìm ra nó là gì, có lẽ chúng ta sẽ giải mã được mấu chốt của sự dị biến thế giới. Tôi mời các cậu đến đây là muốn các cậu cung cấp manh mối liên quan… Các cậu, có từng thấy thứ gì giống thế này trong trò chơi không?”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play