“Không có.” Phan Tiểu Tân dừng bước, giơ chiếc giỏ tre lên cho cô xem, “Em chỉ có từng này thôi.”
“Nhóc nghĩ tôi tin chắc?” Phó Diệu Tuyết hừ lạnh, “Nhóc là người của Bạch Ấu Vi, khôn lỏi lắm cơ mà!”
Phan Tiểu Tân thở dài một tiếng, trông già dặn hơn hẳn tuổi, sau đó nhìn vào chiếc giỏ của Phó Diệu Tuyết rồi hỏi: “Chị ơi, chị không hái được quả nào à?”
Nhắc đến chuyện này, Phó Diệu Tuyết liền phát cáu, trợn mắt trắng dã: “Bị người ta cướp sạch rồi!”
Không chỉ bị cướp, mà còn bị người ta ném đá vào đầu. Nếu không phải vì cô ta là người búp bê, giờ chắc đã đầu rơi máu chảy, chết tươi tại chỗ rồi!
Phó Diệu Tuyết bực bội kéo chiếc mạng che mặt màu đen trên đầu xuống, khiến bụi đất bám trên đó rơi lả tả.
Phan Tiểu Tân lục trong giỏ tre của mình, lấy ra một quả hồ đào rồi đặt vào giỏ của cô, nói: “Chị ơi, đừng lang thang nữa, vẫn còn mấy giờ nữa mới kết thúc trò chơi. Chị cố hái thêm, biết đâu lại thắng.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play