Người đàn ông râu quai nón nhìn Thẩm Mặc một lúc, từ từ ngồi thẳng dậy, tay cào loạn mái tóc xoăn màu nâu lộn xộn, lẩm bẩm:
“Không hiểu cậu nói gì cả... Tôi nằm đây chỉ để chờ mọi người mệt mỏi, sau đó mới lên sân khấu. Dù sao bây giờ mà lên cũng chỉ đi tặng điểm thôi...”
Giọng của ông ta không to, nhưng trầm và đầy sức nặng, mang theo mùi rượu nồng nặc.
Tô Mạn nhăn mày khó chịu vì mùi này, và cả mùi cơ thể khó chịu như đã lâu không được tắm rửa của ông ta.
“Muốn đợi tất cả mọi người đều mệt sao...” Thẩm Mặc khẽ cười, “Cả 30 người chơi, sẽ có người mệt, nhưng cũng có người nghỉ ngơi hồi phục. Anh không bao giờ có thể đợi đến khi tất cả đều kiệt sức. Hơn nữa, đừng quên, ở đây không có nước và thức ăn. Kéo dài thời gian chỉ làm tình thế của chúng ta bất lợi hơn, và khả năng ai đó chiếm được vị trí Vương Chiến càng lớn.”
Người đàn ông râu quai nón cau mày: “Phiền phức thật... Vậy cậu nói đi, phải làm thế nào? Nhưng tôi nói trước, mấy vụ buôn bán lỗ vốn thì đừng nghĩ đến, không cần mất công thuyết phục tôi đâu.”
“Rất đơn giản.” Thẩm Mặc nói, “Khi tôi lên sân khấu, anh đừng lên. Và khi anh lên sân khấu, tôi cũng sẽ không lên.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play