Trà Xanh Cô Ấy Thật Sự Không Muốn Tẩy Trắng

Chương 1: Trà xanh tấn công - Sau khi chia tay với tổng tài bá đạo, tôi ăn vạ người yêu cũ.


1 tháng

trướctiếp

"Mối quan hệ của chúng ta chấm dứt tại đây, sau này cũng đừng liên lạc nữa."

Người đàn ông nói rồi ném bản hợp đồng trên tay xuống bàn, nhìn về phía Lâm Thiều với đôi mắt tràn đầy lạnh lùng: "Nếu không có vấn đề gì thì ký tên đi."

Mà lúc này nữ chính trong chuyện này, Lâm Thiều, vô cảm nhìn người đàn ông trước mắt. Cô giơ quả táo cầm trong tay lên, vừa gặm vừa bắt đầu suy nghĩ toàn bộ những chuyện đang xảy ra lúc này.

Quả nhiên gặp quỷ rồi, ai ngờ đâu cô lại xuyên sách sau khi bị xe đâm.

Thế giới mà cô đang ở là quyển tiểu thuyết có tên là "Ngôi sao lấp lánh: Cô vợ nhỏ ảnh hậu của tổng tài", và hồi nãy có một thứ tự xưng là hệ thống giới thiệu một chút bối cảnh cho cô.

Tên mặt liệt mặc tây trang trước mắt này là nam chính của quyển sách này - Phó Triều Dịch, là người đứng đầu của gia đình giàu có nhất, người đàn ông độc thân hoàng kim trong mắt vô số người, cực kỳ phù hợp với thiết lập nam chính Mary Sue.

Điều duy nhất không hoàn hảo đó là anh ta đã 25 tuổi nhưng từ trước đến nay đều không thấy có người khác giới nào xuất hiện bên cạnh, thế nên có tin đồn nói rằng anh ta vì để ý nam thần tượng đỉnh lưu nào đó, sử dụng cả năng lực tài chính để điên cuồng theo đuổi nhưng vẫn cầu mà không được, từ đó đoạn tình tuyệt ái.

Vì để loại bỏ những lời đồn đại vớ vẩn ảnh hưởng đến công ty, Phó Triều Dịch quyết định tìm một người bạn gái trên danh nghĩa, mà “Người may mắn” được lựa chọn chính là nguyên chủ, vai nữ phụ ác độc của quyển sách này.

Hai người ký kết thỏa thuận, Phó Triều Dịch cho nguyên chủ tài nguyên tốt nhất, còn nguyên chủ phải sắm vai bạn gái anh ta để đối phó với bên ngoài.

Nguyên chủ là tiểu hoa đán đang hot trong giới giải trí, được yêu thích bởi hình tượng ngây thơ ngọt ngào nhưng bản thân cô lại không quá hiền lành thân thiện như vẻ bề ngoài, mà là một trà xanh đầy mưu mô. Cho nên khi ký kết bản hợp đồng này, cô tự cho rằng đó là hy vọng gả vào nhà giàu.

Nhưng chung quy nữ phụ vẫn là nữ phụ, nguyên chủ nắm giữ cái danh "Phu nhân tương lai của tổng tài" chưa tới ba tháng, Phó Triều Dịch đã nhanh chóng gặp được nữ chính định mệnh trong cuộc đời của anh ta, Tống Nhiễm Nhiễm, hơn nữa còn yêu cô ấy từ cái nhìn đầu tiên. Lập tức quyết định kết thúc hợp đồng với nguyên chủ, vì thế mới có cảnh tượng hôm nay.

Mà nguyên chủ là một nữ phụ ác độc điển hình, cô vẫn có giấc mơ đẹp là trở thành phu nhân tổng tài, đương nhiên không thể nào chấp nhận được việc cứ như vậy mà xuống sân khấu.- bản chuyển ngữ được đăng tải duy nhất tại nền tảng t-y-t, đọc chương mới nhất tại t-y-t

Vì thế cô không ngừng gây sự, gây sự, gây sự, ảo tưởng có thể chia cắt tình cảm của nam nữ chính.

Nhưng nguyên chủ có làm cách nào cũng không thể ngờ được, trong tiểu thuyết giới giải trí Mary Sue này, mị lực lớn nhất của vị nam chính Phó Triều Dịch này là ở chỗ…

Thực chất anh ta là một chuyên gia giám định trà xanh.

Phó Triều Dịch dễ như trở bàn tay nhìn thấu mọi thủ đoạn trà xanh cấp thấp mà nguyên chủ dùng để làm xấu mặt Tống Nhiễm Nhiễm, hơn nữa còn thành công vạch trần thuộc tính trà xanh của nguyên chủ trước mặt mọi người.

Vì vậy cho dù nguyên chủ có hao tâm tổn sức cũng không được gì, giống như tên hề sống để thúc đẩy tình cảm của nam nữ chính, cuối cùng thân bại danh liệt đến mức sắp bị điên. Vào ngày nam nữ chính kết hôn nhảy lầu tự sát.

Mà nữ chính Tống Nhiễm Nhiễm còn là đại tiểu thư nhà họ Tống giàu có, bước vào giới giải trí cũng chỉ vì khiêm tốn theo đuổi ước mơ, cuối cùng từ một người mới bước vào giới giải trí trở thành ảnh hậu, sống cuộc sống ngọt ngào hạnh phúc với Phó Triều Dịch. Gặt hái thành công cả sự nghiệp lẫn tình yêu.

Đây đúng là một câu chuyện motip cũ với cái kết happy ending, nếu Lâm Thiều không phải bia đỡ đạn trà xanh kia, chắc chắn cô sẽ cảm thấy như vậy.

Hệ thống nói qua cốt truyện xong thì lại tuyên bố nhiệm vụ, thay đổi kết cục về cái chết của nguyên chủ, hướng tới cuộc sống hạnh phúc.

Chỉ cần Lâm Thiều hoàn thành nhiệm vụ thì có thể quay lại thế giới thực, còn nhận được khen thưởng là một thẻ đen không giới hạn, trực tiếp thực hiện một bước nhảy vọt, rời xa phiền não về tài chính.

Tóm lại thì sau này quay về là có thể làm phú bà, đã là người đều sẽ không từ chối nổi sự hấp dẫn này, thế nên Lâm Thiều đồng ý không chút do dự.

Theo Lâm Thiều thấy, nguyên nhân chính khiến nguyên chủ trà xanh rơi vào kết cục như vậy là vì thủ đoạn của cô thật sự quá kém cỏi.

Để thành công vào vai một ả trà xanh thì chắc chắn thủ đoạn phải đủ cao tay, phải biết kiềm chế trước chuyên gia giám định trà xanh như nam chính, có thế thì mới không bị phát hiện sớm.

Lâm Thiều rất tin tưởng bản thân mình, nếu đổi thành cô thì chắc chắn kết cục sẽ khác.

Vì thế cô đổi tay cầm quả táo, cầm lấy bản hợp đồng chia tay trước mắt.

Có thể chia tay nhưng mà cô không thể chịu thiệt.

Ôm suy nghĩ như vậy, Lâm Thiều nghiêm túc lật xem bản hợp đồng.

Cô dám chắc rằng trên bản hợp đồng nhất định có vài thứ, là một vị tổng tài bá đạo cao cấp, chắc chắn khi chia tay Phó Triều Dịch sẽ đưa một tấm chi phiếu cho cô tùy ý điền con số, nếu không thì cũng đưa một căn biệt thự nhỉ?

Lâm Thiều tràn đầy mong đợi, cô đã bắt đầu nghĩ tới cuộc sống tốt đẹp sau khi có được khoản phí chia tay kếch xù.

Nhưng vào lúc cầm bản hợp đồng kia lên, lật qua vài trang hợp đồng, ánh sáng hy vọng dưới đáy mắt của Lâm Thiều càng trở nên ảm đạm hơn.

Tại sao mà… Không đề cập tới chuyện đưa tiền vậy?

Không đúng, nhất định là cô bỏ sót chỗ nào rồi.

Lâm Thiều đóng bản hợp đồng lại rồi trịnh trọng mở ra, hít sâu một hơi chuẩn bị cẩn thận tìm một lần nữa.

Tuy nhiên âm thanh hệ thống bất ngờ vang lên [Đừng nhìn nữa, chẳng có đâu. Vốn dĩ Phó Triều Dịch chọn nguyên chủ làm bạn gái tin đồn của mình bởi vì nguyên chủ là nghệ sĩ dưới trướng công ty anh ta, rất tiện cho việc cung cấp tài nguyên.]

[Còn tiền nong gì đó, một xu cũng không có nha~]

Cái từ "Nha" này cực kỳ âm dương quái khí. Lâm Thiều nhìn về phía Phó Triều Dịch với ánh mắt không thể tin nổi: “Chỉ này thôi á? Không phải khi chia tay thì anh nên trực tiếp ném một tấm chi phiếu vào mặt tôi hả?”

Ban đầu Phó Triều Dịch chưa hiểu cô đang làm cái gì, anh ta hơi cau mày, giọng nói còn có một chút cảnh cáo: "Lâm Thiều, tốt nhất cô đừng có giở trò gì."

Lâm Thiều không muốn giở trò, cô chỉ muốn đòi tiền thôi.

Trên gương mặt cô lộ vẻ bi thương, đồng thời liều mạng nháy mắt, cố gắng chảy ít nước mắt ra, âm thanh kèm theo vài phần nức nở: "Phó tổng, tôi là nghệ sĩ của công ty anh, anh cho tôi tài nguyên thì là điều đương nhiên, cái này thì tính là bồi thường gì chứ? Chẳng lẽ anh không biết các khoản trong hợp đồng nghệ sĩ lấy thù lao của tôi bao nhiêu sao? Tôi kiếm được nhiều tiền cũng phải chia cho công ty mà, suy cho cùng thì bồi thường của anh là để tôi làm công cho anh ư?"

Lúc cô nói ra câu này, bộ dáng cực kỳ chân thành, giống như đang khóc lóc lên án một nhà tư bản hút máu.

Lâm Thiều cảm thấy biểu cảm của mình quá ổn, kỹ thuật diễn cũng không tệ chút nào.

Quan trọng nhất là cô đã nói đến vậy rồi thì làm một vị tổng tài bá đạo, cho dù vì mặt mũi cũng sẽ cho cô một tấm chi phiếu nhỉ?

Bốn mắt nhìn nhau, mắt to trừng mắt nhỏ.

Giây tiếp theo, Phó Triều Dịch duỗi tay lấy hợp đồng từ Lâm Thiều đi.

Đôi mắt Lâm Thiều càng thêm mong mỏi, lấy chi phiếu đổi hợp đồng, chính là như thế! Nên như thế này…

Ai, đợi đã, sao Phó Triều Dịch rời đi vậy?

Bộ vest làm nổi bật dáng người thon dài của Phó Triều Dịch, giày da hàng hiệu cũng toả sáng dưới ánh nắng mặt trời, đôi chân anh ta rất dài, đi lại cực kỳ nhanh, hệt như có làn gió dưới chân.

Điều không hoàn hảo đó là anh ta thật sự đi quá nhanh nên khi đi ngang qua bậc cửa thì loạng choạng suýt vấp ngã, không khỏi khiến người ta nghĩ tới bốn chữ "chạy trối chết".

Về phần Lâm Thiều còn chưa kịp nhận ra đã xảy ra chuyện gì thì tiếng chuông điện thoại cô nhanh chóng vang lên, là anh Hứa - người đại diện của nguyên chủ gọi tới.

Bên kia lo lắng hỏi: “Tình hình thế nào? Sao các phóng viên đều đang còn đợi mà Phó tổng đã đi rồi?"

Lâm Thiều phải tạm thời quên đi tấm chi phiếu chưa tới tay của mình, cô phải giải quyết chuyện trước mắt này đã.

Hôm nay Phó Triều Dịch sắp xếp buổi họp báo, dựa theo kế hoạch thì hai người sẽ tham gia và tuyên bố chia tay trong hoà bình. Tuy nhiên nguyên chủ mặt dày mày dạn hết khóc rồi nháo khiến kiên nhẫn của Phó Triều Tiên mất sạch, nên anh ta quăng hợp đồng chia tay xong lập tức rời đi.

Mặc dù vừa nãy cô không khóc cũng không nháo nhưng lại khiến Phó Triều Dịch… Tức giận rời đi rồi?

Nói tóm lại là, thế mà vẫn đi theo cốt truyện?

Cũng được, dù sao không giữ được người muốn rời đi, dù sao tình yêu không có vật chất thì cũng sẽ chia năm sẻ bảy.

Dựa theo sự phát triển của cốt truyện, kế tiếp nguyên chủ sẽ tham dự buổi họp báo một mình và còn từ chối thừa nhận chuyện chia tay. Đáng thương yếu đuối trước mặt phóng viên tỏ vẻ mình và Phó Triều Dịch chỉ có một chút mâu thuẫn, tạm thời đang chiến tranh lạnh.

Mà buổi họp báo này được phát sóng trực tiếp trên toàn quốc, sau khi Phó Triều Dịch thấy thì trực tiếp đăng Weibo tuyên bố chia tay dằn mặt nguyên chủ, không chừa lại đường sống.

“Em cũng chẳng biết, có thể do bên công ty có việc gì đó.” Lâm Thiều tùy tiện tìm một lý do bậy bạ, sau đó giơ tay lên, định ném lõi táo vào thùng rác cách đó hơn mấy mét.

Nhưng mà, cô thất bại.

Lõi táo trực tiếp đập vào mép thùng rác khiến rác bên trong lăn ra ngoài.

Anh Hứa nghe thấy tiếng vang bên đầu dây liền gấp gáp: "Tổ tông nhỏ của anh ơi, em khoan hãy tức giận được không hả? Bên ngoài nhiều phóng viên như vậy, ít nhất cũng chú ý một chút chứ! Vào lúc mấu chốt thế này đừng có đập đồ vô cớ, rất khó xử lý đó!"

Lâm Thiều: “…”

Cô không có, thật sự không có.

*

Trước buổi họp báo, Lâm Thiều ngồi ở chính giữa bàn dài, những ánh đèn flash dưới khán đài đã sắp chiếu mù mắt cô.

Còn Hứa ca ngồi bên tay trái cô, căng thẳng dặn dò: “Tí nữa đừng có nói chuyện lung tung nghe chưa, vấn đề không tiện trả lời thì mỉm cười gật đầu cho qua đi, hiểu không?”

Lâm Thiều gật nhẹ đầu: “Anh cứ yên tâm.”

Nghe thấy mấy chữ này, vẻ mặt Hứa ca có vài phần hung dữ: "Lần nào em cũng nói như vậy nhưng có lúc nào thật sự làm anh yên tâm hả?”

Các phóng viên dưới khán đài lập tức hét lên khi thấy Lâm Thiều tham dự.

“Cô Lâm! Nghe nói mấy ngày gần đây cô và Phó tổng rơi vào nguy cơ chia tay, tin tức là thật sao?”

“Không phải trước đó đã nói hôm nay Phó tổng cũng tham gia sao? Sao bây giờ chỉ có một mình cô ở đây?”

"Mọi người đều nói cô dựa vào Phó tổng mới dành được những tài nguyên hiện tại, vậy sau khi cô chia tay với Phó tổng, với tư cách là nghệ sĩ của truyền thông Thiên Khải liệu có ảnh hưởng đến công việc trong tương lai của cô hay không?"

Một loạt câu hỏi liên tiếp ập đến khiến Lâm Thiều không khỏi đau đầu, cô ngồi thẳng lưng và điều chỉnh lại microphone trước mặt: "Yên lặng nào, tôi sẽ trả lời từng câu một."

"Việc chia tay, là sự thật."

"Anh ấy bận chút việc nên không thể tới."

“Có ảnh hưởng, nhưng mà với tôi mà nói thì đây hẳn là ảnh hưởng tích cực. Dù sao dựa vào xuất thân của anh ấy, phí chia tay chắc chắn sẽ không nhỏ."

Ba câu trả lời ba vấn đề, cực kỳ đơn giản dứt khoát. Câu trả lời thứ ba nghe như là đang nói đùa nhưng thực chất là tuyên bố rõ ràng với Phó Triều Dịch.

Nhưng mà cũng chính vì đáp án như vậy khiến đám phóng viên truyền thông phía dưới đều im lặng trong giây lát.

Tin tức kịp thời là vấn đề quan trọng nhất, ai có thể đăng trực tiếp tin tức này lên chắc chắn tiền thưởng tháng này sẽ tăng gấp bội.

Và dựa theo tính cách Lâm Thiều, bọn họ cũng đã chuẩn bị tốt kịch bản, ví dụ như…

#Lâm Thiều rơi nước mắt tại hiện trường họp báo, tỏ vẻ tình cảm với Phó tổng đang rơi vào vướng mắc#

#Khiếp sợ! Ngược luyến tình thâm giữa tổng tài nhà giàu và tiểu hoa đang nổi!#

#Lâm Thiều rơi lệ lần thứ 99, những chuyện của giới giải trí#

Tóm lại cho dù có chuyện gì đi nữa, Lâm Thiều đều nên vừa khóc vừa giả vờ yếu đuối để tranh thủ lấy được sự đồng cảm, chứ không phải mang theo ba phần lạnh lùng ba phần tùy ý bốn phần bất cần đời nói ra những lời này như bây giờ.

Bọn họ đồng loạt nghiêng đầu trao đổi ánh mắt với người bên cạnh, nhanh chóng đi tới kết luận chung, không ngờ Lâm Thiều lại không khóc? Đây chắc chắn là do chịu đả kích quá lớn dẫn đến tinh thần không ổn định!

Vì thế các phóng viên sôi nổi liên hệ với công ty mình để phát sóng tình hình hiện trường rồi nhân cơ hội ép hỏi Lâm Thiều ít tin nóng.

Vì thế có người lại hỏi: “Cô Lâm, có tin đồn nói cô nối lại tình xưa với thầy Thẩm - bạn trai cũ của cô, nên chủ động chia tay với Phó tổng. Chuyện này có phải là thật không?"

Lâm Thiều ngơ ngác chớp chớp mắt.

Thầy Thẩm? Là ai thế? Không thể nêu họ tên đầy đủ sao? Bé mèo cún con nào trong giới giải trí đều có thể xưng là thầy/cô sao?

À không đúng, đợi đã.

Nói đến bạn trai cũ sao? Cô hơi có ấn tượng, hình như nguyên chủ thật sự có.

Cuối cùng Lâm Thiều đã nhớ ra người này từ trong trí nhớ, bừng tỉnh trả lời: “Mọi người đang nói đến Thẩm Hắc sao.”

Lâm Thiều vừa dứt lời, anh Hứa trên khán đài hơi run run khóe môi, mà các phóng viên vốn đang ầm ĩ phía dưới cũng bất ngờ rơi vào yên tĩnh.

Cùng lúc đó, ở căn chung cư nào đó tại đế đô.

Chàng trai đang nằm trên sô pha lướt Weibo xem tin tức nụ cười trên mặt bỗng nhiên trở nên cứng đờ.

Anh ta tức giận nhảy dựng lên, ném thẳng điện thoại di động xuống đất, vẻ tức tối hiện rõ lên mặt.

“Thẩm Hắc em gái cô! Ông đây tên Thẩm Phi Bạch!”


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp