Thập Niên 70: Em Gái Là Một Đại Mỹ Nhân

Chương 27: “Được được được, em không lùn!”


1 tháng

trướctiếp

Thiếu niên cao gầy cúi đầu xuống, nhìn chằm chằm cô em gái miễn cưỡng lắm mới có thể coi như cao đến bả vai mình, tính cách đã càng ngày càng cởi mở hơn. Cậu ấy cũng nở nụ cười, lần mở miệng tiếp theo, trong giọng nói đã mang theo ý nghi ngờ, chế nhạo cô: “Em có thể che chắn cho anh được hả?”

“Em không lùn!!” Trần Lộng Mặc bị ánh mắt nghi ngờ của cậu ấy làm cho tức giận, cho dù bây giờ vóc dáng của cô không quá cao, nhưng cô cũng đã cao đến khoảng một mét sáu, chẳng phải rất xinh xắn nhanh nhẹn đáng yêu đó à? Hơn nữa đến Tết năm nay, tính cả tuổi mụ cô cũng mới có mười sáu tuổi.

Trần Nghĩa vội vàng dỗ dành: “Được được được, em không lùn! Không lùn! Nhưng thật sự không cần phải mua nhiều giày như thế đâu, em chỉ cần mua cho người lớn thôi, có được không? Tất cả số tiền này đã đủ mua hai chiếc xe đạp rồi đấy.”

Lần này, Trần Lộng Mặc không đáp lời lại, chỉ bày tỏ rõ ràng thái độ từ chối với Trần Nghĩa.

Đương nhiên cô biết số tiền này không phải số tiền nhỏ, nhưng cũng đâu phải ngày nào cô cũng mua như vậy. Nếu cô thực sự tiêu tiền kiểu đó thì cho dù cha mẹ có chuẩn bị nhiều tiền hơn nữa cũng không đủ cho cô tiêu xài.

Hơn nữa, cô cũng đã bắt đầu học cách may quần áo, làm giày dép, chờ sau khi tay nghề của cô có thể đem ra trước mặt người thì cô sẽ tự mình ra tay, tiết kiệm được rất nhiều tiền.

Sở dĩ cô nhất quyết phải mua giày là do cô đã nhìn ra tính tình của các anh trai đều luôn thích chạy ra bên ngoài, nhưng giày vải bông không chống thấm nước nên chân người nào người nấy đều bị nứt da.

Đôi giày da này có lót lớp lông dày bên trong lại không thấm nước, tất nhiên rất ấm áp, chỉ cần giữ gìn tốt thì muốn đi mười năm cũng không thành vấn đề. ( truyện đăng trên app TᎽT )

Nghĩ tới đây, cô nhìn về phía người bán hàng đang bận rộn so sánh kích thước, nói thêm: “Đồng chí, không chỉ riêng đôi của tôi, mấy đôi còn lại cũng nhờ chị lấy cho tôi kích cỡ to hơn một số, tiện thể phiền chị lấy thêm cho tôi vài ống xi đánh giày.”

Nghe cô nói vậy, người bán hàng vô thức nhìn về phía xấp tiền dày cộp trong tay cô gái, cười vô cùng nhiệt tình: “Được!”

“Trong nhà còn xi đánh giày.” Trần Nghĩa nhắc nhở.

Cha và anh cả thường xuyên vào núi, giày bông không thể ngăn chặn nước thấm, vì vậy trong nhà cũng có hai đôi giày da.

Chỉ là do đã đi nhiều năm, cho dù đã bảo dưỡng cẩn thận cũng vẫn có vài chỗ bị nứt.

Sau đó anh cả đi bộ đội, đôi giày kia của anh ấy để lại nhà cho anh hai.

Chờ đến sang năm khi anh hai vượt qua kỳ tuyển chọn, thành công nhập ngũ thì đôi giày sẽ để lại cho anh ba...

“Xi đánh giày này là chuẩn bị do anh cả và đồng chí Thiệu bạn của anh ấy dùng.” Trần Lộng Mặc là người cẩn thận, giày đã tặng rồi thì cũng chẳng tiếc gì một ống xi đánh giày, chuyện đã làm thì phải cố gắng làm cho thật hoàn hảo.

- bản chuyển ngữ được đăng tải duy nhất tại nền tảng t-y-t, đọc chương mới nhất tại t-y-t

Kích cỡ giày được đo xong rất nhanh, nhưng do trong cửa hàng không bày sẵn quá nhiều hàng hóa nên vẫn phải tới bên nhà kho lấy.

Thế là vừa đi vừa về chậm trễ mất một khoảng thời gian, mua hàng xong xuôi cũng đã mất tới hơn nửa tiếng.

Chờ khi Trần Nghĩa vừa mừng vừa lo xách theo tầm mười đôi giày, che chở cho em gái đi xuống tầng dưới trong ánh mắt hâm mộ của tất cả mọi người thì họ đã nhìn thấy cha mẹ vẫn còn đang xếp hàng ở phía xa xa.

“Tìm một chỗ chờ đi.”

Trần Lộng Mặc cũng không muốn xuống dưới chen chúc, đồng ý đi theo phía sau anh năm, tìm một góc tránh gió, ngồi xuống chờ người.

Trước khi mua thì ngăn cản đi ngăn cản lại, nhưng khi thật sự có được một đôi giày da thuộc về riêng mình, cậu thiếu mới mười lăm tuổi vẫn không nhịn được, gương mặt lộ rõ sự vui mừng, ôm đôi giày thuộc về mình ngắm tới ngắm lui.

Cậu ấy lớn như thế này rồi mà lần đầu tiên có được một đôi giày da thuộc về riêng mình.

Điều kiện gia đình họ không tệ nhưng cũng chỉ là không tệ, trừ việc ăn uống dám chi tiêu thì những tiêu dùng còn lại thật ra cũng không khác gì những gia đình khác trong thôn.

Đặc biệt là quần áo và giày dép, trừ bỏ những món đồ sát thân được may bằng chất liệu mềm mại vừa người thì phần lớn quần áo anh em họ đang mặc đều làm bằng vải dệt thủ công do mẹ họ dệt ra may thành quần áo, rắn chắc lại có thể chịu được mài mòn.

Nhưng mà cậu ấy không thể nhận không món quà của em gái, đến khi trở về nhất định phải tìm kiếm món quà đáp lễ tốt hơn cho cô mới được...

“Anh có muốn thay luôn bây giờ không?” Trần Lộng Mặc tháo găng tay, chuẩn bị lấy đôi giày kia của mình ra thay. Cô sợ lạnh, chắc chắn đôi giày mới sẽ ấm áp hơn một chút.

Trần Nghĩa bị cắt đứt dòng suy nghĩ, nhanh chóng dùng thân thể che chắn, không đồng ý bảo: “Chờ sang năm mới rồi đi, bây giờ còn chưa tới Tết, đổi giày mới để làm gì?”

Trần Lộng Mặc chớp mắt, thấy cậu thiếu niên tỏ ra nghiêm túc, cô đành thu lại bàn tay đang vươn ra, lại xỏ găng tay vào, chống cằm đỡ khuôn mặt nhỏ nhắn, nhìn chằm chằm cậu thiếu niên thanh tú sạch sẽ, mỉm cười.

 

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp