Thập Niên 70: Em Gái Là Một Đại Mỹ Nhân

Chương 12: “Em gái, anh là anh ba em.”


1 tháng

trướctiếp

Các đường nét trên khuôn mặt rất khí thế hào hùng, lông mày rậm đôi mắt to, có thể khen là đẹp trai.

Chỉ là... Ở thời đại thiếu ăn thiếu mặc này, có thể cao lớn cường tráng như vậy có hơi vượt xa nhận thức của cô.

Nhưng dù ngạc nhiên đến đâu, trên mặt Trần Lộng Mặc cũng không thể hiện điều gì không ổn.

Cô lui về phía sau nửa bước, cố gắng ngẩng đầu lên, cô nhẹ giọng gọi Tào Lưu - người có biểu lộ rất ân cần với mình: "Anh hai.”

Nụ cười trên mặt Tào Lưu càng thêm chân thật: "Ngoan!"

“Em gái, anh là anh ba em.” Thấy anh hai được em gái chấp nhận dễ dàng, Trần Hoà hơi kém hơn anh hai về chiều cao và dáng người vội vàng giới thiệu mình.

Trần Lộng Mặc: “Chào anh ba.”

"Giỏi! Nhà chúng ta cuối cùng cũng có một bé gái, nhưng sao em gái lại gầy như vậy? Không có thịt ăn sao? Hơn nữa, người miền Nam các em lại nhỏ con như vậy sao? Anh... ối!” Trần Hoà rõ ràng là một người nói nhiều, cậu ấy cũng khá quen với chuyện đó, sau khi cậu ấy được nhận làm "anh ba", lập tức mất bình tĩnh, bắt đầu nói không ngừng.

Cũng may khi cậu ấy không khép mở miệng trong vài giây, sau gáy cậu ấy bị “chào hỏi” một cái thật mạnh.

Một giọng nữ sảng khoái vang lên: "Con nói ba lăng nhăng gì vậy? Em gái mới 15 tuổi, còn có thể cao lớn nữa, hơn nữa nhỏ nhắn khéo léo cũng xinh xắn, con thì biết cái gì!"

Khi những lời đó vang lên, hai người nữa xuất hiện trong tầm mắt của Trần Lộng Mặc.

Một người phụ nữ trung niên cao gầy, được một người đàn ông trung niên vạm vỡ khỏe như gấu đen bảo vệ đi tới.

Dáng người Tào Thu Hoa cao, khoảng một mét bảy lăm, thon dài mảnh khảnh dù có áo khoác dày cồng kềnh cũng không thể che giấu được.

Bà ấy lớn hơn Trần Đức Mậu bốn tuổi, năm nay bốn mươi chín tuổi.

Nhìn bà ấy trẻ hơn tuổi thật vài tuổi, lông mày rậm, mắt to, sống mũi cao, vẻ điển trai của hai anh lớn nhà họ Trần có lẽ từ bà ấy.

Chỉ có điều biểu cảm hơi nghiêm túc, có thể thấy bình thường bà ấy không phải là người hay cười.

Nhưng Trần Lộng Mặc có thể cảm nhận được từ ánh mắt dịu dàng của đối phương, bà ấy hoan nghênh sự xuất hiện của mình.

Phải nói cho đến giờ phút này, tận mắt nhìn thấy thái độ của đối phương, cô mới thực sự yên tâm, biết những lời cha mẹ và anh Tiểu Hồ nói đều là sự thật.

Vì vậy, mặt cô vui vẻ, dùng xưng hô mà cha mẹ đã dặn, cố nén khó xử và xấu hổ, chủ động chào hỏi: "Mẹ Thu Hoa, cha… Tông."

Trong thâm tâm, Trần Lộng Mặc muốn gọi là chú dì hơn, nhưng cha mẹ cô nói rằng như vậy không phù hợp, gọi mẹ cả lại càng kỳ lạ hơn.

Trần Tông chính là thợ săn mà Tào Thu Hoa kết hôn sau này, tính cách trầm lặng nhưng vẫn rất hoan nghênh những vị khách quý đến nhà, ông ấy biết rõ mong muốn có con gái của vợ mình suốt bao năm qua.

Giờ nguyện vọng đã thành, vợ vui là ông ấy mừng lắm rồi.

Vì vậy, dù không giỏi ăn nói nhưng ông ấy vẫn cố gắng nở một nụ cười mỉm với cô bé.

Ngay sau đó, ông ấy đưa một túi nhỏ trong tay cho cô, giọng chất phác nói: "Duật Duật đói không? Con ăn thử một ít bánh ngọt mẹ Thu Hoa mua cho con xem."

Trần Lộng Mặc không chút do dự nhận lấy nó, bí mật mỉm cười với người phụ nữ đang nhìn cô, cảm ơn rối rít: "Cảm ơn cha Tông, cảm ơn mẹ Thu Hoa."

Thấy thế, trong lòng Tào Thu Hoa rất vui vẻ.

Bà ấy biết rõ về tình huống trước đây của cô bé, bà ấy đã lo lắng rất nhiều về chuyện này.- bản chuyển ngữ được đăng tải duy nhất tại nền tảng t-y-t, đọc chương mới nhất tại t-y-t

Bây giờ thấy cô không chỉ co được dãn được mà còn có tính cách dễ mến hơn, trái tim bà ấy bị siết chặt, cũng tin những gì Quý Mạt và Đức Mậu đã nói qua điện thoại.

Cô nhóc đã từng phản ứng với thế giới bên ngoài, nếu không thì không thể trong thời gian ngắn như vậy có thể khôi phục lại như người bình thường.

Nghĩ đến đây, bà ấy nhìn với ánh mắt dịu dàng hơn, giơ tay xoa đầu cô bé: "Cảm ơn cái gì? Mẹ là mẹ Thu Hoa của con, con không cần khách sáo."

Vừa dứt lời, sắc mặt Tào Thu Hoa trầm xuống, sau đó bà ấy mới phát hiện giọng điệu mình hình như... hơi nặng nề?

Bình thường bà ấy quen lớn tiếng với lũ nhóc ở nhà, quên mất rằng trước mặt bà ấy là cô bé dễ thương.

Sau vài giây bối rối để lấy lại hình tượng người phụ nữ dịu dàng, bà ấy quay lại bắt con trai mình, sau một tiếng “bốp!”, bà ấy cau mày hung dữ nói: "Con còn ngây ra làm gì? Sao không xách phụ hành lý cho anh Tiểu Hồ? Không thấy anh ấy xách rất vất vả sao? Còn cả cái túi trên tay của em gái, không mở ra làm sao mà em ăn được?"

Tiểu Hồ: ... Cuối cùng nhìn thấy cậu.

Tào Lưu và Trần Hoà đã quen với tính khí hung dữ của mẹ già từ lâu, họ vui vẻ vươn tay phụ chia hành lý.

Ngược lại, Trần Lộng Mặc sững sờ vài giây, mới nở một nụ cười chân thành.

Những ngày sắp tới... dường như tốt hơn nhiều so với cô nghĩ.

Nhìn thấy cô bé cười, lông mày Tào Thu Hoa dịu đi vài phần, vươn tay kéo cô: “Đi thôi, ở đây lạnh quá, chúng ta về nhà trước đi, hai anh Trần Quân và Trần Nghĩa cũng nháo nhào muốn đến đón con, mẹ bắt chúng nó ở nhà chuẩn bị cơm nước, trở về là có thể ăn thịt ngay, có con nai con hôm qua cha Tông của con đi săn trên núi, còn tươi đấy! Đảm bảo no!"

 

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp