Nó lơ lửng bên mép ghế, chỉ cần xe xóc nhẹ một cái là có thể rơi thẳng xuống đất.
Vệ Cát thấy Khúc Nhiên chưa ngồi xuống, liền theo ánh mắt cô nhìn sang. Khi thấy con rối bị ném bừa bộn, anh nhíu mày quay sang Phương Hiểu Tuyết, bực tức nói: “Đó là con rối của cô.”
“À. Tôi ngồi không vừa nên để tạm sang bên cô ấy thôi.” Phương Hiểu Tuyết không buồn ngẩng đầu, giọng tỉnh bơ như chẳng có chuyện gì, “Cảm thấy vướng thì vứt xuống đất cũng được.”
“Cô…!” Vệ Cát cau mày, định nói thêm thì Khúc Nhiên lại gật đầu, ngắt lời anh:
“Không sao, để tạm bên tôi cũng được.”
Thấy vậy, Miêu Đại Yên vỗ vai Vệ Cát, ý bảo anh đừng nói nữa.
Một người thì không đáng để cãi nhau làm gì, người còn lại thì gần như kiệt sức rồi, có thể nghỉ ngơi chút nào hay chút ấy.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT