Sáng sớm hôm sau, Hứa Tần Nhã cùng Bạch Ngữ Dung tới bệnh viện thăm Bạch lão phu nhân.
Quản gia đã chuẩn bị được xe, chỉ chờ người giúp việc mang canh đến liền có thể xuất phát.
Đối với sự tỉ mỉ này, Hứa Tần Nhã không ngừng gật đầu tán thưởng, vỗ nhẹ mu bàn tay Bạch Ngữ Dung khích lkhí “Vẫn là con tốt, hầm canh bổ dưỡng cho bà Nội con.”
"Đây là việc con nên làm." Bạch Ngữ Dung ôn nhu cười một tiếng.
Quản gia ở một bên nhìn thấy tình cảm ấm áp của hai người không khỏi vui mừng gật đầu, thầm cảm khái.
Chờ người giúp việc mang canh đóng gói ổn thỏa liền giao vào tay quản gia, quản gia cảm thấy đã chuẩn bị tốt liền theo hai mẹ con lên xe, Bạch Ngữ Dung như nhớ tới cái gì đó đột nhiên nói: “Mẹ, Tiểu Tái đâu? Nếu không chúng ta lên kêu Tiểu Tái đi cùng? Bà Nội mà nhìn thấy Tiểu Tái chắc chắn rất vui?”
Nói xong lại nhìn về phía quản gia, giống như là đang thúc giục ông ta lên tầng gọi người.
Không chỉ mình quản gia không đồng ý với quyết định của Bạch Ngữ Dung, ngay cả Hứa Tần Nhã cũng tỏ ra khinh thường, “Được rồi, chỉ cần hai mẹ con chúng ta đi thôi. Nếu chúng ta chờ Tiểu Tái thu thập ổn thỏa xuống tầng, nói không chừng canh, con vì bà Nội cố ý xuống bếp hầm cũng lạnh.”
Cũng đúng…
Bạch Ngữ Dung gật gật đầu, cô ta quay đầu nhìn cầu thang trống trơn mất mát nói: "Vậy..."
Không đợi cô ta lên tiếng, Hứa Tần Nhã giành trước mở miệng nói: "Nếu như nó có hiếu, tự nhiên sẽ đi thăm, đến lúc đó quản gia sẽ chuẩn bị xe cho nó."
Dừng một chút như cảm thấy giọng điệu của mình hơi gắt bèn dịu lại: “Ngữ Dung, mẹ biết con là đứa trẻ tốt dễ mềm lòng, nhưng bây giờ ...Hôm nay chúng ta còn có chuyện khác phải làm. Tiểu Tái ở đấy thì không tiện lắm, để lần sau đi? Để lần sau chúng ta lại kêu nó đi? Được không?”
Bạch Ngữ Dung ánh mắt không khỏi lóe lên một cái, nhưng rất nhanh lại nhu thuận đáp ứng: “Vâng, con nghe mẹ.”
Hứa Tần Nhã vui mừng vỗ vỗ lưng cô ta, hai mẹ con lúc này mới nắm tay nhau đi ra ngoài.
Quản gia vội vàng bước theo sau.
Về phần Tô Tái Tái, không ai gọi cô đi ăn sáng lại không một ai quan tâm để ý.
__
Ngô Lục Lục đến bày quán so với mấy ngày trước thì muộn hơn, sắc mặt tiều tụy nhưng ánh mắt lại vô cùng sáng.
Ông chủ quán nhỏ nguyên bản đang ngồi một bên chơi điện thoại, lơ đãng ngẩng đầu liền trông thấy Ngô Lục Lục không khỏi kinh ngạc: "A!!" một tiếng, ông ta đặt điện thoại xuống bàn, nhìn Ngô Lục Lục đang dọn quầy hàng, dò hỏi: “Ngô đại sư, tôi còn tưởng hôm nay ông không tới chứ?”
Trông thấy sắc mặt Ngô Lục Lục không tốt lắm, lại nói thêm: “Sao vậy! Lại qua đêm đánh bài sao? Sắc mặt của ông nhìn không tốt lắm?”
Ngô Lục Lục nghe thấy câu hỏi của vị 'hàng xóm' lắm chuyện này, chỉ có thể mập mờ gật đầu cho có lệ, lại quan sát vẻ mặt ông chủ quán vẫn bày ra dáng vẻ hóng hớt thì lại càng khó hiểu, bèn vội chuyển chủ đề: “Đúng vậy, hôm nay tôi có chuyện nên đến chậm, mà ông có còn nhớ đến cô gái hôm qua đến sạp tôi uống hai chén trà lạnh không?”
"Còn nhớ." Ông chủ quán nhỏ không hiểu nhưng vẫn gật đầu.
Nghe được đáp án mình muốn nghe, Ngô Lục Lục hai mắt liền sáng lên, vộ vàng hỏi: “Vậy buổi sáng hôm nay ông có gặp cô bé không? Cô bé đó có phải hay không mới ghé qua?”
Ông chủ quán nhỏ lắc đầu: "Cái này thì không nhìn thấy." Nhìn thấy bộ dạng thất vọng của Ngô Lục Lục, ông ta nhịn không được tò mò truy vấn: “ Ông làm sao đột nhiên lại hỏi tới cô gái đó?”
"À... Không có gì." Ngô Lục Lục lười nhác trả lời, tùy ý phất tay.
Tầm mắt Ngô Lục Lục không khỏi dừng lại con Tỳ Hưu chặn giấy, lại không nhịn được mà ngước mắt nhìn đám người lui tới. Trông mong có thể nhìn thấy thân ảnh Tô Tái Tái trong đám đông.
Tối hôm qua khôi phục lại sự bình thường, Ngô Lục Lục đem cả căn phòng đều lục soát một lần, vẫn không tìm được viên Mặc Châu mà cô gái kia cho mượn.
Không biết chính bản thân mình bất cẩn làm rơi, hay là chỉ do mình phỏng đoán.
Có khi... Cũng chỉ có thể chờ gặp lại cô bé kia mới biết được suy đoán của mình có đúng không.
Ngô Lục Lục nhìn mọi người đi đường vừa miên man suy nghĩ.
Ngồi ở một bên ông chủ quán nhỏ thấy Ngô Lục Lục không để ý đến mình thì sờ mũi, cũng không thèm quan tâm nữa nhún nhún vai, tiếp tục ngồi chơi điện thoại, lại chợt nhớ tới hôm qua mình mới mua xổ số.
Ông ta vỗ lên đầu một cái 'Bốp' rồi sờ vào túi móc ra hai cái vé xổ số nhìn Ngô Lục Lục cười: “May quá ông mới nói đến cô bé kia, tôi suýt chút nữa quên hôm qua tôi mua xổ số với giá hai đồng đâu.”
"A, thì ra ở chỗ này." Ông chủ quán nhỏ móc hai cái vé xổ số từ trong túi quần ra quơ quơ trước mặt Ngô Lục Lục nói: “Đại sư, ông giúp tôi nhìn sạp hàng một chút, nếu trúng thưởng tôi chia cho ông một nửa.”
"Không cần chia cho tôi một nửa đâu, chỉ cần mời tôi ăn sáng ba ngày là được rồi." Ngô Lục Lục chăm chú nhìn đám người cũng không để ý phất phất tay.
Lời vừa dứt, ông chủ quán nhỏ không khỏi bật cười thành tiếng: “Nếu như tôi trúng, ba bữa là cái gì tôi sẽ mời ông ăn một tháng. Được rồi, tôi lập tức quay về nhanh thôi.”
Nói xong không đợi Ngô Lục Lục lên tiếng đã nhanh chóng chạy đến phố hàng rong bên cạnh.
Ngô Lục Lục lúc này mới quay đầu lại nhìn bóng lưng của ông ta, mỉm cười cũng không xem lời nói ông ta là thật.
Ngược lại ông chủ quầy hàng ngồi bên phải Ngô Lục Lục cười nhạo một tiếng không cho là đúng khinh thường nói: “Nếu như ông ta trúng thưởng, mặc kệ là lớn hay nhỏ, tôi sẽ tặng cho ông một cái kẹo đường hình con rồng này.”
Ông chủ quán đường chỉ thẳng vào cây kẹo đường hình con rồng vừa làm xong, được cắm vào cột để ở một bên trào hàng.
Ngô Lục Lục liếc mắt nhìn ông ta, chỉ cười gật gật đầu, cũng không nói muốn hay không.
Trước kia bày quán gần kề nhau, chỉ vì một chút mâu thuẫn nhỏ như lông gà vỏ tỏi thôi mà náo loạn, thấy như vậy Ngô Lục Lục đành phải chen vào giữa hai người bày quán.
Coi như là ngăn cách hai người, miễn cho lại cãi nhau ảnh hưởng đến sinh ý mọi người xung quanh.
Chẳng qua nếu như so với ông chủ quán kẹo đường, Ngô Lục Lục lại vui vẻ thân cận cùng ông chủ quán nhỏ hơn.
Chí ít ông chủ quán nhỏ nhìn phúc hậu hơn.
Phố hàng rong cách đây không xa, Ngô Lục Lục chỉ mới suy nghĩ đến đây thôi mà ông chủ quán nhỏ đã trở về.
Ông ta cúi đầu không nói một lời, chỉ một mực cúi đầu đi về quán ngồi ngây ngốc ở một bên.
Thấy bộ dáng này của ông ta, không đợi Ngô Lục Lục lên tiếng, ông chủ quán kẹo đường hừ lạnh một tiếng, kéo dài giọng điệu âm dương quái khí nói: “Ái chà,... Tôi nói này, ông nên nhận mệnh đi. Ông nói đúng không Ngô đại sư?”