“Con mèo này cũng ngoan quá đi mất? Chẳng thấy nó nghịch ngợm gì cả.” Cô y tá trẻ mắt sáng rực, nhìn chú mèo con đang nằm ngoan ngoãn trên đầu gối bà nội Bạch, hai chân nhỏ khẽ đẩy lấy tay bà, dáng vẻ vô cùng dễ thương.
Rốt cuộc không kìm được, cô y tá duỗi tay ra chọc nhẹ vào bụng mềm của chú mèo, rồi lại vuốt vuốt hai cái tai nhỏ. Sau đó mới thoả mãn rút tay về, quay sang hỏi Tô Tái Tái: “Tô tiểu thư, hôm nay cô đã cho bé mèo này ăn gì chưa? Tôi có thể đi pha ít sữa dê cho nó uống được không?”
“A?” Tô Tái Tái hơi sững người, lúc này mới nhớ ra hình như mình vẫn chưa cho bé mèo ăn gì cả. Ngượng ngùng gãi nhẹ mũi:
“Sáng nay em sờ bụng nó thấy còn căng căng, nghĩ chắc nó chưa đói nên chưa cho ăn…”
Dù sao thì hôm qua nó cũng đã ăn no nê ở bữa tiệc rồi, chắc mấy ngày cũng chưa đói đâu nhỉ?
Tô Tái Tái vừa nghĩ vậy, vừa liếc nhìn con “quỷ miêu” đang ngủ gần như suốt cả ngày.
Thế nhưng vừa nói xong liền bị cô y tá – hội viên nhiệt huyết của “Hội yêu mèo quốc dân” – lườm ngay một cái đầy trách móc:
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT