Hôm Nay Cũng Liều Mạng Mà Chiến Với Phản Diện

Chương 17: Xem ra là chạy trời không khỏi nắng


1 tháng

trướctiếp

Nàng từ nhỏ sinh hoạt ở nơi cao áp thấp, khó tránh khỏi có chút phản nghịch. Dù nàng không xảy ra chuyện ở Uyên Hồng Đường thì cũng sẽ xảy ra chuyện ở nơi khác.

Nhưng nàng có thể được nam chủ ái mộ, cũng không phải không có ưu điểm.

Tuy Từ Tư Tư điêu ngoa tùy hứng, nhưng tâm địa thiện lương. Lúc mấy người kia đuổi bắt Đới Nguyên, ở trong sơn động, sau một hồi đại chiến, bọn họ thiếu chút nữa đã bị vùi vào núi đá, lúc nghìn cân treo sợi tóc, chỉ có nàng đẩy Bách Lý Kiêu ra ngoài.

Nam chủ nhìn nàng bằng ánh mắt nghi hoặc, đôi mắt nàng hàm chứa nước mắt nói là muốn lưu lại cùng chết với hắn, nam chủ lập tức cảm động đến hốc mắt đỏ bừng.

Bách Lý Kiêu nhìn cửa động đất đá rơi xuống không ngừng, thần sắc khẽ nhúc nhích.

Từ đó về sau, hắn đối với nữ chủ có chút đổi mới.

Nghĩ đến đoạn cốt truyện này, rất nhanh sẽ phát sinh, nàng xách theo thùng nước vừa đi vừa tính. Nàng sẽ không để Từ Tư Tư mọc rễ trong lòng Bách Lý Kiêu.

Nàng bỉu môi nói:

- Là người không đủ năng lực, cũng không báo động trước với ta. Sao lại muốn trách ta?

Thiên Đạo than một tiếng:

- Ta ở đoạn sau bị nhiễu loạn cốt truyện, đã chịu quy tắc cảnh cáo, chỉ có thể mượn ngoại lực mới có thể.

Tô Mã, ngươi chỉ có thể dựa vào chính mình.

Tô Mã "hừ" một tiếng, nàng vẫn luôn dựa vào chính mình. Chẳng qua trước kia hoàn thành nhiệm vụ, đương nhiên dựa vào Mary Sue quang hoàn, còn có thế giới kia ẩn ẩn đẩy mạnh lực lượng, vì vậy hoàn thành nhiệm vụ công lược không hề cố sức.

Nhưng lần này bất đồng, nàng xuyên đến một quyển sách. Quyển sách này Thiên Đạo là một phế vật, vai ác hung tàn vô cùng, nàng không dựa vào chính mình còn có thể dựa ai?

Cũng may hiện tại nàng đã thấy được ánh rạng đông, chỉ cần đem xô nước này đi, công lược Bách Lý Kiêu sẽ là nước chảy thành sông.

Nàng xách thùng nước đi lên lầu.

Nghe Thiên Đạo nói nàng đã gián tiếp thay đổi cốt truyện, nhưng thuận theo cốt truyện lại không nằm trong kế hoạch của nàng.

Ở cốt truyện Bách Lý Kiêu còn thích nữ chủ, sao nàng có thể ngoan ngoãn dựa theo cốt truyện.

Cái gì thần kiếm, cái gì Ma giáo cũng không quan trọng bằng chuyện công lược.

Nếu thế giới này sẽ bị Bách Lý Kiêu hủy diệt, cốt truyện có ích lợi gì?

Tô Mã làm nhiệm vụ công lược suốt một thời gian dài như vậy, đương nhiên sẽ phân rõ chủ yếu và thứ yếu.

Nàng nói:

- Bỏ đi, ta sẽ đem bí mật của Đới Nguyên tiết lộ cho Bách Lý Kiêu biết. Về sau ta sẽ tận lực chiếu cố cốt truyện, nhưng ta không thể bảo đảm vĩnh viễn thuận theo cốt truyện.

Dù sao lúc ấy nàng cùng Bách Lý Kiêu đều chung một phòng, nếu nàng nói nàng liếc mắt một cái liền nhìn thấy mông của đối phương cũng không có gì khó nghĩ.

Thiên Đạo trầm mặc.

Hơi nước lượn lờ, đứng trước cửa phòng của Bách Lý Kiêu, Tô Mã hung hăng hít một hơi.

Nàng đặt thùng nước xuống đất, vừa định gõ cửa, liền nhìn thấy một đại hán để râu quai nón uống say khướt, loạng choạng lên lầu.

Tô Mã nhận ra người này, chính là một trong hai người mà mấy hôm trước uống say đi tới phía sau bếp, người này mỗi ngày đều uống đến say khướt, nhưng tối nay mùi rượu quá nặng.

Nàng không để ý quay đầu lại, vừa định gõ cửa, chỉ nghe “Phanh" một tiếng, tay nàng run lên, thùng nước ấm lật đổ.

Nàng bị nóng kêu lên một tiếng, liên tục lui về phía sau vài bước.

Thì ta là bị đại hán kia đi đường không xong, đá văng thùng nước.

Người nọ ánh mắt mê mang, nhìn mặt đất đầy nước, lại hung hăng đá thùng nước:

- Mụ nó! Chó khôn không cản đường!

Tô Mã cắn răng, nàng không ngờ nhiệm vụ công lược đã bước một chân qua cửa lại bị một người qua đường phá hủy!

So đo với một tửu quỷ lại không đáng giá còn lãng phí thời gian, nàng “hừ” một tiếng, cẩn thận vén lên ống quần, cẳng chân trắng nõn đã có mấy mụn bọt nước.

Tiểu Đắng Tử nghe thấy tiếng vang, sốt ruột chạy tới. Thấy chân nàng, đau lòng nhíu mi:

- Sao vậy...Ngươi đi nghỉ ngơi đi, nơi này để ta.

Tô Mã gật đầu cảm tạ. Nàng cần phải đun một xô nước khác, đừng nói bị bỏng, dù bắt nàng tắm trong nước sôi, thì nàng vẫn muốn đêm nay công lược xong Bách Lý Kiêu.

Lúc nàng muốn đứng dậy, đột nhiên phát hiện không thích hợp.

Nàng nhìn kỹ, trong vũng nước, có một giọt máu vừa mới tan.

Máu...Nàng không có vết thương, như vậy máu này từ đâu đến?

Tô Mã nhớ tới người nọ trên người dày đặc mùi rượu, nội tâm vừa động.

Nàng đem giẻ lau ném cho Tiểu Đắng Tử, bước nhanh ba bước giữ chặt đại hán kia:

- Khách quan, người uống nhiều quá, ta đỡ người.

Cánh tay đại hán kia cứng đờ, lớn giọng nói:

- Không cần ngươi, lão tử không có say, lão tử tự đi.

Tô Mã bị ném ra, nàng cũng không hề tức giận, chỉ là trong mắt tinh quang lập loè.

Nàng đã xuyên qua nhiều thế giới, thay đổi vô số khối thân thể, có thể nói trên thế giới này không ai có thể hiểu biết nhân thể hơn nàng.

Vừa rồi đại hán kia ăn mặc mập mạp nàng nhìn không ra, nhưng nàng vừa đỡ hắn, liền phát hiện thân thể hắn không thích hợp.

Tục ngữ nói họa hình hoạ bì khó họa cốt. Tuy cánh tay đại hán này vạm vỡ, nhưng xương cốt thật nhỏ, có loại cơ bắp này không hề tương xứng.

Nếu là những người khác đứng ở chỗ này cũng sẽ bị hắn lừa gạt, nhưng hắn đụng phải Tô Mã.

Là một người công lược vô cùng quen thuộc với nhân thể.

Nghĩ đến trên đời này có thể ngụy trang thân thể, trừ tuyệt thế thần trộm Đới Nguyên, thì không có người khác.

Hơn nữa đến gần còn có thể phát hiện trên người hắn còn có mùi máu tươi, mùi rượu nồng nặc khẳng định cũng là vì che dấu cổ hương vị này.

Tô Mã híp híp mắt. Hiện tại Đới Nguyên đã bị Bách Lý Kiêu đả thương, hắn cần đi tìm nơi ẩn nấp yên lặng dưỡng thương.

Nhưng hắn biết rõ nơi nguy hiểm nhất chính là nơi an toàn nhất, rõ ràng biết khách điếm này rất nhiều người giang hồ, vẫn còn dám trở về.

Còn làm bộ hán tử say, ý đồ lừa dối qua cửa.

Nàng cũng không thể ở ngay lúc này mà vạch trần hắn, dựa theo cốt truyện ngày mai hắn mới có thể bại lộ thân phận, hiện tại vạch trần hắn không chỉ ảnh hưởng cốt truyện, còn sẽ đánh gãy công lược.

Lúc nàng muốn tỏ ra không có việc gì mà thu hồi tay lại, nàng cúi đầu, liền sửng sốt.

Bởi vì nàng nhìn lòng bàn tay dính máu. Nàng suy nghĩ, liền biết vừa rồi không cẩn thận đụng vào người Đới Nguyên nên mới dính máu.

Nàng hô hấp cứng lại, theo bản năng ngẩng đầu. Quả nhiên, Đới Nguyên cũng nhìn tay nàng, âm lãnh cười.

Tô Mã:

- ...

Xem ra là chạy trời không khỏi nắng.

- Tiểu nhị! Nước nóng chảy vào phòng của ta. Ngươi còn ngẩn người làm gì.

Đang lúc không khí giằng co hết sức, một tiếng thánh thót đánh vỡ yên tĩnh.

Tô Mã vừa quay đầu lại, liền thấy Từ Tư Tư nhíu chặt mày liễu, chống nạnh đứng ở cửa.

Trong nháy mắt, nàng vô cùng cảm tạ Từ Tư Tư có tính cách lỗ mãng thế này, có đôi khi không thể không nói, nha đầu này đánh bậy đánh bạ vẫn làm không ít “chuyện tốt”, trong nguyên tác rất nhiều lần dựa vào sự “lỗ mãng” giải quyết được đại sự.

Lúc này có nàng ta ở đây, Đới Nguyên không thể ở trước mặt công chúng mà xuống tay với nàng.

Tô Mã vội xoa máu trên tay vào y phục, ra vẻ quan tâm đi đến bên cạnh Đới Nguyên:

- Khách quan, buổi tối không nên uống nhiều rượu như vậy, bị chạm vào bị thương cũng không biết, có cần tiểu nhân giúp người tìm đại phu?

Đới Nguyên sửng sốt một chút, theo bản năng che đậy cánh tay:

- Không cần...

Hắn chật vật vào phòng. Tô Mã quay đầu lại, cười nói với Từ Tư Tư:

- Từ cô nương, là tiểu nhân không cẩn thận, tiểu nhân lập tức lau khô.

Từ Tư Tư hừ một tiếng, nàng vừa định về phòng, liếc mắt nhìn về phía phòng của Bách Lý Kiêu, không biết nghĩ tới cái gì, thần bí kéo Tô Mã lại:

- Tiểu Trác Tử, mấy ngày nay có phải ngươi vẫn luôn hầu hạ Bạch Tiêu?

Tô Mã ngoan ngoãn trả lời:

- Đúng vậy.

Từ Tư Tư xoay chuyển tròng mắt:

- Vậy ngươi có phát hiện hắn có gì không thích hợp?

- Không thích hợp?

Vẻ mặt Tô Mã mê mang:

- Bạch công tử tướng mạo xuất chúng, ra tay hào phóng, không có gì không thích hợp.

- Ai nha.

Từ Tư Tư nghĩ nàng nghe không hiểu ám chỉ của mình, nên nôn nóng dậm chân:

- Ta nói không phải không thích hợp kiểu đó, chính là...

Nàng trầm tư một chút, dứt khoát đem chuyện tối nay nói với Tô Mã:

- Tối nay ta thấy hắn từ Uyên Hồng Đường bay ra ngoài, nghe Diệp Minh nói hắn truy đuổi Đới Nguyên, còn nói hắn có thân thủ cao siêu, vừa ra tay liền đã thương Đới Nguyên. Ta còn nghĩ hắn chỉ là một quý công tử bình thường... Ngươi có nghe nói hắn thuộc môn phái nào?

Tô Mã thành thật lắc đầu.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp