Hôm Nay Cũng Liều Mạng Mà Chiến Với Phản Diện

Chương 10: Đới Nguyên là thần trộm


1 tháng

trướctiếp

Thân là người trong Ma giáo, nhưng cũng có thể vi diệu cân bằng. Hắn đối với Bách Lý Kiêu là toàn tâm toàn ý, đối với Ma giáo cũng là toàn tâm toàn ý.

Vì vậy, sau này hắn hy sinh thật khiến người động dung.

Tô Mã chướng mắt những anh hùng đại hiệp này đó miệng đầy nhân nghĩa đạo đức, nhưng đối với người này cũng có chút hảo cảm.

- Cung thúc!

Hắn còn ở cách xa, nàng đã kêu hắn, cho dù biết hắn không nhìn thấy, vẫn tận lực vẫy tay.

- Nơi này nơi này!

Cung thúc cười, hắn chắp tay lưng, từ từ đi tới:

- Không cần lớn tiếng như vậy, ta nghe thấy.

Hắn "nhìn" về hướng Tô Mã:

- Tiểu Trác Tử, lại cho ngựa ăn cỏ.

Tô Mã gật đầu, hai con ngựa này tính tình táo bạo, nhưng có lẽ Bách Lý Kiêu áp chế rất tốt, chỉ cần không chọc chúng nó, chúng nó sẽ không phát hỏa.

Nàng cho chúng ăn hai ba ngày nay, cũng không bị đá.

Biết Cung thúc không nhìn thấy nàng gật đầu, nên nói:

- Chúng nó rất ngoan, cho cái gì ăn cái đó.

Có lẽ là nghĩ đến rất nhiều oan hồn chết dưới chân hai con ngựa này, sắc mặt Cung thúc có chút kỳ quái.

Hắn nói:

- Có lẽ vì ngươi có duyên với chúng nó.

Có duyên? Là "huyết thống", à không đúng phải là dùng "huyết" thành lập lên duyên phận...

Nàng nhớ hai tên gia hỏa này dùng tám chân bước lên trên người nàng.

Đang đem cỏ khô bỏ vào chuồng ngựa, đột nhiên Truy Thiên không kiên nhẫn thở mạnh ra. Tô Mã sửng sốt:

- Hôm nay cỏ khô không hợp ăn uống sao?

- Không phải.

Cung thúc giật giật lỗ tai:

- Có người tới.

Nói xong, bên ngoài cửa có hai đại hán tiến vào, hai người cầm rượu, một người uống say y phục tán loạn, một người chòm râu dính dịch ôn mửa, đi đường nghiêng ngả lảo đảo, xém té mấy lần.

Trong đó một người nói:

- Đới Nguyên thật là...Thật là đáng giận, trộm thần kiếm không nói, còn giấu ở nơi này, địa phương này, hiện giờ chính là biển người mênh mang, sao có thể tìm?

Tô Mã nhớ trong nguyên tác cũng có nhắc đến đoạn này, thần kiếm Huyền Vụ từ lúc luyện thành liền khởi lên tinh phong huyết vũ trong chốn giang hồ.

Sau đó bị Thiếu Lâm Tự thu hồi, hơn hai mươi năm qua tường an không có việc gì.

Cho đến tháng trước, thần trộm Đới Nguyên lẻn vào Thiếu Lâm Tự, trộm thần kiếm đem ra ngoài.

Hắn bị cao tăng Thiếu Lâm đánh trọng thương, sau đó nghiêng ngả lảo đảo đi vào nơi phụ cận là Phái Thành.

Đới Nguyên võ công không cao, nhưng khinh công cao siêu, lại giỏi ngụy trang, lúc này nhất định ẩn giấu rất kín.

Hiện tại Phái Thành đông đảo nhân sĩ, tìm hắn khó càng thêm khó.

Một người khác lảo đảo cười hắc hắc:

- Tìm không thấy cũng không quan trọng, qua mấy ngày nữa chính là ngày tuyển hoa khôi, có thể nhìn thấy mỹ nhân, cũng coi như không uổng công tới đây...

Hai người nghiêng ngả lảo đảo, rời đi hậu viện.

Cung thúc thấy Tô Mã không nói lời nào, nghĩ nàng bị dọa, nên nói:

- Gần đây khách điếm này sẽ có rất nhiều người giang hồ, ngươi giao tiếp với bọn họ, nên cẩn thận một chút.

Tô Mã xoay chuyển tròng mắt:

- Cung thúc, qua mấy ngày nữa chính là ngày tuyển chọn hoa khôi, người nói thử xem, Bạch công tử sẽ ở trong phòng không ra sao?

Từ lúc đi vào Phái Thành, Bách Lý Kiêu rất ít ra ngoài. Tô Mã đem đồ ăn cho hắn, tuy được không ít bạc thưởng, nhưng cũng chưa nói được mấy câu.

Nàng cũng không dám liều lĩnh, vì thế dời đi chiến tuyến, vu hồi tác chiến, liền cùng Cung thúc tìm hiểu thêm.

Tính theo nguyên tác, nam nữ chủ đã nhận thức Bách Lý Kiêu, hắn sẽ cùng nam nữ chủ chạy vào núi tìm thần kiếm.

Nhưng nàng không định bôn ba trên núi, muốn công lược hắn, nhất định phải bắt hắn ở Phái Thành.

Nói đến hoa khôi, có lẽ liên tưởng đến người trẻ tuổi thanh xuân nhiệt huyết, vẻ mặt Cung thúc mang theo ý cười, đặc biệt là nghĩ đến sắc mặt Bách Lý Kiêu vô cùng đạm mạc.

- Không có khả năng, từ nhỏ công tử có tính cách đạm mạc, trưởng thành càng không gần nữ sắc, nếu muốn khiến hắn động tâm, khó càng thêm khó.

Tô Mã cầm hà bao, trong đó đầy thỏi vàng:

- Bạch công tử thưởng ta nhiều như vậy, vậy mà hắn thích cái gì ta cũng không biết.

- Hài tử ngoan, ngươi có phần tâm này là đủ rồi.

Không phải. Tô Mã nghĩ: " Ta không phải cảm kích hắn, ta muốn câu dẫn hắn."

Cung thúc suy nghĩ, hình như nghĩ tới gì đó:

- Lúc công tử còn nhỏ có một khoảng thời gian thích ăn ngọt...

- Cung thúc.

Cung thúc chưa nói xong, đã bị một thanh âm trầm thấp đánh gãy.

Tô Mã quay đầu, nhìn sau cửa sổ có một thân ảnh cao lớn, nơi đó ẩn ẩn có uy áp truyền đến.

Vẻ mặt Cung thúc không hề thẹn:

- Công tử.

Tô Mã liền lưu động suy nghĩ, thích ăn ngọt...Điểm tâm ngọt? Chè? Hay là trái cây?

Nàng phải suy nghĩ một chút.

Vụ thần kiếm càng truyền càng lớn, mấy ngày nay Tô Mã thấy vài người ăn mặc y phục khác nhau đi tới đi lui, đám người này kết bè kết đội. Thường xuyên vì chuyện gì đó mà đánh nhau đến vỡ đầu chảy máu.

Nhưng thời gian trôi qua, vẫn không có tin tức về Đới Nguyên. Có lẽ hắn cho rằng nơi nguy hiểm nhất chính là nơi an toàn, có lẽ hắn đã sớm ngụy trang thành công chạy ra khỏi thành.

Phái Thành mưa gió sắp tới, nhưng ngày sống mơ mơ màng màng cũng sắp tới.

Hôm nay đúng là ngày mà hằng năm Uyên Hồng Đường tuyển chọn hoa khôi, nam nữ chủ đều đi xem náo nhiệt.

Tô Mã vừa cho ngựa ăn xong, mới từ hậu viện trở về, đúng vào buổi trưa, bình thường vào lúc này ở đại đường sẽ ngồi đầy người, nhưng hiện tại chỉ còn ít ỏi mấy người, chưởng quầy nhàn rỗi đến nổi đứng đánh ruồi bọ.

Ngoài cửa có người nói:

- Chưởng quầy, năm nay hoa khôi sắp tới, ngươi không đi nhìn sao?

Tô Mã nhớ trong nguyên tác, cũng có nhắc tới vụ tuyển chọn hoa khôi.

Năm nay hoa khôi cũng không phải là người thường, mà là đệ tử của Vân Hoan tông, vị đệ tử này tu luyện mị thuật đăng phong tạo cực( tầm cao mới), tu luyện đến nổi năm mươi cao thủ nhìn một cái đều thất thần, càng khỏi nói đến Đới Nguyên võ công không tới.

Đới Nguyên là thần trộm, trộm bạc, trộm kiếm, cũng trộm...Sắc.

Người này đối với sắc đẹp không hề có sức chống cự, đệ tử Vân Hoan tông ra làm hoa khôi, chính là muốn dẫn hắn mắc câu.

Đới Nguyên không để ý tới cũng thôi, nhưng người này ỷ vào khinh công cao siêu, ngụy trang cao minh, kiêu ngạo tự phụ, rõ ràng biết hoa khôi có thân phận không đơn giản, vậy mà vẫn muốn chiếm tiện nghi.

Lại không biết có người đã sớm ở Uyên Hồng Đường bày ra thiên la địa võng chờ hắn.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp