Tối hôm đó, Vương Nhị Nha hỏi trái hỏi phải, đều không thể hỏi được "Hung thủ" là ai. Bà vừa hỏi, Diêu Thiên Thiên đã mím chặt môi định khóc, đương nhiên Vương Nhị Nha sẽ không tiếp tục hỏi nữa. Sau đó, bà cũng không hỏi gì thêm, chỉ ôm lấy cái eo mũm mĩm của Diêu Thiên Thiên. Bàn tay của Vương Nhị Nha thỉnh thoảng nắm chặt lại, giống như đang quyết định một chuyện quan trọng gì đó.
Hôm sau là thứ bảy, trường mẫu giáo vẫn vô cùng nghiêm túc chấp hành quy định của Nhà nước là cho học sinh nghỉ hai ngày cuối tuần. Vương Nhị Nha không cần phải đi làm, cũng không cần chạy đi tìm Diêu Doanh Tâm. Nên thay vì gửi Diêu Thiên Thiên cho bảo mẫu chăm sóc, bà để cô ở nhà tự mình chăm sóc.
Diêu Thiên Thiên không khỏi cảm thấy may mắn vì cô có thời gian hai ngày để chuẩn bị tâm lý trước khi đối mặt với sự chế giễu của mọi người. Chẳng qua “tránh vỏ dưa thì lại gặp vỏ dừa”, cô phải đối mặt với cuộc tra hỏi dai dẳng của Vương Nhị Nha. Sau chuyện mình và Tề Lỗi đều bị cạo trọc, Diêu Thiên Thiên cũng hiểu được, giữa cô và Tề Lỗi không hề tồn tại chuyện bắt nạt nhau một cách ác ý. Chắc chắn là do thằng nhãi kia phát triển sớm nên đang ở trong thời kỳ nổi loạn, nếu không cậu ta cũng sẽ không tìm cách ép buộc người khác rồi cũng làm hại luôn cả bản thân mình như vậy.
Nhớ lại những chuyện giữa mình và Tề Lỗi, cô càng không thể khai ra là do cậu ta làm. Đánh nhau mà đánh thua, thua rồi lại quay sang mách phụ huynh với giáo viên, đó quả thực là một chuyện rất đáng xấu hổ.
Mà vì sao Diêu Thiên Thiên lại nghĩ như vậy? Chủ yếu là vì lúc còn bé, ba Diêu rất ít khi quan tâm đến cô. Khi cô có xích mích với bạn cùng lớp, người khác đều có phụ huynh đến phân xử, chỉ có mình cô rõ ràng là bị bắt nạt nhưng lại phải mím môi nghe mấy câu châm chọc khiêu khích kiểu như “Đến cha mẹ cũng mặc kệ không dạy bảo” linh tinh. Quá khứ như vậy khiến cho tính cách của Diêu Thiên Thiên trở nên vô cùng độc lập.
Lý do vì sao cô lại trở thành trạch nữ và không quan tâm đến thế giới bên ngoài, là vì cô không muốn nhìn thấy sự giả dối của người khác, cũng có thể nói Diêu Thiên Thiên sợ các mối quan hệ xung quanh.
Sự quan tâm chăm sóc của Vương Nhị Nha đã sưởi ấm trái tim cô. Mặc dù cô không muốn phụ huynh giải quyết hộ “thù oán” giữa mình và Tề Lỗi, nhưng Vương Nhị Nha cứ dò hỏi như vậy, không khỏi khiến cho Diêu Thiên Thiên càng thêm đau lòng người phụ nữ vừa mạnh mẽ vừa hết lòng vì gia đình như bà.
“Thiên Thiên, nói cho mẹ, ai là người bắt nạt con? Nếu con không nói, sang tuần sau mẹ sẽ đi hỏi giáo viên.” Cuối cùng, Vương Nhị Nha không thể nhịn được nữa, ôm Diêu Thiên Thiên vào lòng, vô cùng nghiêm túc hỏi.
Bà đã nhẫn nại rất lâu. Trên thực tế, đêm qua sau khi nhìn thấy bộ dạng này của Diêu Thiên Thiên, bà đã muốn dẫn cô đến gặp giáo viên để tra rõ đầu đuôi sự việc ngay lập tức. Nhưng Diêu Thiên Thiên cứ ôm lấy bà giả vờ khóc, khiến Vương Nhị Nha cảm thấy vẫn nên an ủi con mình trước thì tốt hơn. Nếu bà nói chuyện với giáo viên trước, chẳng may thái độ của giáo viên không được tốt, sẽ chỉ khiến Thiên Thiên càng thêm khó chịu mà thôi.

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play