Đáng Ghét! Cô Ta Lại Ra Vẻ Nữa Rồi!

CHƯƠNG 2: DỤC VỌNG


2 tháng

trướctiếp

Đó là một đôi giày chơi bóng màu trắng.

Mép và lòng bàn chân dính đầy bùn đất, dây giày buộc lỏng lẻo như con giun, mép giày bị mài mòn nghiêm trọng, tưởng chừng có thể đứt ra bất cứ lúc nào.

Khương Yếm im lặng, cô nhìn chăm chú vào đôi chân, cô nghĩ nó sẽ chuyển động, nhưng không có gì cả.

Đôi chân và chủ nhân của nó, cũng chính là chàng trai kia, đã biến mất nhanh chóng khỏi tầm mắt của cô.

Dần dần, âm thanh chuyện trò cũng dứt hẳn.

Khương Yếm rũ mắt, tỏ vẻ khó hiểu nhưng ngay sau đó lại mím môi cười, cô giơ tay nắm chặt lấy tấm rèm đen. 

Cô chuẩn bị đi ngủ.

Đúng lúc này, Khương Yếm lại nghe thấy hai tiếng viên bi đập mạnh vào cửa.

Âm thanh này rất khó để hình dung. Viên bi đập xuống một mặt phẳng sẽ phát ra tiếng lanh lảnh, nhất là khi va chạm với cửa sổ kính, đáng lẽ phải phát ra âm thanh trong trẻo như tiếng nước chảy mới đúng…

Nhưng âm thanh này không giống.

Nặng nề, tù hãm, có độ đàn hồi. Thứ va chạm vào là thứ mềm mềm, cưng cứng như thịt lợn đập xuống mặt thớt, nhưng vì diện tích chịu lực nhỏ nên giống như có ai đó băm thịt rồi vo thành từng cục, sau đó búng tay bắn vào cửa sổ kính trước mặt Khương Yếm vậy.

Khương Yếm ngước mắt lên.

Đối diện cô là một đôi mắt.

Đôi mắt đó hệt như mắt người bình thường, nhưng chỉ có mỗi đôi mắt đang đối mặt với cô, thân thể chứa đựng nó trong suốt như chẳng hề tồn tại.

Nhưng nó không hề bình thường, vì đồng tử con người không thể to như vậy, cũng không lồ lộ vẻ ác ý đến thế.

Tròng trắng chằng chịt tia máu như máu dây rốn.

Tia máu dày đặc quấn quanh đồng tử rồi bắn ra ngoài, tràn ra vườn hoa nhỏ, tựa như móc mắt ra khỏi hốc mắt mà không cần cắt bỏ mao mạch liên kết, thay vào đó là ném nó vào cửa sổ nhà Khương Yếm.

Tia máu liên tục bắn ra, vô số sợi tơ đỏ quấn lấy nhau trong không trung.

Kỳ dị và mỹ lệ.

Khương Yếm hít sâu một hơi, hành động này khiến đôi mắt kia hài lòng. Nó càng cố gắng dúi mạnh vào mặt kính, âm thanh kẽo kẹt vang lên, cửa sổ đã sắp nứt ra rồi.

“Đẹp lắm.” Khương Yếm khẽ cảm thán.

“Tròng trắng của mày là thứ đẹp nhất mà tao từng thấy đấy, vậy bóp đã phải biết.”

Câu đánh giá này khiến cho đôi mắt dừng lại, bằng mắt thường có thể thấy được, nó đang rất tức giận và không cam lòng vì bị xem là thứ thấp kém, nó ra sức đập mạnh vào cửa sổ.

Vào… Để tao vào…

Tiếng rì rầm ồ ạt tràn vào trong nhà qua kẽ nứt như tiếng giun đất quẫy đạp trong lớp đất nhớp nhúa để ngoi lên đang gặm nhấm màng nhĩ của Khương Yếm.

Thích xem không có nghĩa là thích nghe.

Khương Yếm thấy hơi khó chịu, cô đi tới trước cửa sổ, nhìn đôi mắt đó vài giây rồi mở cửa sổ ra. Đôi mắt ngoài cửa sổ giật mình, nhưng chẳng mấy chốc lại lộ ra vẻ nham hiểm và cợt nhả. Nó lao thẳng vào trong, cùng lúc đó, Khương Yếm nhanh tay đóng cửa sổ lại.

Rầm!

Đôi mắt chưa kịp làm gì đã bị chặt đứt làm đôi, một nửa trong nhà, một nửa ngoài cửa. 

“Mắt tôi!”

Ở một nơi cách vườn hoa nhỏ mười mét, người đàn ông đột nhiên ngồi thụp xuống, đau đớn che mắt lại. Bạn gái ngồi cạnh lại nghĩ hắn ta đang chọc mình, bật cười kéo tay anh ta xuống: “Thôi nào, anh đừng hòng thoát được bữa khuya với tôm hùm đất mà anh nói…” Còn chưa dứt lời, khuôn mặt cô bạn gái đã lộ rõ vẻ hoảng sợ.

Cô bạn gái thấy mắt của anh ta chằng chịt tia máu như mạng nhện.

“Có, có chuyện gì vậy anh?”

Người đàn ông khổ sở lắc đầu.

Trần Hà không biết thật, hắn ta chỉ đang vẽ lại bóng dáng xinh đẹp ở tấm rèm bên trong đầu mình, hắn ta rất hối hận vì đã không nhìn lâu thêm chút nữa, kết quả hắn ta đang nghĩ ngợi thì một mắt đột nhiên đau nhức dữ dội, cứ như là bị chặt làm đôi vậy.

Chắc là côn trùng bay vào, Trần Hà nghĩ bụng.

Sau khi cơn đau nhức giảm bớt, Trần Hà được bạn gái đỡ về nhà.

- Chuyển ngữ bởi Con Cua Team - t-y-t

Bình minh lên, mọi chuyện trở lại bình thường.

Khương Yếm rời giường, cô nhìn ra ban công, con mắt rơi trên sàn tối hôm qua đã biến mất. Sàn nhà có vẻ sạch sẽ, chỉ là nước đọng hay thứ gì dính mỡ đang toả ra mùi thịt lợn quay thơm lựng.

Buồn nôn quá.

Khương Yếm xịt nửa chai nước xịt phòng rồi lấy tiền lẻ để ở huyền quan đi mua bữa sáng.

Quán ăn sáng ở cổng chung cư làm ăn rất tốt, vì là ngày trong tuần nên người xếp hàng rất đông. Khương Yếm đứng cuối hàng, có hai mẹ con đi tới đứng sau cô.

Cô bé chừng sáu, bảy tuổi, mặc chiếc váy bồng bềnh màu hồng nhạt, trên tay là con vẹt yến phụng mới mua từ chợ bán chim chóc và hoa cỏ, mái tóc đen óng ngang vai khẽ đung đưa, trông rất hoạt bát.

“Mẹ ơi, mẹ ơi mẹ ơi?”

“Sao thế con?” Người mẹ cất giọng nói dịu dàng và cưng chiều.

“Mẹ ơi, Tiểu Thu của con có phải là con vẹt đáng yêu nhất trên thế giới không ạ?”

“Chi Chi thích thì đúng là vậy rồi.”

“Hì hì, mẹ mới là người đáng yêu nhất, vì Chi Chi thích mẹ nhất luôn!” Miệng em như bôi mật ngọt, mặt em đỏ bừng, em cầm lồng chim quay một vòng. Đột nhiên em mất thăng bằng, lảo đảo và va phải cánh tay của Khương Yếm.

Khương Yếm giơ tay lên ngay lập tức .

Không có người chống đỡ, em ngã ra sau theo quán tính, mẹ em hoảng sợ vội vàng bước tới đỡ lấy.

“Chi Chi?” Người phụ nữ hốt hoảng thốt lên.

“A… Mẹ ơi, con không sao…”

“May quá. Con mau xin lỗi chị ấy đi, con va phải chị ấy rồi.”

Mẹ em áy náy nhìn Khương Yếm, cũng không tức giận vì hành động lạnh lùng của cô. Em chớp mắt, ôm chặt lồng chim trong lòng, nhỏ giọng xin lỗi Khương Yếm.

“Không sao đâu nhóc.” Khương Yếm cười rộ lên.

Khương Yếm đợi hơn mười phút mới đến lượt mình, cô mua một cái bánh bao hấp và một túi sữa đậu nành.

“Của cô hết 12 tệ.”

Khương Yếm đang đếm tiền lẻ thì điện thoại của bà chủ có thông báo đến: “Ting! Tài khoản Wechat đã nhận 12 tệ.”

“Tôi mời cô, tôi xin lỗi vì lúc nãy Chi Chi đã va phải cô.”

Khương Yếm cầm bữa sáng quay người lại, vẻ mặt của người phụ nữ rất chân thành, cô bé mũm mĩm chu môi nhìn cô: “Tay chị có đau không ạ, em xoa cho chị nhé?”

Khương Yếm nhìn chằm chằm vào cô bé vài giây rồi giơ tay ra và khẽ quơ nó trước mặt em: “Không đau này.”

“Có thật không ạ?”

“Đương nhiên rồi.”

“Tốt quá rồi ạ.” Em nhảy cẫng lên như con chim sẻ: “Tạm biệt chị ạ.”

Chi Chi nhìn Khương Yếm rời đi rồi vui vẻ nhấc lồng chim lên định chơi với nó, song em phát hiện con vẹt đang co rúm ở một góc, đầu rúc vào mớ lông trước ngực.

“Này?” Em chọc nó.

Con chim nhỏ chậm chạp ngẩng đầu lên, nó liếc nhìn bốn phía rồi trở lại dáng vẻ lúc đầu.

Lúc Khương Yếm về đến nhà thì trời đã sáng hẳn. Thỉnh thoảng lại có tiếng còi xe ngoài cửa sổ, Khương Yếm đang ngồi trên sô pha ăn bữa sáng thì màn hình điện thoại lóe lên.

Có tin nhắn mới.

Chiếc điện thoại này là tên đạo sĩ đưa cho cô, cả CMND*, nhà và mấy ngàn tệ tiền mặt đều do ông đưa.

*CMND: Chứng minh nhân dân (chứng minh thư).

Vậy nên người có số điện thoại của cô chỉ có người đó và chương trình mà ông đăng kí cho cô tham gia.

Khương Yếm mở khoá, quả nhiên, ekip của chương trình “Hồng Chẩm” gửi tin nhắn cho cô.

[ Xin chào cô Khương Yếm, trận đấu đầu tiên sẽ được tổ chức ở thôn Tằm, huyện X, thành phố X. Tám giờ tối nay, ekip chương trình sẽ cho xe tới đón cô ở cổng chung cư, biển số xe là Giang F17995*, mong cô chuẩn bị đồ dùng cá nhân dùng trong một tuần và cố gắng xuất phát đúng giờ. ]

*F17995: Dạng biển số xe Trung Quốc

Khương Yếm: [ Được. ]

Cùng lúc đó, ở đạo quán trong núi Giang Thành, một ông lão có dáng vẻ tiên phong đạo cốt* đang mặc áo đạo sĩ ngẩn ngơ nhìn dòng tin nhắn “Được.”

*Tiên phong đạo cốt (仙风道骨): thành ngữ gốc Hán, có phong thái, phẩm chất cao thượng của một bậc vĩ nhân, ví như có phong thái của tiên, cốt cách của người có đạo đức (theo “Từ điển thành ngữ Việt Nam” của Nguyễn Như Ý - Nguyễn Văn Khang - Phan Xuân Thành - NXB Văn hoá - 1993).

Ngồi cạnh ông là một thanh niên độ 20 tuổi, mặc áo thun trắng quần jean, nhìn chằm chằm vào tin nhắn hồi đáp: “Sư phụ, đây là tin nhắn trả lời của người đó ạ?”

Ông lão gật đầu.

“Vậy là tốt vậy là tốt, con còn tưởng chị ta sẽ trở mặt cơ.” Thanh niên vuốt ngực, thở phào một hơi, nhưng chẳng mấy chốc đã đổi giọng, cậu nói với ông lão: “Sư phụ, con đã suy nghĩ suốt một tuần này mà vẫn không hiểu, tại sao người phải trả cái giá lớn như vậy để giúp chị ta hoá hình? Đây là yêu quái đã tồn tại hơn hai ngàn năm đấy, chúng ta không thể khống chế được đâu.”

“Vả lại, năng lực của chị ta…”

“Chẳng phải năng lực của chị ta sẽ gây hại đến nhân loại ư?”

Hà Thanh Nguyên nhìn đồ đệ: “Sao con lại nghĩ như vậy?”

Trình Quang nói đầy lo lắng: “Vì chị ta có thể nhìn thấy ‘dục vọng’ mà.”

“Đấy là ‘dục vọng’ đó sư phụ ơi.” Trình Quang khua tay múa chân: “Đó là thứ mà người đàng hoàng nên thấy ư?”

“Hơn nữa Khương Yếm không chỉ nhìn thấy mà còn có thể chạm vào, chạm vào đồng nghĩa với việc có thể công kích. Ai mà chẳng có dục vọng, năng lực này có thể giết chết con người ta trong vô hình đấy ạ.”

Trình Quang nêu ra một ví dụ: “Người nghĩ đi, một người đang vui vẻ đi trên đường, đột nhiên ý nghĩ ‘muốn ăn cơm’ của người đó làm chị ta thấy chướng mắt, thế là chị ta ra tay tiêu diệt họ, người đó ngã lăn quay ra chết, nhưng tất cả mọi người sẽ nghĩ đó chỉ là đột quỵ!”

“Hơn nữa trong sách có viết, yêu quái không có sự đồng cảm, coi thường tính mạng là bản năng của chúng, lúc vui vẻ thì bắt chước hành vi của của loài người, không vui thì có thể giết người bất cứ lúc nào. Nếu Khương Yếm giết người lung tung, chúng ta…”

“Không đâu.” Hà Thanh Nguyên bỗng lên tiếng: “Cô ta sẽ không vô cớ hại người đâu.”

Câu khẳng định chắc nịch khiến Trình Quang ngừng nói, cậu dè dặt nhìn sư phụ mình: “Sư phụ… Trước kia sư phụ từng quen biết với chị ta ư?”

“Tất nhiên là không rồi.” Hà Thanh Nguyên nhìn đồ đệ đang đờ người ra, ông kiên nhẫn nói: “Lúc trước ta dạy con về thời gian hoá hình của yêu quái, con còn nhớ không?”

“Có ạ.” Trình Quang nhớ lại: “Người đã từng nói, nếu gặp may, sau tám trăm năm là yêu quái có thể hoá hình. Yêu quái hơn hai ngàn năm tuổi chỉ muốn hoặc không muốn hoá hình mà thôi.”

Hà Thanh Nguyên: “Ta hỏi con, Khương Yếm sống bao lâu rồi?”

Gần đây Trình Quang tra cứu không ít tài liệu, cậu ta nhớ lại: “Ít nhất cũng 2300 năm! Hôm qua TV cũng có nói.”

Hà Thanh Nguyên: “Đúng, Khương Yếm vốn có thể hoá hình từ lâu, tại sao phải đợi đến bây giờ?”

Trình Quang ngơ ngác.

Một lúc sau, cậu ta nói với vẻ không thể tin: “Ý của người là, chị ta không muốn hoá hình ư?”

Hà Thanh Nguyên gật đầu: “Yêu quái đã hoá hình thì không thể biến ngược lại được. Sau khi hoá hình, chúng không những không thể duy trì bản thể mà còn cần không khí và thức ăn. Khương Yếm là đồ chôn theo nữ đế Xích Khê, nếu hoá hình thì không thể sinh tồn trong hoàng lăng được, chẳng bằng duy trì bản thể là váy cưới*.”

*Nữ chính là yêu quái - một chiếc váy cưới cổ đại hóa hình

Trình Quang không hiểu: “Nhưng chị ta có thể rời khỏi đó mà? Yêu quái chắc chắn sẽ có cách rời khỏi hoàng lăng, sau đó hoá hình cũng dễ dàng hơn, trừ phi…” Trừ phi chị ta không muốn rời khỏi đó.

Hà Thanh Nguyên cũng đồng ý.

“Ta có một suy đoán, không biết có đúng hay không, nhưng đến hôm nay có khả năng là đúng rồi.”

Trình Quang: “Người nói đi ạ.”

Hà Thanh Nguyên chậm rãi nói: “Cô ta đang canh giữ ngôi mộ.”

Trình Quang ngây người, thầm cảm thấy hoang đường cực kì. Hà Thanh Nguyên tiếp tục nói: “Lúc bấy giờ, chiếc váy cưới trải qua nhiều triều đại, khi đến tay nữ đế Xích Khê thì chỉ còn là miếng vải cũ nát rách rưới, bản thể đã bị tổn hại nghiêm trọng, nói gì đến chuyện hoá hình? Nữ đế đã bỏ ra một số tiền lớn để thuê thợ dệt và thợ thêu nổi tiếng nhất của sáu quốc gia may lại, nghe đồn còn dùng cả tơ tằm còn sót lại từ thời Luy Tổ, cực kỳ trân quý, đối với bất cứ yêu quái nào thì đây cũng là cơ duyên quý giá.”

Trình Quang lắc đầu, cậu cố gắng suy nghĩ: “Nên chị ta xem nữ đế là ân nhân của mình?”

“Vì vậy cô ta đã canh giữ mãi cho đến khi quy luật của Thiên Đạo biến đổi và bỏ lỡ cơ hội hoá hình.” Hà Thanh Nguyên thở dài: “Đây là suy đoán của ta.”

“Cũng là nguyên nhân khiến ta tin rằng cô ta sẽ báo đáp ta.”

 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp