Anh Ấy Chỉ Có Mười Phút

Chương 6: Thoạt nhìn anh đều giống với những lần trước, không có dấu hiệu bị thương.


2 tháng

trướctiếp

7h20?

Không phải 7h30 sao?

Không do dự quá lâu, cô lập tức xuống giường đi tới cửa sổ kéo rèm ra.

Lúc này dưới tầng không có bao nhiêu người, hình như vẫn chưa có người phát hiện ra hỏa hoạn hay là hỏa hoạn chưa xảy ra?

Lộc Khê không chắc chắn.

Cô dựa vào bậu cửa sổ, nhoài người ra nhìn lần nữa nhưng vẫn không thấy gì.

Cô lập tức quay người, nhanh chóng sửa sang bản thân, mở cửa chạy đến nhà Vương Lan ở phòng 704.

Cũng giống như lần trước, cô vừa chạy vừa gọi: “Chị Lan! Chị Lan! Chị Lan!”

May mắn thay, lần này cánh cửa phòng 704 đã mở ra. Khuôn mặt hoảng sợ của Vương Lan thò ra từ sau cánh cửa, nhìn thấy là cô cũng không thả lỏng, ngược lại càng hoảng sợ hơn: “Tiểu Khê! Có người trong nhóm chủ nhà nói rằng có hỏa hoạn trong tòa nhà!”

Hóa ra có người trong nhóm chủ nhà đã thông báo sao?

“Đã gọi 119 chưa?” Lộc Khê vừa chạy vừa hỏi.

“Có người đã gọi cảnh sát.”

Cô nhanh chóng chạy đến trước mặt cô ấy: “Bây giờ chỗ của chúng ta là một tòa nhà nguy hiểm, rất dễ xảy ra đổ sụp, vì vậy tốt nhất là chúng ta nên nhanh chóng rời đi.”

Vương Lan liên tục đồng ý: “Đúng, đúng, đúng. Nhưng Hạo Hạo đang bị sốt, để chị đi lấy thuốc của Hạo Hạo trước.”

Lộc Khê theo sát phía sau: “Em giữ ghế giúp chị.”

Sau khi vào cửa, Lộc Khê nhìn thấy Lâm Tuấn Hạo ngoan ngoãn ngồi trên ghế sô pha, xé miếng dán giữ nhiệt, bên cạnh có một bát thuốc bắc màu đen.

Cô giữ chặt ghế, hỏi Vương Lan: “Bệnh của Tiểu Tuấn Hạo vẫn chưa khỏi sao ạ? Tại sao vẫn uống thuốc bắc?”

Động tác lấy hộp thuốc của Vương Lan hơi dừng lại, sau đó nặng nề thở dài, liếc nhìn Lâm Tuấn Hạo đang ngoan ngoãn uống thuốc, không trả lời.

Lộc Khê không hỏi nhiều nữa.

Cô đang định nhắc Vương Lan rời đi với cô thì điện thoại di động trên ghế sofa đột nhiên vang lên.

Lộc Khê ngẩng đầu nhìn đồng hồ trên tường: 7:36.

Vậy nguyên nhân khiến Vương Lan ngã mấy lần trước, có thể là vì cuộc điện thoại này?

Suy đoán này chỉ đột nhiên lóe qua trong đầu cô.

Hình như Vương Lan đang nói chuyện điện thoại với chồng là Lâm Bình, nôn nóng nói: “Đúng! Đúng! Cháy rồi! Nhưng hình như lửa cũng không phải là lớn lắm, em chỉ thấy một ít khói thôi.”

Im lặng một lúc, cô ấy lại nói: “Ừ, bọn em đi trước. Hả? Tiểu Khê đang ở đây với em, bọn em đi cùng nhau. Anh đừng lo lắng, lửa không lớn, bọn em sẽ xuống dưới nhà ngay. Được rồi, anh cứ ở dưới lầu đợi bọn em nhé, đừng đi lên.”

Lộc Khê lại nhìn giờ, 7 giờ 38.

Lý Hướng Vãn có lẽ vẫn chưa đến.

Nếu dựa theo thời gian bình thường, 7 giờ 50 Lý Hướng Vãn mới xuất hiện. Nhưng lần này cô tỉnh dậy sớm hơn mười phút, đồng chí Lý Hướng Vãn cũng đến sớm hơn mười phút sao?

Cô có nên đợi không?

Lộc Khê không dám mạo hiểm như vậy.

“Chị Lan…” Cô nhìn Vương Lan: “Em về nhà lấy chút đồ, chị ôm Tiểu Tuấn Hạo đi trước đi. Mang khăn ướt theo, khói ở hành lang có thể sẽ có độc, chị và Tiểu Tuấn Hạo đều che miệng với mũi lại.”

“Em muốn lấy cái gì?” Vương Lan ngăn cô lại: “Chạy trước rồi hẵng nói, tiền tài đều là vật ngoài thân.”

Lộc Khê không thể giải thích được nhưng cô không yên lòng Lý Hướng Vãn.

Quan trọng nhất là cô lo lắng cho Lý Hướng Vãn.

Cảnh tượng cực kỳ kinh hãi vừa rồi vẫn còn đọng lại trong tâm trí cô.

Khuôn mặt sưng tấy và chảy máu của Lý Hướng Vãn, còn có nụ cười an ủi cuối cùng đó.

Cô gấp gáp muốn xác nhận sự an toàn của Lý Hướng Vãn, cô muốn gặp anh.

Mặc dù bọn họ đều ở trong vòng lặp.

Nhưng nếu vết thương của Lý Hướng Vãn không thể hồi phục thì sao?

Huống chi dù chỉ là một vết thương nhỏ, cô cũng không muốn điều đó xảy ra.

“Rất quan trọng.” Lộc Khê giải thích đơn giản: “Hai người đi qua lối đi gần nhất này đi, em sẽ ngay lập tức đuổi kịp chị.”

Vương Lan vẫn muốn khuyên cô nhưng Lộc Khê đã vội vàng đi ra khỏi cửa.

Khi ra khỏi phòng cô không đóng cửa, trong phòng khách lúc này trống rỗng.

7:40, quả nhiên Lý Hướng Vãn không đến.

Lộc Khê nhanh chóng lấy giấy ghi chú và bút ra, rồi viết lên đó:

[Chị Lan và em đều an toàn, em đưa họ xuống cầu thang gần nhất trước. Anh thấy tờ giấy này thì đến đó tìm bọn em.]

Viết xong, cô đặt bút xuống, quyến luyến nhìn một vòng quanh phòng.

Nơi này sẽ sớm bị san bằng vì bị đổ sụp mà nơi chứa đựng quá khứ tươi đẹp giữa cô và Lý Hướng Vãn này cũng sẽ hoàn toàn biến mất.

Cảm giác khổ sở không nỡ dâng lên trong lòng, Lộc Khê cắn răng, lại quay người chạy ra ngoài.

Chắc là Vương Lan và Lâm Tuấn Hạo đã an toàn. ( truyện đăng trên app TᎽT )

Bây giờ vẫn còn có Trần Nhất, Lý Anh và bà của Lý Anh.

Thực ra, ở cuối vòng lặp trước, khi nhìn thấy sự tuyệt vọng và tử khí trong mắt Lý Hướng Vãn, khi nhìn thấy khuôn mặt sưng tấy của anh, cô đã hối hận.

Hối hận vì xen vào việc của người khác, hối hận vì vận may chết tiệt của mình, hối hận vì đã không nghe lời Lý Hướng Vãn.

Nhưng nếu chuyện đó xảy ra lần nữa, phỏng chừng cô vẫn sẽ làm như vậy. Có lẽ vòng lặp chính là điều kiện tiên quyết cho cô dũng khí, cũng có lẽ là bản năng, nhưng cô thực sự không thể bỏ mặc. - Đọc truyện miễn phí tại ứng dụng TᎽT

Cửa cầu thang phát ra âm thanh nặng nề từ động tác của cô: “Kít!”

Ngay sau đó giọng nói của Vương Lan truyền đến từ phía sau cánh cửa: “Tiểu Khê!”

Lộc Khê giật mình, hỏi: “Tại sao hai người không đi?”

“Đợi em.” Vương Lan đứng lên, trong tay cầm nước cùng hộp thuốc đã mở ra: “Nhân tiện cho Hạo Hạo uống thuốc.”

Lộc Khê nhíu mày không đồng ý: “Hai người nên đi trước.”

Khói ở cầu thang bây giờ không dày lắm, tầm nhìn không bị ảnh hưởng. Họ có thể nghe thấy tiếng mở cửa đóng cửa ở tầng dưới, có khả năng là các hộ gia đình khác đang xuống lầu.

Lộc Khê nhìn thấy Vương Lan mím môi lưỡng lự muốn nói lại thôi, cuối cùng lựa chọn nói: “Chúng ta đi thôi.”

“Hai người đi trước đi.” Lộc Khê vẫn nói những lời này: “Em muốn đi lên lầu tìm Lý Anh.”

“Tiểu Anh?” Vương Lan ngơ ngác lặp lại: “Bây giờ em tìm em ấy làm gì? Có lẽ em ấy đã xuống lầu rồi.”

“Em ấy không xuống được.” Lộc Khê khẳng định nói: “Chị Lan, chị nhanh chóng đưa Tiểu Tuấn Hạo xuống lầu đi, chúng ta không thể lãng phí thời gian.”

“Nhưng còn em…”

“Lý Anh vừa mới gãy chân, ở nhà có bà nội lớn tuổi, em phải đi.”

“Vậy chị sẽ đi với em.”

Lộc Khê vội vàng ngăn lại: “Không được, Tiểu Tuấn Hạo vẫn đang bị bệnh. Hít nhiều khói ở đây quá không tốt, mau đưa nó đi.”

Vương Lan không nói gì nữa, lo lắng nhìn chằm chằm Lộc Khê một lúc, mới thở dài nói: “Lửa bây giờ không lớn lắm, động tác của em phải nhanh chóng lên, chú ý an toàn.”

“Em biết rồi, cảm ơn chị.”

Tầng cao nhất của tòa nhà này là tầng tám, khi Lộc Khê chạy lên tầng tám đưa tay ra mở cửa, thì cánh cửa bị đẩy mạnh từ bên trong, khiến Lộc Khê phải lùi lại ba bước.

Cô đứng tại chỗ che cái trán choáng váng của mình, nghe thấy vài người lần lượt lao ra từ bên trong, đụng vào người không những không xin lỗi, mà còn tức giận trừng mắt nhìn cô khi đi ngang qua cô.

Lộc Khê chưa từng gặp gia đình này bao giờ, mở miệng muốn mắng, nhưng cô biết giờ không phải lúc để tranh cãi. Cô đau đớn xoa chóp mũi, cảm thấy trong mũi nóng lên, theo sau là một dòng nước ấm chảy xuống cổ.

Cô đưa tay chạm vào, xong đời, chảy máu rồi.

Người còn chưa cứu được, bản thân đã bị thương trước.

Cô tự giễu mở cửa, đi vào hành lang tầng tám, bóp mũi hét lớn: “Lý Anh!”

Không có phản hồi.

Cô lại hét lên: “Trần Nhất!”

Chất lượng không khí ở hành lang tầng tám khá tốt, yên tĩnh không có một chút tiếng vang.

Lộc Khê đợi vài giây, nghe thấy tiếng mở cửa cách đó không xa, sau đó là tiếng nói chuyện.

Đó là giọng của một thiếu niên.

Lộc Khê đoán đó là Trần Nhất nên lại hét lên: “Trần Nhất.”

Trần Nhất đang đỡ Lý Anh và bà nội của cô bé, nghe tiếng gọi cậu ấy bối rối quay lại, nhìn thấy một khuôn mặt xa lạ bèn hỏi: “Chị là?”

Lý Anh cũng nhìn theo, cô có ấn tượng với Lộc Khê, chắc là hộ gia đình ở tầng bảy. Lâm Tuấn Hạo thỉnh thoảng có nhắc đến cô, nói cô là một người dì ốm yếu.

“Tôi tên Lộc Khê, tôi ở cạnh nhà chị Lan. Chị ấy lo lắng cho tình trạng của mọi người nên bảo tôi đến xem.”

Cô vừa đi về phía họ vừa kiểm tra mũi của mình, máu đã ngừng chảy.

Mấy người không hề nghi ngờ, bà nội của Lý Anh chậm rãi nói: “Bà con xa không bằng láng giềng gần, các cháu đúng là có lòng.”

Giọng của bà ấy rất khàn, có thể nghe thấy tiếng đờm trong giọng nói, phỏng chừng là có vấn đề về đường hô hấp.

Lộc Khê thấy bọn họ chuẩn bị ra ngoài mà không chuẩn bị gì, lấy chiếc khăn ướt đã chuẩn bị sẵn đưa cho bà Lý: “Bà ơi, thang thoát hiểm có nhiều khói, một lát nữa bà dùng khăn ướt che mũi với miệng lại nhé.”

Bà Lý run rẩy nhận lấy, liên tục nói cảm ơn: “Cảm ơn cháu, cảm ơn cháu.”

Lộc Khê vẫn mỉm cười, đỡ bà Lý từ Trần Nhất.

Mọi người mới đi được vài bước, cửa thang thoát hiểm lại bị mở ra một lần nữa, đồng thời một làn khói dày đặc từ sau cửa xông vào.

Bà Lý hoảng sợ, đột nhiên lùi lại một bước.

Lộc Khê nhanh chóng đưa tay an ủi bà.

Ngoài Lý Hướng Vãn, có lẽ không còn ai đi ngược lên vào lúc này.

Cô nói: “Chắc đó là bạn của cháu.”

“Lộc Khê.”

Cùng lúc đó, Lý Hướng Vãn ở bên kia gọi tên cô.

Lộc Khê nhanh chóng nâng cao giọng đáp lại, trong giọng nói có sự kích động không thể kiềm chế: “Em đây!”

Cô chăm chú nhìn bóng dáng Lý Hướng Vãn dần dần hiện rõ trong làn khói dày đặc, anh cao gầy, lưng thẳng.

Thoạt nhìn anh vẫn giống như những lần trước, không có dấu hiệu bị thương.

Trái tim nhảy nhót của Lộc Khê thoáng dịu đi trong giây lát nhưng rất nhanh lại trỗi dậy.

Bởi vì cô phát hiện sắc mặt của Lý Hướng Vãn tái nhợt, màu môi càng trắng hơn, gần như không có chút máu nào.

“Anh làm sao vậy?” Cô vội hỏi.

“Không sao.” Lý Hướng Vãn nhàn nhạt trả lời, liếc mắt nhìn những người khác, hỏi: “Mọi người đều ở đây sao?”

“Chị Lan và Tiểu Tuấn Hạo đã xuống lầu trước rồi.”

Lý Hướng Vãn gật đầu: “Đi thôi.”

Khi quay trở lại cầu thang lần nữa, Lộc Khê thấy khói ở đây dày hơn vừa rồi mấy lần. Vừa đi vào, đã cảm thấy khó thở, trong không khí truyền đến một mùi hăng kỳ quái.

Bà Lý lập tức ho dữ dội, không có sức dùng khăn ướt cầm trong tay.

Lý Hướng Vãn thấy vậy ngồi xổm ở trước mặt bà ấy nói: “Cháu cõng bà xuống lầu.”

Bà Lý đã không thể nói nên lời, chỉ có thể gật đầu.

Lộc Khê giúp đỡ đặt bà Lý lên lưng Lý Hướng Vãn, Lý Hướng Vãn vẫn luôn di chuyển nhanh chóng, lại không đứng dậy ngay lập tức.

Cô nghi ngờ nhìn anh, lo lắng hỏi: “Sao vậy?”

Lý Hướng Vãn lắc đầu: “Không sao, có lẽ là ngửi mùi khói nhiều quá, cảm thấy hơi buồn nôn.”

Sao có thể?

Trái tim của Lộc Khê trở nên thấp thỏm bất an sau lời nói của anh.

Mấy lần trước cho dù anh ở trong khói dày đặc bao lâu, Lý Hướng Vãn cũng không có chút khác thường nào. Lần này chỉ là trong chốc lát thôi, sao lại cảm thấy buồn nôn?

Chẳng lẽ vết thương của Lý Hướng Vãn có thực sự không thể lành được?

Lộc Khê hoảng loạn suy đoán cho đến khi lòng bàn tay ấm áp của Lý Hướng Vãn đặt trên đỉnh đầu cô.

Cô bất lực nhìn anh.

Lý Hướng Vãn mỉm cười với cô.

Đó là một nụ cười trấn an.

Thật ra Lý Hướng Vãn cười rất đẹp nhưng anh rất ít khi cười.

Lộc Khê cắn môi quay mặt đi, thà rằng lúc này Lý Hướng Vãn tức giận mắng cô hay là bất cứ điều gì khác cũng được.

Cô không muốn nhận nụ cười của anh vào lúc này.

“Đừng lo lắng.” Anh nhẹ nhàng nói: “Chúng ta đi ra ngoài trước đã.”

Lộc Khê rầu rĩ ừ một tiếng, quay người đi xuống dưới với mọi người.

Hồi lâu, cô mới cúi thấp đầu, nhỏ giọng xin lỗi: “Xin lỗi.”

Lý Hướng Vãn không trả lời cô ngay, chỉ là một lúc sau, anh vẫn thở dài nói: “Tiểu Khê, anh chưa từng trách em một lần nào, cho dù là lúc nào.”

Dừng một chút, anh lại nói thêm: “Em phải nhớ kỹ.”


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp