Phúc Bảo Ba Tuổi Rưỡi Được Tám Người Cậu Nuông Chiều (Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm)

CHƯƠNG 7: BỖNG DƯNG CÓ SƯ PHỤ (1)


3 tháng

trướctiếp

Trong phòng bệnh trống rỗng, chỗ phát ra tiếng không có ai cả. Ngay cả một bóng ma cũng chẳng có.

Túc Bảo nắm ra trải giường, hỏi: 

- Ai đó?

Trong lòng bé cực kỳ cực kỳ sợ hãi.

Giọng nói kia hướng dẫn từng bước một: 

- Ta là sư phụ của con, kêu sư phụ đi.

Khuôn mặt nhỏ của Túc Bảo nhăn lại, không hề bị mắc mưu.

- Con không có sư phụ nào hết. - Bé nói.

Dường như giọng nói kia hơi nghẹn lại.

Lúc này có một hồn ma mà người bình thường không thể nhìn thấy ngồi trên cái bàn cạnh phòng bệnh… Đó là một người đàn ông trẻ tuổi mặc đồ màu trắng. Sắc mặt của y rất nhợt nhạt, hai tròng mắt đen nhánh sâu thẳm, sống mũi cao thẳng, nhưng đôi môi lại đỏ như son và giữa mày mang theo nét “badboy" có vẻ quyến rũ khó tả. Y trừng mắt nhìn đứa bé trước mặt, cái đứa mà ngay cả logic nói chuyện còn chưa thông suốt. Chậc, không dễ lừa chút nào…

- Ba Lô Nhỏ này… - Y lại thử mở miệng.

Túc Bảo hoang mang nói một câu: 

- Con là bé Túc Bảo, không phải Ba Lô Nhỏ đâu. 

Người đàn ông: “…” 

Y sờ cằm, nói: - Ta là sư phụ của con thật, lúc mẹ con còn sống đã cho con làm đồ đệ của ta. 

Túc Bảo nghe vậy thì trong lòng rất phản kháng.

Bé nói: - Mẹ con không có như vậy đâu.

Mẹ sẽ không đưa mình cho người khác, mẹ sẽ không bỏ bé.

Người đàn ông nhất thời không nói gì.

Lúc Tô Cẩm Ngọc sắp chết thì thấy được y, bèn cầu xin y sau khi cô chết hãy che chở cho Túc Bảo và nhà họ Tô. Khi đó Túc Bảo mới hai tuổi, cũng không nhìn thấy hồn thể của y, nhưng y đã được bái lễ thật mà, là sư phụ của bé rồi!

Hai ngày trước khi Túc Bảo cận kề với cái chết mới có thể nghe thấy giọng của y, nhưng bây giờ nhóc con này lại không tin y…

Người đàn ông sờ mũi, dỗ dành: 

- Mẹ con tên Tô Cẩm Ngọc, con tên Túc Bảo. Con xem ta biết hết đó.  ( truyện đăng trên app TᎽT )

Túc Bảo mím môi: - Người khác cũng biết.

Người đàn ông: “…” 

Xem kìa, đây là đứa con nít khắc tinh của bọn buôn người. Chẳng dễ lừa chút nào! 

Nếu không phải tay chân bé có chút xíu không chống lại được người lớn và bé còn khát vọng có được một gia đình thì… Phỏng chừng người nhà họ Lâm còn chẳng có cơ hội bắt nạt bé!

Người đàn ông cong môi, nói: 

- Con nít đừng nghĩ nhiều như vậy. Đợi con khỏe rồi thì thắp cho ta ba nén hương, cúng một miếng thịt heo coi như là hoàn thành lễ bái sư. 

- Ta tên Quý Thường, lúc còn sống là một nhân vật tầm cỡ.

Túc Bảo kinh ngạc nhìn mớ không khí bên cạnh.

Lòng gà? Vì sao lại gọi là lòng gà.

(*Quý Thường - 季常 - jì cháng vs lòng gà - 鸡肠 - ji cháng - chuyển ngữ bởi Tuyền của autumnnolove)

Quý Thường không biết suy nghĩ của Túc Bảo, thấy mắt bé ánh lên vẻ hoang mang bèn nói:

- Con không biết ta cũng bình thường thôi, ta không phải người ở thời đại của các con. Ta rất lợi hại, ta có thể dạy con rất nhiều thứ để con không bị người ta bắt nạt…

Túc Bảo bỗng nhiên hỏi: 

- Nhân vật tầm cỡ cũng chết à? 

Quý Thường: “…”

Túc Bảo lại hỏi: - Lợi hại như vậy thì vì sao chú lại chết? 

Thế mà Quý Thường không biết nói gì, cảm thấy nhóc con này hơi khó chơi.

Túc Bảo nắm chăn, đôi mắt khẽ cụp xuống. Cô bé mím môi hỏi một câu cuối cùng: 

- Nếu chú là sư phụ thật, vì sao không quan tâm con…

Sau khi mẹ chết, dù bé khóc lóc hay là đau đớn cũng chẳng có ai quan tâm tới bé. Trong một năm qua bé đã học được cách nhìn sắc mặt của ba, cố gắng để mình không bị ghét bỏ nhưng bé vẫn không nhìn thấy được chút yêu thương nào trên mặt ông bà nội. Bé còn bị dì âm thầm đánh đập nữa…

Không có ai giúp bé cả. #tytnovel.com#

Quý Thường sửng sốt, trong lòng hơi hụt hẫng. Y không giải thích điều gì mà chỉ lẳng lặng nói: 

- Ngoan, sau này sư phụ sẽ che chở cho con. 

Túc Bảo mím môi, quay mặt đi không nói gì nữa.

Quý Thường sờ đầu Túc Bảo, nói: 

- Con nghỉ ngơi cho khỏe trước đi, sư phụ sẽ quay lại sau. Đây là quà gặp mặt sư phụ tặng cho con.

Y đi vội vàng quá nên vẫn chưa bàn giao rõ ràng công việc dưới địa phủ, vì thế phải xuống dưới thêm một chuyến nữa.

Túc Bảo chỉ thấy trên tay hơi nóng, có một sợi chỉ đỏ quấn quanh cổ tay bé. Không biết qua bao lâu, trong phòng bệnh đã không còn âm thanh nào nữa. Túc Bảo mở to mắt nhìn quanh nhưng chẳng nhìn thấy gì cả. Ấy vậy mà không biết sao bé lại cảm nhận được luồng khí ấm áp, đau đớn trên người cũng giảm bớt không ít!


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp