Phúc Bảo Ba Tuổi Rưỡi Được Tám Người Cậu Nuông Chiều (Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm)

CHƯƠNG 24: TÚC BẢO ĐÁNH NHAU LÀ SẼ KHÔNG ĐỂ MÌNH BỊ THIỆT


2 tháng

trướctiếp

 

Vi Uyển nhìn sang Túc Bảo, chiếc váy trời sao của Túc Bảo đang lấp lánh ánh sáng cứ như dải ngân hà trên chín tầng mây xanh. Trong mắt cô ta không khỏi thấp thoáng một chút choáng ngợp. Sâu trong nội tâm bất chợt cảm thấy rất bất bình!  

Cô ta cũng ít khi nhìn thấy chiếc váy nào xinh đẹp như vậy… Chiếc váy đó phải để cho cô công chúa nhỏ ngoan yêu của cô ta mặc mới đúng…  Quả nhiên bọn họ chẳng yêu thương gì Hàm Hàm cả. #tytnovel.com#

Vi Uyển lẳng lặng nói: - Hàm Hàm ngoan, sau này mẹ sẽ mua cho con.

Hàm Hàm khóc quấy: 

- Con không muốn! Con ứ cần! Con muốn phải là chiếc đó!

Bà ngoại Hàm Hàm mới vừa hoàn hồn khỏi sự xinh đẹp lộng lẫy của chiếc đầm có thể phát sáng kia, bà ta ngồi bên cạnh châm ngòi thổi gió: 

- Ồ, chiếc váy đó là phiên bản giới hạn của thương hiệu GYFY đúng không? Trong nước chỉ có một chiếc này thôi. Hầy, nếu không phải tại nó thì chiếc váy đó là của Hàm Hàm nhà chúng ta rồi!

Vi Uyển muốn nói gì đó, nhưng ngẫm lại thì đúng là như vậy thật!

Vốn dĩ nhà họ Tô cũng chỉ có một cô công chúa nhỏ là Hàm Hàm thôi. Nếu Túc Bảo không xuất hiện thì tất cả những thứ tốt đẹp trên thế giới này đều thuộc về bảo bối Hàm Hàm của cô ta. 

Bây giờ thì sao?

Đôi mắt người nào người nấy đều nhìn chằm chằm Túc Bảo, trái tim cũng hướng về Túc Bảo. Hàm Hàm bị bọn họ phớt lờ rồi!

Vi Uyển thấy đau lòng như thể toàn bộ người nhà họ Tô mắc nợ cô ta, mắc nợ Hàm Hàm vậy. Ấy vậy mà lại không hề để ý rằng khi đầm của Túc Bảo được đưa đến thì nhà họ Tô cũng mua cho Hàm Hàm rất nhiều đầm công chúa. Túc Bảo có chiếc đầm sao trời thì Hàm Hàm cũng có, tuy rằng kiểu dáng hơi khác nhưng giá cả lại không khác nhau là bao.

Hàm Hàm nghe vậy thì càng khóc la dữ dội hơn, Vi Uyển định tạm thời dẫn nó về phòng nhưng Hàm Hàm lại đột nhiên lao xuống lầu.

- Hàm Hàm! - Vi Uyển nôn nóng đuổi theo.

Bạn đang đọc bản dịch “Phúc bảo ba tuổi rưỡi được tám người cậu cưng chiều" được thực hiện bởi nhóm Autumnnolove, chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng [t-y-t]. Vui lòng không copy và thu phí trên bản dịch của nhóm, bạn có thể tự dịch lại nếu thích. 

Trong vườn hoa.

Túc Bảo ngồi trước chiếc bàn nhỏ chuẩn bị ăn bánh kem cùng mấy người bạn nhỏ khác. Trong một nhóm toàn là bé gái thì lại lẫn vào một bé trai, bé trai mặc tây trang nhỏ nhắn, đeo một chiếc nơ bướm, tuy nhiên vẫn có thể nhìn ra sau này khuôn mặt bé xíu ấy chắc chắn là một cậu chàng đẹp trai hơn người.

Tô Hà Văn là con trai cả của Tô Nhất Trần, bây giờ đang học lớp 2 và cũng là đứa cháu lớn nhất trong nhà họ Tô. Lúc này thằng bé nghe theo lời ba dặn, ngồi bên cạnh Túc Bảo để trông ‘trẻ’. Trên khuôn mặt nhỏ xíu của thằng bé là vẻ lạnh lùng và có hơi ngầu, rất giống được chân truyền từ ba mình.

Túc Bảo đang cắt bánh kem, bánh kem thơm ngọt làm các bạn nhỏ chảy nước miếng. Túc Bảo cũng không khỏi nuốt nước miếng, tuy nhiên miếng bánh kem đầu tiên bé cắt lại đưa cho Tô Hà Văn: 

- Anh ơi, cho anh này!

Nhưng không ngờ Tô Hà Văn quay mặt đi, nói: - Không ăn.

Thằng bé lạnh mặt, bởi vì Hàm Hàm mà thằng bé luôn phản cảm với thứ sinh vật gọi là “em gái” này. Thằng bé vốn không muốn để ý tới Túc Bảo.

Ánh sáng trong mắt Túc Bảo chợt tối đi, đành phải lấy bánh kem về rồi nói: 

- Được rồi ạ…

Hồn ma Quý Thường ở bên cạnh thấy vẻ buồn bã trong mắt Túc Bảo thì không khỏi nói: 

- Ầy, Ba Lô Nhỏ kệ nó đi! Nào, hôm nay là sinh nhật con, sư phụ dạy con một chiêu nho nhỏ nhé?

Túc Bảo đang định nói chuyện, bỗng nhiên bên cạnh có một bóng dáng lao ào vào người bé!

Hàm Hàm nắm lấy chiếc đầm của Túc Bảo vừa xé vừa khóc lóc la làng: 

- Đây là váy của tao!

- Mày là đồ đáng ghét! Là mày cướp váy của tao! 

Hàm Hàm rất căm ghét nên đẩy Túc Bảo một cái thật mạnh. Túc Bảo bị nó đẩy loạng choạng làm bánh kem cầm trong tay rớt xuống đầm của mình!   

Bé ngơ ngác muốn nói lý lẽ: 

- Đây là chiếc đầm cậu cả tặng cho em…

Hàm Hàm vốn không thèm nghe, nó quơ tay đánh vào mặt Túc Bảo.

Bốp!

- Tao đánh chết mày! Đánh chết mày, đánh chết mày! - Hàm Hàm tức giận la khóc um sùm: - Tao ghét mày, tao không cho mày vào nhà của tao! Mày cút đi!

Túc Bảo lập tức nổi giận!

Hàm Hàm cướp Tiểu Ngũ của bé, cướp đầm của bé mà bây giờ còn đánh bé?!

Có thể nhịn chú, nhưng không thể nhịn thím! (Như vậy mà còn nhịn được thì có gì không thể nhịn được chứ).

Vẻ mặt Túc Bảo trở nên dữ dằn, thế là cũng giơ tay tát một cái như thể không quen biết Hàm Hàm!

Bốp!

Hàm Hàm sợ ngây người, nó bụm mặt òa khóc: 

- Mày đánh tao, mày cũng dám đánh tao!

Hu hu, mẹ nói đều tại Túc Bảo nên chú bác và ông bà nội mới không thương nó, đứa em gái đáng ghét này không chỉ cướp đi sự cưng chiều của nó mà còn đánh nó!

Túc Bảo cắn môi, có lẽ vì hoàn cảnh mới nên khiến bé hơi bất an nhưng trong ánh mắt bé vẫn là vẻ không chịu khuất phục vốn có.

Bé hung dữ không hề chịu thua: 

- Chị đánh em, em cũng đánh chị!

Mẹ nói đừng để bị bắt nạt, nếu dưới tình huống người khác đánh con mà không nói rõ lý lẽ thì phải đánh lại người đó thật mạnh. Bé đã nói rõ lý lẽ với chị Hàm Hàm, chị ấy không nghe lại còn đánh bé cho nên bé mới đánh lại!

Hàm Hàm khóc lớn, nó muốn đánh ai thì người đó không dám đánh lại. Dựa vào đâu mà Túc Bảo dám đánh lại chứ!

Hai đứa bé cứ lao vào đánh nhau như vậy, sợi dây đỏ trên tay Túc Bảo lập lòe ánh sáng đỏ gần như không thể phát hiện. Bỗng nhiên tát một cái làm Hàm Hàm bay ra ngoài…

Hàm Hàm ngã trên mặt đất, nó thấy mặt mình đau rát. Thế là nó lập tức òa khóc thật to. Chuyện này xảy ra quá nhanh, các bạn nhỏ còn chưa kịp phản ứng thì hai đứa bé đã đánh xong rồi.Đám trẻ ai nấy đều sợ ngây người…

Tô Hà Văn cũng sửng sốt, cho đến khi Hàm Hàm bay ra ngoài thì khó khăn lắm thằng bé mới hoàn hồn lại. Tuy rằng không thích em gái nhưng ba đã giao nhiệm vụ trông chừng em gái nên Tô Hà Văn vội vàng đi đỡ Túc Bảo:

- Không sao chứ?! - Thằng bé hỏi.

Túc Bảo đỏ mắt lắc đầu, mím chặt môi không nói tiếng nào.

Hàm Hàm thì không như vậy, nó khóc la om sòm, tiếng khóc vừa bén nhọn vừa có khả năng xuyên thấu, cuối cùng người lớn bên cạnh cũng hoàn hồn lại từ sự ngạc nhiên. - chuyển ngữ bởi Tuyền của autumnnolove

Bởi vì hai đứa bé đánh nhau đột ngột quá, trong giới này mọi người đều nuôi con gái của mình theo hướng thục nữ nên ai mà ngờ rằng hai thiên kim nhỏ của nhà giàu số một họ Tô lại đánh nhau chứ?

Vi Uyển chạy lại, đau lòng nhìn dấu tay trên mặt Hàm Hàm. Cô ta nổi giận đùng đùng. 

- Sao mày lại đánh chị của mày vậy! - Cô ta tức giận chất vấn.

Túc Bảo nắm chặt chiếc đầm rồi nói: 

- Là chị đánh con trước…

Vi Uyển khó thở: - Nói bậy nói bạ! Sao chị của mày lại đánh mày được chứ!

Tô Hà Văn nhíu mày, cứng rắn nói: 

- Thím hai, là Hàm Hàm đánh người ta trước.

Hàm Hàm lập tức giãy nảy, khóc lóc ré lên: 

- Là nó đánh con trước! Là Túc Bảo đã đánh con trước! Đây là đầm của con! Túc Bảo giành đầm của con rồi còn đánh con! Túc Bảo là bé hư, thứ toan tính, bên ngoài ngây thơ bên trong tâm cơ!

Nó nói ra hết mấy câu mà nó học được từ mẹ và bà ngoại mình. Trên mặt mọi người lập tức xuất hiện đủ loại biểu cảm.

Ồ! Thì ra chiếc đầm mà Túc Bảo đang mặc trên người là chiếc đầm của Hàm Hàm!

Đứa bé này mới vừa trở về nhà họ Tô đã cướp đi chiếc đầm yêu thích của chị gái rồi. Người nhà họ Tô còn dung túng cho con bé, Hàm Hàm mới thê thảm làm sao!


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp