Phúc Bảo Ba Tuổi Rưỡi Được Tám Người Cậu Nuông Chiều (Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm)

CHƯƠNG 2: ĐUỔI NÓ RA NGOÀI CHO TÔI


3 tháng

trướctiếp

Ông Tô có quy định, không được nghe điện thoại trong các cuộc họp buổi sáng. Tô Ý Thâm vội vàng cầm điện thoại định hủy cuộc gọi.

Ông Tô lạnh lùng mắng: 

- Nghe đi! 

Tô Ý Thâm tằng hắng một tiếng, nói: 

- Ba, là dãy số lạ, con… 

Ông Tô đặt tách trà xuống, lại lạnh lùng nói: 

- Nghe đi, mở loa ngoài cho ba! 

Anh Ba và anh Tư nhìn Tô Ý Thâm với vẻ đồng tình. Cậu út đành phải nhận cuộc gọi và mở loa ngoài. Một giọng nói khe khẽ bất thình lình lọt vào tai họ không hề báo trước:

- Alo… Là cậu út ạ? 

- Con là Túc Bảo… Mẹ con là Tô Cẩm Ngọc… Cậu là cậu út Tô Ý Thâm của con đúng không ạ? 

Giọng nói của bé gái mỏng manh nhưng lại mang theo sự chết lặng khó lòng giải thích, giống như một chú robot nhỏ không nghe ra được chút cảm xúc nào trong giọng nói ấy. Sắc mặt của người nhà họ Tô bỗng thay đổi!

Cạch… Nắp bút trong tay ông Tô rớt xuống. Giọng nói của mọi người như thể bị bóp nghẹn, trong lúc nhất thời không thể nói được dù chỉ là nửa tiếng.

Giọng nói non nớt vẫn tiếp tục vang lên ở đầu bên kia điện thoại:

- Cậu út… Túc Bảo lạnh quá, đói quá… 

- Túc Bảo không có đẩy dì, nhưng không ai tin cả… 

- Ba kêu Túc Bảo quỳ trước cửa… Nhưng Túc Bảo lạnh quá… cậu út, cậu tới đón con được không… 

Nói xong lời cuối cùng, giọng của bé gái cũng càng ngày càng yếu. Vẫn có thể mơ hồ nghe thấy tiếng gió lạnh thổi vù vù ở đầu điện thoại bên kia, giọng nói non nớt bỗng nhiên im bặt.

Cuối cùng Tô Ý Thâm cũng hoàn hồn lại, anh chộp lấy điện thoại, gần như dán sát điện thoại vào miệng, mất khống chế gào lên:

- Alo, Túc… Túc Bảo? Con đang ở đâu, con nói cho cậu út biết con đang ở đâu đi! 

Nhưng bên kia lại không có tiếng đáp lại.

Ông Tô bàng hoàng đứng lên, vẻ mặt cứng ngắc và nghiêm túc vừa nãy biến mất. Trông ông cụ chẳng khác nào già đi 10 tuổi chỉ trong tích tắc. 

- Mau! Mau! Điều tra cho ba, điều tra số điện thoại này, xác định vị trí xem ở đâu!

*

Bé Túc Bảo chưa gọi điện thoại xong đã hôn mê bất tỉnh, điện thoại rớt trên nền tuyết. Không biết qua bao lâu, Lâm Phong đi ra tìm điện thoại, gã nhìn thấy Túc Bảo vẫn không nhúc nhích, bèn nhấc chân đá thử.

- Chết rồi thì càng tốt! - Gã tức giận nói.

Bốn năm trước gã nhặt được một cô gái, quần áo trên người cô gái kia rách bươm khiến gã nhất thời nảy lòng tốt đưa cô trở về chung cư. Nào ngờ sau khi cô gái tắm rửa sạch sẽ, gã phát hiện ra cô gái sở hữu ngoại hình cực kỳ xinh đẹp. Điệu bộ không nhớ được gì đó hơi ngây ngô, gã nhất thời mê muội ấy vậy mà cảm thấy cô đáng yêu và còn dỗ dành cô một thời gian dài. Giống như một thằng ngốc chỉ biết yêu đương, chiều chuộng nói sẽ không ép buộc cô, quan tâm cô từ chuyện lớn tới chuyện nhỏ… Bây giờ nhớ lại Lâm Phong chỉ cảm thấy ghê tởm.

Một đứa ăn mày đi lạc, có khi trong lúc đi lạc đã bị người ta vấy bẩn cũng nên. Nếu không sao Túc Bảo lại chẳng giống gã chút nào?

Tuy rằng nghi ngờ, nhưng Lâm Phong cũng chưa từng nghĩ tới việc làm xét nghiệm ADN. Bởi vì một khi xét nghiệm ra mà không phải, gã sẽ trở thành một trò cười - trở thành người đàn ông mất mặt nhất Nam Thành!

Lâm Phong cầm điện thoại rồi bỏ đi, quay lại phòng làm việc ấm áp không ngừng gọi điện thoại:

- Alo… Chủ tịch Tiêu, tôi là lão Lâm đây! Tôi tính hỏi coi ông có quen người của nhà họ Tô ở thủ đô không ấy mà?

- Alo, chúc mừng năm mới chủ tịch Ngô! Ông quen biết người của nhà họ Tô ở thủ đô không? Còn không phải là do công ty đang gặp một vài vấn đề hay sao…

Bạn đang đọc truyện "Phúc Bảo Ba Tuổi Rưỡi Được Tám Người Cậu Nuông Chiều" được edit và đăng tải duy nhất tại ứng dụng TY T. Xuất hiện ở nơi khác đều không phải do nhóm Autumnnolove đăng, vui lòng hãy đọc bản edit chính chủ tại TY T.   

Bên ngoài phòng làm việc, gió tuyết thổi rất dữ dội. Túc Bảo nằm trên nền tuyết, thời gian trôi qua từng chút một. Trời lại sắp sập tối, trong đầu bé vẫn còn chút ý thức nhưng cố thế nào cũng không mở mắt ra được. Sau khi mẹ mất thì bé đã không khóc nữa rồi, cho dù bị ba đánh ra nông nỗi này bé vẫn không chảy nước mắt. Tuy nhiên, bây giờ bé lại muốn khóc.

Sau khi bé gọi điện thoại cho cậu út, bên kia chẳng có chút âm thanh nào cả. Vậy là bọn họ cũng không cần bé có đúng không?

Trên thế giới này không có ai thích bé cả.

Vậy mẹ thì sao? Đợi sau khi bé chết, mẹ thấy bé như vậy có phải cũng sẽ không cần bé nữa không?

Túc Bảo mím đôi môi bị đông lạnh tím tái, không ngừng lặp lại trong lòng:

Mẹ ơi… Túc Bảo không khóc, Túc Bảo rất ngoan…

Đúng lúc này, bên tai vang lên tiếng rầm rầm.

Có bảy tám chiếc xe màu đen ở ngoài xông thẳng vào biệt thự nhà họ Lâm, một người đàn ông mặc áo khoác lông đen bước xuống từ chiếc xe dẫn đầu rồi giơ chân đá phăng cổng lớn nhà họ Lâm!

Gió tuyết rất lớn, chắn cả bóng dáng nho nhỏ của Túc Bảo. Tô Ý Thâm nôn nóng nhìn xung quanh… trong điện thoại, Túc Bảo nói bé đang quỳ trước cửa. Đột nhiên sắc mặt Tô Ý Thâm thay đổi, nhìn thấy một đống tuyết nhỏ ở trước cửa!

Tô Ý Thâm đột nhiên bước tới, hoang mang đào mớ tuyết ra, tay bị đông lạnh tới nỗi đỏ bừng, cuối cùng cũng nhìn thấy một bóng dáng nho nhỏ bên dưới đống tuyết!

- Túc Bảo!?

Tô Ý Thâm vội vàng bế bé con ra, ngay khi nhìn rõ khuôn mặt của Túc Bảo - anh cũng đã khẳng định đây là Túc Bảo của nhà bọn họ. Bởi vì này khuôn mặt nhỏ nhắn này giống em gái của họ lúc nhỏ như đúc…

Túc Bảo - con của đứa em gái mà bọn họ yêu thương và cưng chiều nhất!

Túc Bảo ý thức được mình rơi vào một lòng ngực ấm áp, người kia còn cởi áo bọc lấy bé. Túc Bảo bị đông lạnh quá lâu thậm chí là chết lặng, ấm áp chỉ thoáng qua trong nháy mắt rồi vẫn trở về với cái lạnh thấu xương. Điều này làm bé không khỏi run rẩy. #𝖙y𝖙novel.com#

Bé Túc Bảo mở to mắt một cách khó khăn, cuối cùng cũng nhìn thấy rõ người đàn ông trước mắt. Mặt của chú này có nét giống mẹ, nhưng cũng có nét không giống. Khóe môi bé Túc Bảo mấp máy, yếu ớt hỏi lại: 

- Cậu là… cậu út ạ… 

- Cậu út… Túc Bảo không có đẩy dì…

Túc Bảo gần như nỉ non theo bản năng, chứ bé đã không còn nhận thức được bất cứ điều gì nữa. Trong khi Tô Ý Thâm đang rất kích động thì con bé giống như một chú robot nhỏ không có nhiệt độ và cũng không có tình cảm khiến Tô Ý Thâm suýt nữa thì rơi nước mắt.  ( truyện trên app T𝕪T )

Đứa bé trong lòng chỉ mặc một chiếc áo ngủ mỏng manh, bộ quần áo mùa thu được làm từ vải cotton nguyên chất thậm chí còn không có lót nhung. Khuôn mặt nhỏ của bé đã bị đông lạnh tím tái, đôi môi khô nứt và ngả sang đen. Thân thể nho nhỏ chẳng thể động đậy được, giống như một người băng được điêu khắc từ băng. Tô Ý Thâm không khỏi sợ hãi… sợ chạm vào bé thì sẽ vỡ mất…

- Túc Bảo… cậu út tới rồi đây, cậu út tới đón con về nhà. 

Tô Ý Thâm không khỏi nghẹn ngào, không dám tưởng tượng làm sao một mình Túc Bảo có thể chống chọi được tới lúc này. Càng không dám tưởng tượng nếu bọn họ tới trễ một chút… thì có phải Túc Bảo sẽ chết không?

Tô Ý Thâm cẩn thận bế Túc Bảo lên, chỉ lo nghĩ tới bé mà thôi. Anh khập khựng chạy tới chỗ xe đang đậu. 

- Túc Bảo, ráng thêm một chút nữa. - Tô Ý Thâm khàn giọng: - Đừng ngủ…

- Túc Bảo, con trả lời cậu út một tiếng được không? 

- Túc Bảo…

Túc Bảo đã hôn mê bất tỉnh.

Ông Tô run rẩy xông lên, nhìn quần áo Tô Ý Thâm phồng lên thì sốt ruột hỏi: - Sao rồi? 

Tô Ý Thâm hớt hơ hớt hải nói: 

- Mau! Đi bệnh viện, đi bệnh viện!

Ai nấy trong nhà họ Tô đều thót tim, lập tức lên xe tới bệnh viện.

Lúc này Lâm Phong nhận được tin tức mới vội vã xuống lầu, trên mặt vẫn còn đè nén sự kích động và mừng như điên. Thì ra lúc người nhà họ Tô mới vừa xông vào đã bị bảo vệ chặn lại, Tô Nhất Trần nói thẳng họ tên nên bảo vệ canh cửa vội vàng đi thông báo cho Lâm Phong. Lâm Phong đang vắt hết óc suy nghĩ làm sao để làm quen với nhà họ Tô, vừa nghe vậy còn tưởng rằng mình đang nằm mơ!

Tuy rằng không biết vì sao nhà họ Tô bỗng nhiên tới đây, nhưng mà kệ đi - chỉ cần tới là gã sẽ có cơ hội. Nhà họ Lâm được cứu rồi! - chuyển ngữ bởi Tuyền của au.tumn.nolove

Bỗng nhiên Lâm Phong nhớ ra điều gì đó, lập tức quay đầu nói với người giúp việc: 

- Con nhỏ chết tiệt kia vẫn còn quỳ gối trong sân à? Lập tức đuổi nó ra ngoài cho tôi!

Cái thứ sao chổi này khắc chết mẹ ruột của mình, bây giờ còn khắc cho công ty gã sắp phá sản. Khó khăn lắm mới gặp được người nhà họ Tô, Lâm Phong quyết không cho phép nó va vào quý nhân.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp