Thế Thân Nuôi Heo Đi

CHƯƠNG 5: CÔNG TỬ ĂN CHƠI BỊ ÔM NHẦM CHỈ MUỐN NUÔI HEO (5)


2 tháng

trướctiếp

Rõ ràng là dư luận trên mạng không như ý Lục Minh Tư, mình còn chưa đạt được mục đích, lúc này có chút không cam lòng muốn kìm hãm độ hot của video, nhưng cứ nhìn như vậy cũng khiến người ta vô cùng tức giận. Vì vậy, trưa hôm đó về nhà, Lục Hiếu Chi, Trình Nhiên, và Lục Hành Chỉ vô tình nhìn thấy đoạn video nổi đình nổi đám trên mạng kia.

Chàng trai tóc xanh trong video ngông cuồng nói muốn nuôi heo, lời nói kiêu ngạo của tuổi mới lớn khiến người ta không nói nên lời. Có lẽ người trẻ tuổi có thể bao dung chuyện này, nhưng hiển nhiên là Lục Hiếu Chi không phải người trẻ tuổi rồi.

"Cái gì vậy! Nhà họ Lục chúng ta có bạc đãi nó không? Sau khi tốt nghiệp muốn nuôi heo? Sao nó không đi ăn xin luôn đi!" Lục Hiếu Chi tức giận, con nhà mình có thể ngang ngược, nhưng không thể để người ta xem như trò đùa như vậy, "Nó đã bao lâu không về nhà rồi?"

Phòng khách vô cùng yên tĩnh, không ai dám trả lời, cuối cùng Lục Hành Chỉ với vẻ mặt lạnh lùng lên tiếng, "Năm ngày rồi."

Lục Hiếu Chi hừ một tiếng nặng nề, "Có bản lĩnh rồi, gọi điện thoại bảo nó cút về đây!"

Vì vậy, Tiểu Thất đang nghiêm túc học hành, lúc đang vui vẻ tan học, nhận được điện thoại còn ngẩn người một lúc, nhớ ra mình lúc này vẫn còn mang họ Lục.

[Anh đừng lo, có vẻ như sắp đến lúc đổi nhà rồi, về nhà ầm ĩ một trận là xong ngay ấy mà.] 6362 xem lại tiến độ của cốt truyện, an ủi nói.

Tiểu Thất bình tĩnh thu dọn bàn học chuẩn bị về nhà, nhưng khi đến bãi đậu xe của trường, y phát hiện xe của mình đã bị phun sơn vẽ xấu, trên chiếc xe màu xanh đầy những dòng chữ: Đồ giả, rác rưởi, fuck, bao gồm các loại hình vẽ chứa đầy nghĩa xấu vô cùng chói mắt.

6362 nhìn thấy cảnh tượng này thì chìm vào im lặng, Sau những ngày chung sống, nó đã biết rằng ký chủ rất yêu thích sự sạch sẽ. Tuy không đến mức mắc bệnh sạch sẽ, nhưng ngày nào ký chủ cũng sẽ dọn dẹp phòng cẩn thận hai lần, tuyệt đối không dung thứ cho sự bừa bộn. Tất cả những thứ được ký chủ xác định là của mình đều phải giữ gìn thật sạch sẽ.

"Hay là chúng ta đi taxi về đi." 6362 cẩn thận đề nghị.

"Được thôi." Tiểu Thất vẫn dễ nói chuyện như mọi khi. Nhưng chưa kịp quay người rời đi, đã có một nhóm người cười lớn đi tới. Kẻ cầm đầu vô cùng quen mắt, chính là mắt tam bạch - kẻ đã chặn y ở cổng trường ngày hôm đó.


 “Cậu hai Lục, thật là khéo đó, mày cũng chuẩn bị về nhà sao? Chiếc xe này của mày được sơn lại rồi à? Phải nói là rất hợp với khí chất của mày đấy."

Nghe vậy, những người đi theo sau lập tức cười ồ lên. Mắt tam bạch vẫn chưa hả dạ, đi đến bên cạnh Tiểu Thất, vỗ vào xe, "Nào, con heo này là là ai vẽ vậy? Giống thật đấy, hai chữ "đồ ngu" viết cũng đẹp nữa, chậc chậc chậc, hai chữ “đồ giả” này cũng chói mắt quá nhỉ? Tuy là nói đúng, nhưng cũng không thể nói quang minh chính đại như vậy được chứ.”

6362 vừa hoang mang vừa lo lắng. Cốt truyện bắt nạt học đường không phải là lúc này, không biết ký chủ có chịu được hay không. Bỗng nhiên, hệ thống phát hiện ra hai nhân vật trong cốt truyện, lập tức nhẹ nhàng thở ra, [Anh đừng sợ, Lục Hành Chỉ tới, sắp đến nơi rồi, anh ngoan ngoãn đợi hai phút là được.]

"Không sao." Tiểu Thất vẫn ngoan ngoãn nghe lời, khiến hệ thống không nhịn được muốn vỗ đầu cậu ký chủ ngoan ngoãn này.

Cứ như vậy, Tiểu Thất ngoan ngoãn đứng yên tại chỗ hai phút, nhưng Lục Hành Chỉ vẫn chưa xuất hiện. Hệ thống hoảng hốt, sau khi kiểm tra thì phát hiện Lục Hành Chỉ đã thực sự đến rồi, nhưng anh ta không lộ diện, mà ẩn nấp trong bóng tối, đang lặng lẽ quan sát mọi chuyện, 6362 lập tức khó hiểu.

Lục Minh Tư đi theo Lục Hành Chỉ đến bãi đỗ xe để đón người, cũng nghi hoặc hỏi, “Anh, chúng ta không qua đó sao? Hình như Úy Lam đang gặp rắc rối.”

“Chờ thêm chút nữa, nếu không, nó sẽ không dễ dàng về nhà với chúng ta đâu." Trừ khi thực sự nếm đủ mùi khổ thì đứa em này sẽ không dễ dàng cúi đầu.

Lục Minh Tư cái hiểu cái không gật đầu, trong lòng lại vô cùng sáng tỏ. Quả nhiên là phong cách hành xử của người nhà họ Lục, đơn giản và trực tiếp, chỉ mong những người này có thể mạnh tay một chút, không phụ lòng những ngày vất vả vừa qua.

Rất nhanh, mắt tam bạch đã không thỏa mãn với việc sỉ nhục bằng lời nói, bắt đầu xô đẩy Lục Úy Lam, “Cái thằng vô dụng này, ngày thường không phải rất kiêu ngạo à? Sao hôm nay câm nín rồi, nhà họ Lục không quan tâm đến mày nữa rồi đúng không, không còn chỗ dựa rồi à, lúc đó mày giật hoa tai của tao xuống, chẳng phải là không sợ trời không sợ đất hay sao?”

Thực hiện: Clitus x T Y T

Nghe vậy, sự chú ý của Tiểu Thất tập trung vào tai của mắt tam bạch, Tai phải của mắt tam bạch đeo một chiếc hoa tai vàng óng, nhưng tai trái lại trống không. Quan sát kỹ mới phát hiện tai trái của hắn thiếu một mảng, có một vết lõm, nhìn hơi dị tật. Tiểu Thất lập tức bừng tỉnh, “Ồ, thì ra là vậy à, tôi còn tưởng cậu không thích vẻ đẹp đối xứng chứ.”

Mọi người: “…”

Thái dương của mắt tam bạch giật giật không ngừng, nổi gân xanh lên hết, tiến lên một bước túm lấy cổ áo của Lục Úy Lam, "Mày quên tao rồi! Mày làm hỏng một bên tai của tao, vậy mà còn dám quên tao!"

Tiểu Thất cẩn thận nhớ lại, vẫn chưa thấy tên của mắt tam bạch trong cốt truyện, vì thế y lắc đầu, “Không nhớ.”

Sắc mặt của mắt tam bạch hơi cứng lại, nhưng lại nghe Tiểu Thất tiếp tục lên tiếng, "Tôi vốn dĩ không quen biết cậu, cần gì phải quên."

Mọi người xung quanh bỗng phát ra tiếng ồ nhẹ, không nói cái khác, tên Lục Úy Lam này quả thực kiêu ngạo, còn là kiểu kiêu ngạo hơn người khác một đoạn dài.

"Đây là do chính mày tự chuốc lấy!" Mắt tam bạch hiển nhiên tức giận không nhẹ, giọng nói khi nói chuyện cũng lên xuống thất thường, lời còn chưa dứt, một cú đấm đã vung tới, hướng về phía mặt Lục Úy Lam.

6362 hoảng sợ hét lên một tiếng, thầm nghĩ khó trách có nhiều ký chủ của tổ thế thân đình công, cốt truyện này không theo lẽ thường cũng đành thôi, ngay cả nhân vật trong cốt truyện cũng thờ ơ lạnh nhạt đứng nhìn, làm sao không khiến các ký chủ khác chán nản.

Tuy nhiên, sau tiếng hét ngắn ngủi, 6362 kinh ngạc phát hiện ký chủ của mình vậy mà dễ dàng chặn lại cú đấm đó, ký chủ vẫn duy trì tư thế ngoan ngoãn bình tĩnh, lên tiếng hỏi, "Chiếc xe của tôi là do cậu vẽ à?"

Mắt tam bạch ngơ ngẩn vì đòn tấn công của mình vậy mà không hiệu quả, nghe vậy vô thức đáp lời, "Là tao thì sao?"

“Vậy thì cậu có thể lau sạch xe cho tôi không?” Giọng điệu ngoan ngoãn trong tình huống này lại có vẻ vô cùng không hợp.

Mắt tam bạch tức đến mức bật cười, nghe vậy liền bắt đầu chửi thề, vừa hỏi thăm tổ tiên đối phương vừa tiếp tục vung nắm đấm.

Tiểu Thất nhíu mày, sau đó dùng lực tay một chút.

Mọi người chỉ nghe thấy một tiếng rầm, mắt tam bạch bị ấn đầu đập vào thân xe, sau đó mọi người hoảng sợ nhìn Lục Úy Lam như đang vò một cái dẻ lau, ấn mặt mắt tam bạch lên xe, lau đi những chữ và hình vẽ, vừa lau vừa nói, "Chất lượng khuôn mặt của cậu không tốt lắm, còn không bằng một mảnh vải bố nữa."

Chuyện xảy ra quá đột ngột, không chỉ những người vây xem không kịp phản ứng, mà cả Lục Hành Chỉ và Lục Minh Tư trong bóng tối cũng đều ngẩn người.

Cùng với tiếng cọ xát giữa da mặt và thân xe, Tiểu Thất tiếp tục đánh giá, "Cái khuyên tai bên phải của cậu dễ làm xước xe của tôi, hay là tôi cũng giật nó đi nhé, như vậy sẽ cân đối hơn."

Mọi người "..." Chuyện này rốt cuộc sao lại thế này?

Bản thân mắt tam bạch cũng rất hoang mang, hắn chỉ cảm thấy một lực mà hắn không thể chống cự được đã ấn mặt hắn vào thân xe, sau đó là một trận cọ xát, lôi kéo khiến hắn thậm chí không thể nói ra lời nào.

Mọi người có mặt đều bị sự hung hăng của Lục Úy Lam làm cho kinh hãi, khi họ kịp phản ứng thì Lục Úy Lam đã bắt đầu chê bai "mảnh nùi dẻ" trên tay, "Cậu đừng chảy nước miếng nữa, ui..., mất vệ sinh quá."

Mắt tam bạch đang cố gắng thoát khỏi sự kiềm chế của Lục Úy Lam, nhưng không ngờ Lục Úy Lam đột nhiên tỏ ra chán ghét buông tay, vì vậy hắn loạng choạng lùi lại hai bước rồi ngã ngồi xuống đất. Lúc này, hắn chỉ lo kinh ngạc trước sức mạnh kỳ lạ của Lục Úy Lam, thậm chí quên cả việc mất mặt, chỉ sợ hãi nhìn chằm chằm vào cậu thiếu niên tóc xanh bên cạnh chiếc xe.

Thiếu niên tóc xanh rút một tờ khăn giấy ra lau tay, "Nếu không còn chuyện gì khác thì tôi đi đây, anh trai tôi đến đón tôi rồi."

Vốn dĩ còn muốn dựa vào đông người để lấy lại chút sĩ diện, nghe vậy mọi người sôi nổi nhìn về hướng Lục Úy Lam đi, sau đó nhìn thấy Lục Hành Chỉ và Lục Minh Tư đang lẩn trốn ở một bên. Người mất mặt gặp người bại lộ hành tung, bầu không khí nơi này lập tức có chút vi diệu.

Lục Hành Chỉ tưởng rằng mình đã trốn rất kỹ, "..."

Lục Minh Tư không ngờ lại bị lộ nhanh như vậy, "..."

Lục Úy Lam dường như không biết xấu hổ là gì, vui vẻ chào hỏi Lục Hành Chỉ, "Anh, anh đến đón em à? Bố mẹ có nhớ em không? May mà vừa nãy anh không ra đấy, nếu bị thương thì không tốt..."

Lục Hành Chỉ, “…”

Có vẻ như sau nhiều ngày không gặp, đứa trẻ rời nhà đi đã trở nên đặc biệt lảm nhảm. Lục Úy Lam liên tục nói chuyện với Lục Hành Chỉ không ngừng, thậm chí còn chen vào giữa Lục Hành Chỉ và Lục Minh Tư, tỏ ra vô cùng chiếm hữu. Đương nhiên, Lục Minh Tư hoàn toàn bị y phớt lờ.

Trải qua kiếp trước, Lục Minh Tư cũng không tức giận, cậu ta rất muốn biết biểu cảm của Lục Úy Lam sau khi bị vả mặt khi trở về nhà họ Lục. Ánh mắt vô tình lướt qua Lục Hành Chỉ, nhưng lại kinh ngạc phát hiện trên mặt Lục Hành Chỉ thế nhưng lại hơi hơi nở nụ cười, hiển nhiên cũng không phản cảm với phương thức ở chung này của Lục Úy Lam.

____ Truyện được edit và đăng tải miễn phí tại T Y T____

Mặc dù đã sớm đoán được, nhưng khi tận mắt chứng kiến, Lục Minh Tư vẫn cảm thấy tức nghẹn trong lòng. Một kẻ ăn bám chỉ biết nói dông dài như vậy, dựa vào cái gì mà được mọi người yêu quý chứ.

Ba người mang tâm tư riêng nhanh chóng trở về nhà họ Lục. Xe chưa kịp đỗ xong, Lục Úy Lam đã vội vàng phóng xuống xe chạy vào nhà, "Bố, mẹ, con về rồi đây!"

Lục Hiếu Chi mặt lạnh tanh không biểu cảm, nhưng Trình Nhiên lại không thể kiềm chế được mà nở nụ cười trên môi.

Lục Úy Lam tiến lên ôm lấy Trình Nhiên, "Mẹ, con nhớ mẹ quá, mấy ngày nay con gầy đi nhiều rồi. Đúng rồi, đây là quà cho mẹ." Nói rồi, như một ảo thuật gia, Lục Úy Lam vừa lật bàn tay, một bông hoa nhỏ màu hồng nhạt xuất hiện trong lòng bàn tay y.

Trình Nhiên lập tức bị chọc cười, đưa tay nhận hoa, “Đây là bông hoa đẹp nhất mà mẹ nhận được trong năm nay." Trong đời bà, có loài hoa nào mà bà chưa từng nhìn qua, lời nói này hiển nhiên là vì vui mừng.

Lục Minh Tư đi theo sau vào nhà, nhìn thấy cảnh này liền cười nói, "Con còn nói sao lúc nãy ở ven đường Úy Lam nhất quyết đòi dừng xe, thì ra là để hái hoa à.”

Lời nói này nghe có vẻ không có vấn đề gì, nhưng cũng đã nói rõ nguồn gốc của bông hoa, một bông hoa dại tùy tiện hái ở ven đường. Trình Nhiên dường như không nghe ra, nụ cười trên môi vẫn không phai, "Chỉ cần là quà của các con, mẹ đều thích.”

Lục Minh Tư nghe vậy, lập tức nghẹn trong lòng, cậu ta còn nhớ rõ phản ứng lạnh nhạt của Trình Nhiên ở kiếp trước khi cậu ta lần đầu tiên tặng quà cho bà.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp