Nè Bé Quái Vật! Em Đi Nhầm Trường Quay Rồi!

Chương 11


3 tháng

trướctiếp

Cục thịt màu hồng nhanh chóng rụt đầu lưỡi vào trong, miệng cũng đóng chặt lại.

Con sâu lớn kỳ lạ này trông có vẻ rất lợi hại, sau khi lột da còn biến thành hai con! Mình chắc chắn không đấu lại!

Cục thịt màu hồng vừa nghĩ như thế thì lập tức ưỡn ẹo cơ thể, nhanh chân chạy trốn.

“Muốn chạy à?” Một giọng nói vô cùng gợi cảm chậm rãi truyền đến. Ngay sau đó, một bàn tay dày rộng mạnh mẽ giữ chặt nó lại.

Chít chít! Cục thịt hồng hoảng loạn gào lên.

Bàn tay nhẹ nhàng véo cục thịt mềm dẻo, cười khẽ nói: “Quái vật nhỏ, mày nói xem tao có thể bóp nát mày được không? Hay là chúng ta thử xem nhé?”

Cục thịt hồng nhận ra được bàn tay đang bắt lấy mình không ngừng tăng thêm sức lực thì nó bắt chước giọng của sâu lớn, giận dữ nói: “Đệt cả nhà mày!”

Người đàn ông: “...”

Giọng sữa bén nhọn ngọt ngào khác biệt hoàn toàn với hoàn cảnh xung quanh. Người đàn ông lau mặt, vẻ mặt hung bạo cứng đờ trong giây lát.

Cục thịt màu hồng nhanh chóng kéo dài cái mông, biến thành một cái đuôi nhọn như kim đâm thật mạnh vào mu bàn tay người đàn ông.

“Ban nãy là vì diễn trò trước mặt lão già kia mới mang bao tay thôi. Mày cho là tao sợ trúng độc thật à? Lát nữa xong chuyện tao tính sổ với mày sau!” Người đàn ông cười nhạo không hề để tâm, nhổ hết đuôi kim ra rồi nhét quái vật nhỏ vào trong túi áo.

“Đi thôi! Đi bắt lão già kia!” Cậu nhặt điện thoại di động lên, ra lệnh bằng giọng điệu lạnh như băng.

Cô gái xăm hình đứng bên cạnh há hốc mồm, lặng lẽ rít ra tiếng gió.

Hai bóng người vội vã chạy nhanh trong rừng, tiếng xé gió vang lên vùn vụt như hai mũi tên vừa rời dây cung.

Cục thịt hồng thò đầu ra khỏi túi áo người đàn ông thăm dò bốn phía. Tất cả cây cối xung quanh đều lùi về sau, còn chưa kịp nhìn rõ là đã đi được một đoạn xa. Tất cả mọi thứ đều chỉ chợt lóe lên rồi biến mất, nhanh đến hoa cả mắt.

Gió thổi vào đôi mắt to như viên ngọc trai, lạnh quá!

Chít chít! Chít chít!

Cục thịt màu hồng lần đầu được trải nghiệm tốc độ tên lửa phát ra tiếng kêu đầy vui sướng và phấn khởi.

“Thích không? Nếu thích thì tao còn có thể nhanh hơn nữa.” Người đàn ông chợt tăng tốc.

Hai bóng người lao vụt qua cành lá rậm rạp như hai tia chớp, dùng mắt thường căn bản không thể nào bắt kịp.

“Bắt được ông rồi!” Tiếng cười trầm thấp mang theo ác ý đột nhiên vang lên trong bóng tối.

Một bóng người nhào về phía lùm cây gần đó. Một cái bóng cao lớn to khỏe khác nhào đến cái cây to, đứng trên đỉnh rũ mắt nhìn xuống.

“Phương Tiểu Linh, mày chưa chết?!” Âm thanh tức giận từ trong bụi cây truyền ra, sau đó là tiếng rít gào và tiếng đánh nhau.

Nhánh cây đung đưa kịch liệt, nháy mắt mùi máu tanh lan ra khắp nơi.

Một lát sau, cô gái mặt đầy hình xăm lôi ông lão tóc hoa râm bước ra khỏi nhánh cây, một tay khác còn đang cầm điện thoại của ông ta. Cô ngẩng đầu lên, giương cái miệng đen ngòm phát ra tiếng gào thét.

“Làm không tệ.” Người đàn ông cười thật trầm.

Ông lão chỉ còn lại nửa cơ thể không lành lặn, hai cánh tay đã bị bẻ gãy, cổ thì bị cắn cho máu thịt be bét, đã cách cái chết không còn xa nữa. Ông ta nhìn cô gái rồi lại nhìn người đàn ông to cao trên ngọn cây, trong đáy mắt là ngạc nhiên xen lẫn sợ hãi.

“Mày, mày là ai?”

“Sư phụ à, không nhận ra con à?” Người đàn ông cắm tay vào túi, hơi cúi người xuống, giọng nói phát ra từ đôi môi mỏng không còn là giọng này trầm thấp dày dặn mà đổi thành giọng nữ trong trẻo.

“Phương, Phương Tiểu Linh?” Ông lão không khỏi kinh hãi, đôi mắt trừng to đến độ sắp nứt toạc ra.

“Bọn mày rốt cuộc là ai?” Ông ta không dám tin gào lên, đầu óc đã hoàn toàn hỗn loạn.

“Ông có từng nghe nói họa bì chưa?” Người đàn ông điểm nhẹ mũi chân nhảy khỏi ngọn cây, ổn định đáp xuống đất.

Cô gái xăm hình đưa điện thoại của ông lão, cậu nhận lấy rồi tiện tay nhét vào trong túi.

“Họa bì?” Đôi mắt ông lão run rẩy dữ dội, lại đưa mắt nhìn cô gái xăm hình lần nữa, dường như đã biết được gì đó.

Ông ta cười tự giễu, giọng điệu oán độc: “Tốn công cả buổi, thì ra tao đang may áo cưới dùm mày! Mày ẩn núp bên cạnh tao chính là vì ngày hôm nay!”

Người đàn ông cong môi cười, thản nhiên nói: “Sư phụ à, ông có biết ông khó chiều cỡ nào không? Thậm chí còn có vài lần tôi suýt nữa đã không nhịn được mà giết ông đấy! Có điều tôi thấy rất hài lòng với món quà ông đưa, nể mặt tình cảm lúc trước, tôi sẽ cho ông chết thật nhanh chóng.”

“Thế à? Vậy tao phải cảm ơn mày rồi!” Ông lão trợn mắt nhìn người đàn ông đầy hung tợn.

Người đàn ông bước lên, cô gái lập tức buông tóc ông lão ra.

Ông lão nằm liệt ra đất như chó chết, mũi chỉ hít vào chứ không thở ra nổi.

Người đàn ông xốc ông lão lên, thoáng cong đầu gối, cơ thể đã bắn ra như viên đạn. Cậu vụt nhanh trong rừng, hướng vào vùng trung tâm nguy hiểm nhất.

Đêm đen dài đằng đẵng đã qua, có thể mơ hồ thấy được từng vòng xoáy dày đặc trên bầu trời. Nhảy lên chỗ cao, cách thật gần vòng xoáy thì sẽ sinh ra cảm giác sợ hãi như bị hút vào trong đấy.

Người đàn ông khẽ cau mày, vẻ mặt có vẻ hơi phiền muộn.

Chít chít, chít chít! Từ trong túi áo cậu truyền ra tiếng kêu trong trẻo, đong đầy sự vui sướng.

Cảm giác sợ hãi do bị ảnh hưởng cũng vơi đi được mấy phần. Vẻ mặt người đàn ông hơi dịu lại, không nhịn được cười lạnh: “Quái vật nhỏ, mày còn chơi vui quá nhỉ.”

“Mày muốn dẫn tao đi đâu?” Ông lão sợ hãi chất vấn.

Người đàn ông chẳng đáo lời, lướt thẳng qua rừng cây đến một mảnh đất hoang vu.

Tiếng thở hổn hển mắng chửi của ông lão tạm ngừng lại, nỗi sợ trong đôi ngươi giăng đầy tia máu sắp tràn cả ra ngoài. Không xa phía trước có một cái cây to lớn màu đen mọc từ trong đất cát dựng thẳng lên đến tận trời, nhánh cây rậm rạp che khuất cả bầu trời, không có gió vẫn tự lay động, hệt như một ngọn lửa đang cháy hừng hực.

“Mày, mày muốn làm gì?” Ông lão bị chấn động khiến cho giọng nói cũng trở nên khàn khàn.

“Đem ông đi làm thí nghiệm.” Người đàn ông cười xấu xa.

“Mày điên rồi! Mẹ nhà mày, tự đi tìm chết thì đừng kéo tao theo! Địt cả nhà mày Phương Tiểu Linh! Đáng lẽ lần đầu gặp tao nên băm vằm mày ra!” Ông lão tức giận mắng to, thế nhưng âm thanh lại đè thấp đến cực điểm.

Cô gái xăm hình đến muộn nửa phút, đứng ở nơi rất xa, dùng ánh mắt sợ hãi và bất an nhìn cái cây lớn.

Chít chít ~ Cục thịt màu hồng cũng không còn hưng phấn nữa, tiếng kêu đã hơi run rẩy.

“Mày cũng sợ cái cây này hả?” Người đàn ông đưa mắt nhìn quái vật nhỏ trong túi.

Chít chít ~ Cục thịt hồng yếu ớt kêu lên, đôi mắt to như ngọc trai ướt nhẹp.

“Sao ai nấy cũng sợ cái cây này thế? Tò mò quá nha.” Người đàn ông thích thú lẩm bẩm.

“Tò mò con mẹ mày! Đúng là nít ranh không biết trời cao đất rộng! A a a...”

Ông lão còn chưa dứt lời thì đã gào lên sợ hãi. Người đàn ông vung mạnh cánh tay ném thẳng ông ta ra ngoài, nửa cơ thể không lành lặn vụt qua đất cát rồi nện thẳng vào cái cây lớn.

Một tiếng “bịch” vang lên, thân cây to khỏe cường tráng vẫn không nhúc nhích, nhưng từng cái lá cây màu đen đều đang dao động, thế nhưng xung quanh lại không hề có gió.

Xào xạc, xào xạc, xào xạc... Tiếng lá cây va vào nhau từ khe khẽ chuyển dần sang xao động, như gió bão làm dậy sóng biển, mãnh liệt đến tận trời.

Cô gái xăm hình che lỗ tai lại, vẻ mặt oán độc cũng trở nên thống khổ.

Người đàn ông nhướng mày nhìn đằng trước, trong con người cũng không còn vẻ đùa giỡn nữa.

Những vòng xoáy rậm rạp chằng chịt trên bầu trời cũng bắt đầu cách xa cái cây, dường như chúng nó cũng cảm nhận được nguy hiểm.

“A a a a!” Cô gái xăm hình rít lên đầy sợ hãi, đôi mắt đen ngòm lo lắng nhìn bóng lưng người đàn ông.

Người đàn ông nhìn chằm chằm ông lão, đứng sừng sững bất động.

Cục thịt màu hồng nhanh chõng ưỡn ẹo thân thể, định bỏ ra ngoài túi áo khoác. Chậm một chút nừa là tiêu đời!

“Đừng chạy, xem thêm một lát nữa.” Người đàn ông bắt lấy cục thịt mềm nhũn, nhét nó vào trong lại.

Cái cây lớn phát ra tiếng xào xạc rung cả trời, mỗi mảnh lá cây đều đang rung lên như vật sống. Ông lão dưới tàng cây liều mạng chống tay bò, để lại một vệt máu dài.

“Đệt cả nhà mày!” Cục thịt màu hồng bắt đầu nóng nảy.

Vào thời khắc căng thẳng như thế lại nghe thấy tiếng mắng chửi lanh lảnh, gương mặt đông cứng của người đàn ông hơi dịu lại, sau đó cười khẽ: “Mày đừng có gây rối. Tao đang làm việc nghiêm túc.” Cậu đưa ngón trỏ ra chọt nhẹ lên cái đầu tròn của cục thịt.

Chít chít! Cục thịt hồng sợ đến không chịu nổi, rơi phịch vào trong túi.

“Tiểu Linh, cứu tao! Mau cứu tao!” Ông lão sợ hãi tột cùng, vừa bò vừa gào to.

“Ông già, tôi tên là Phương Dật Chi.” Người đàn ông cười nhẹ như không.

“Phương Dật Chi, tao còn một cái thủ đoạn giữ mạng mày không biết. Mày cứu tao đi, tao dạy mày!”

“Vậy thì tốt quá rồi. Bây giờ ông có thể sử dụng thủ đoạn giữ mạng đó rồi.”

Phương Dật Chi cười khẽ đáp lời, lười nhác đứng đó. Thế nhưng thật ra mỗi khối cơ bắp trên người cậu đều đang căng ra, từng dây thần kinh cũng căng chặt, tùy cơ ứng biến với nguy hiểm sắp xảy đến.

Xào xạc, xào xạc... Tiếng lá cây ma sát chấn động đã lan ra khắp rừng rậm. Vòng xoáy trên bầu trời cũng đã lui đến nơi thật xa.

Nguy hiểm xảy đến.

Đột nhiên, một mảnh lá cây bay ra khỏi ngọn cây, tiếp đến là lá thứ hai, lá thứ ba...

Mấy giây sau, cái cây lớn đã chỉ còn lác đác lá cây, để lại những nhánh cây vặn vẹo như bầy rắn lượn lờ trên bầu trời. Trên nhánh cây phủ đầy những khối u chằng chịt, mỗi khối u đều mọc ra đôi mắt và cái miệng, cuối cùng thành hình đầu lâu.

“Cây đầu lâu.” Người đàn ông lẩm nhẩm cái tên này, cuối cùng đã biết nó từ đâu ra.

“A a a a!” Cô gái xăm hình đứng xa xa ngửa đầu nhìn trời, rít lên đầy sợ hãi.

Người đàn ông nhìn theo tầm mắt cô, đôi người phản chiếu một đám mây đen.

Không, đó không phải là mây đen mà là lá cây bay lên không trung. Thật ra thì đó cũng không phải lá cây mà là hàng ngàn hàng vạn côn bướm đêm, bọn nó đồng loạt khua cánh phát ra tiếng vang đinh tai nhức óc, nhiều đến nỗi che khuất cả bầu trời.

“Cứu mạng! Cứu mạng!” Ông lão quay đầu nhìn lại, sợ đến hồn bay phách lạc.

Bầy bướm đêm giăng đầy trên trời cảm nhận được dao động sóng âm thì đồng loạt nhào về phía ông lão, vòi hút màu hồng cứng lại thành cây kim, ghim từng cây một vào trong cơ thể ông lão, len lỏi vào từng tấc da thịt, từng lỗ chân lông, từng tế bào, hút vào máu thịt.

Sau khi hút khô máu thịt, những cây kim cứng cáp dễ dàng đâm thủng vào xương cốt, hút sạch xương tủy.

Chỉ trong mấy giây ngắn ngủi mà ông lão từ một người sống sờ sờ đã biến thành một đống xương trắng hếu. Trên xương giay đầy lỗ kim, chất xương cứng rắn hoàn toàn hư hại, gió âm thổi qua một cái đã hóa thành phấn vụn.

Thì ra mảnh đất đầy cát trắng phía dưới là từ đây mà ra!

Cuối cùng người đàn ông cũng vạch trần được bí mật của cái cây, đè giọng ra lệnh: “Chạy!”

Hai cái bóng một cao lớn một gầy gò lướt nhanh qua khu rừng, chạy về phương xa.

Bầy bướm đêm chưa đủ thỏa mãn vỗ cánh không ngừng theo sát bọn họ. Bọn nó tụ lại tạo thành một đám mây đen khổng lồ di chuyển về phía trước. Phấn vảy của bọn nọ rơi đến đâu là cây cỏ hoa lá nơi đó sẽ bắt đầu khô héo, chuột bọ rắn rết, thú hoang hung dữ trốn trong bụi rậm cũng teo lại hoặc bị nổ chết.

Đám này chính là bướm đêm tử thần, ùn ùn kéo đến gieo rắc hạt giống khủng bố của cái chết.

Người đàn ông quay đầu nhìn lại, cắn răng mắng: “Đệt, ông đây sai lầm lớn rồi!”


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp