Thập Niên 90: Cô Chủ Nhà Chục Tỷ

Chương 22.1: Kích Động.


2 tháng

trướctiếp

Ở hậu trường, ba người lo lắng ôm lấy nhau.

Chủ yếu vẫn là Tằng Tiểu Thiên đứng giữa hai bên trên phải đang ôm hai người họ, hồi hộp chờ đợi điểm số từ ban giám khảo.

Đợi khoảng nửa phút thì người dẫn chương trình thông báo: “Văn Thiên Tường đạt được điểm số là 95,67 điểm! Xếp hạng nhất!”

Nghe được tiếng vỗ tay như sấm của khán giả, Tằng Tiểu Thiên kích động khóc lớn, “Chúng ta rất tuyệt! Rất rất tuyệt!”

May mắn là đạt được điểm cao, nếu không thì cậu ta đã đem chuyện mất đàn mà thật sự trở thành tội đồ của ban nhạc Văn Thiên Tường.

Diệp Chiêu cũng rất kích động, cô chưa từng nghĩ rằng sẽ có một ngày mình chơi đàn nhị sẽ nhận được tràng pháo tay tán dương đến như vậy.

Chỉ có Anh Tường nghe thấy nhóm mình đứng hạng nhất thì nhếch môi cười một cái tay cầm đàn lên đi về phía trước một cách rất phong độ mang vẻ rất là ngầu.

Sau khi từ trên đài đi xuống, Diệp Chiêu mang đàn nhị trả lại cho ông chủ, lúc đi trong hành lang cô nghe thấy có người hét lên: “Ôi trời doạ chết tôi rồi! Làm sợ chết khiếp! Hình như là đang có người ở bên trong! Người nào lại đó gõ cửa đi!”

Sau đó mọi người nhờ nhân viên đến để mở của, ai mà có ngờ rằng người bị nhốt lại bên trong lại chính là A Văn và Hầu gầy!

Đồng thời, ở giữa họ có cây đàn Bass bị mất.

Hầu gầy muốn chạy thoát nhưng không thể thoát nổi, bị Tằng Tường bắt lại đáng thương ngồi một góc gần bàn.

Trên trán A Văn có một vết thương, cậu ta nói là Hầu gầy dùng tay để che miệng không cho cậu nói chuyện rồi đập đầu cậu vào bàn.

“Chuyện gì đang xảy ra là sao vậy?”

A Văn bất đắc dĩ nhìn lên trần nhà: “Tôi nghe thấy biểu diễn của đội, tiếng ghita rất đặc sắc! Còn có tiếng đàn nhị cũng thế!”

“Thật sự rất là tuyệt vời!” Tiểu Thiên nói xong liền nhẹ nhàng an ủi nói: “Chúng ta hiện tại xếp hạng nhất có được giải quán quân cũng có công sức của cậu, đừng buồn.”

Tằng Tường đá Hầu gầy đang ở góc tường một cái, “cậu muốn giải thích làm sao?”

Vẻ mặt Tiểu Thiên đầy khó hiểu: “Hầu gầy là mày trộm đàn sao? Mày trộm đàn làm cái gì? Mày muốn chết à?”

Hầu gầy lo lắng giải thích: “Không phải tôi! Tôi sao lại dám trộm đồ của Tằng Tường!”

“Không phải mày trộm? Vậy sao đàn lại ở trong tay của mày? Mày giải thích như nào?”

“Thật sự không phải tôi!”

A Văn nói: “Đúng thực là không phải cậu ta trộm, tôi hôm nay dậy muộn không thể bắt được taxi chỉ có thể đi xe buýt. Nhưng xe chạy chậm đến trạm thì tôi xuống và chạy đến đây, ai biết ở ngoài sân khấu tôi lại gặp Tằng Tiểu Linh, trên tay cô ta đang cầm đàn của Diệp Chiêu, tôi hỏi cô ta có chuyện gì sao. Đâu có ngờ là Tằng Tiểu Linh vừa thấy tôi thì liền bỏ chạy!”

“Tằng Tiểu Linh?” Tiểu Thiên nhớ lại, “nó đến để tặng huy hiệu của trường. Nhưng chính mắt nhìn thấy nó rời đi chả cầm cái gì? Chả lẽ tôi hoa mắt? Hơn nữa nó làm như vậy là bởi vì cái gì?”

Diệp Chiêu hiểu ra, Tằng Tiểu Linh thật đúng là Dung ma ma thời hiện đại, nó cho rằng nếu không có bass thì Diệp Chiêu sẽ không thể lên sân khấu. Trong lòng cô thầm mắng một câu: “Ngu xuẩn.”

A Văn là một tên mọt sách, trước nay không bao giờ để ý mấy lời bàn tán ở trên lớp mà có nghe thì cậu cũng không hiểu được.

“Tôi đuổi theo nó và giật cái đàn lại, bởi vì lúc đó thời gian rất vội tôi phải vào hậu trường cho nên không hỏi nó lý do vì sao. Ai ngờ vừa vào đến lại bị Hầu gầy đẩy vào căn phòng đó.” #𝖙y𝖙novel.com

Tiểu Thiên nhìn hướng của Hầu gầy nói: “anh Hầu à, mục đích của anh là gì! Tằng Tiểu Linh bảo anh làm như vậy à?”

Hầu gầy cười cười, cố gắn né tránh: “Không phải, tôi chỉ là đùa tí thôi, tôi trêu A Văn đó!”

“Đùa cái gì?”

“Đùa giỡn ai?” Tằng Tường dùng tay ấn Hầu gầy, “Nói đi!”

“Tường ca Tường ca! Nhẹ tay chút! Tôi chỉ là nhìn thấy A Văn nhào về phía của Tằng Tiểu Linh tôi tức giận nên để anh ta ở trong phòng chỉ là nhốt cậu ta trong phòng để cậu ta không lên sân khấu được.” Hầu gầy và A Văn là bạn cũng bàn, nhưng cậu ta biết Bạch Lộ và Tằng Tiểu Linh đều thích A Văn hiền hoà tao nhã, điều này sớm đã làm cho cậu ta cảm thấy không hài lòng.

Hôm nay nhìn thấy A Văn nhào về phía Tằng Tiểu Linh vì cái đàn, việc này đã hoàn toàn chọc giận đến cậu ta cho nên đã thúc đẩy cho cậu ta nhốt A Văn lại.

“Nhưng tôi đã lập tức hối hận rồi! Ai biết được cửa phòng lại bị khoá lại. Gọi cũng không có ai quan tâm bọn tôi.”

Nhân viên làm ở đây lại nói: “Tôi đâu biết là ở đây có người! Mấy anh học sinh các cậu, kém cỏi!”

Chuyện này làm náo loạn lớn đến nổi ban tổ chức đã triệu tập lãnh đạo trường trung học Dục Tân, Diệp Định Quốc và Bạch Vân Liên nghe nói ban nhạc Văn Thiên Tường xảy ra chuyện cho rằng có liên quan đến Diệp Chiêu nên cũng đã đi vào.

Một lượng lớn "khán giả" tụ tập trong phòng nghỉ, việc đáng xấu hổ như vậy lại do chính học sinh của trường trung học Dục Tân làm ra? Chủ nhiệm Lương tức giận đến mức gọi điện cho Tằng Tiểu Linh kêu tới, hỏi chuyện gì đang xảy ra.

Nhìn thấy rất nhiều người ở đó, bao gồm cả lãnh đạo nhà trường, Tằng Tiểu Linh biết mình đã gặp rắc rối lớn, một người thường rất dũng cảm giờ chỉ có thể nói chuyện một cách run rẩy.

Cô ta cúi đầu thấp giọng bào chữa: “Là một cô bé ôm cây đàn đứng chơi ở trước cửa. Tôi hỏi bé ấy cây đàn là của ai, bé ấy nói không biết nên tôi đã cầm đi. Khi tôi vừa cầm nó đi thì tôi gặp A Văn."

A Văn lập tức hỏi vặn lại: "Vậy tại sao nhìn thấy tôi lại bỏ chạy?"

Tăng Tiểu Linh cảnh giác liếc nhìn A Văn một cái, giả vờ đáng thương nói: "Cậu hung hăng như vậy chạy tới đây, ai biết cậu muốn làm gì."

Chuyện này có thể do cho một cô bé không liên quan vậy thì tốt rồi, chủ nhiệm Lương nói: “Đừng căng thẳng, em nói em nhìn thấy một cô bé đang ôm cây bass, cô bé đó có ở hiện trường không? Em có thể nhận dạng được không? ?”

“Em không nhớ cô béđó trông như thế nào.”

Những người đến biểu diễn hôm nay đều là học sinh trung học và người lớn, không có trẻ em, nếu có trẻ em thì chắc chắn là con của nhân viên, nhân viên địa điểm sợ gây rắc rối nên lập tức phản bác: “Sau hậu trường không có trẻ con đâu , trẻ con không thể chạy vào trộm cây đàn đi được."

"Vậy thì tôi không biết."

Bạch Lộ cùng mẹ đi vào nhỏ giọng động viên bạn mình: "Không sao đâu Tiểu Linh, cậu không biết thì là không biết, hiệu trưởng và chủ nhiệm Lương sẽ đi đòi công bằng cho cậu."

Hiệu trưởng Giả nhìn họ và hỏi: "Đây là cây bass của ai?"

Diệp Chiêu vẫn im lặng từ nảy giờ nhìn Tăng Tường một ánh mắt rồi nói: “Đàn chúng cháu mượn của người khác, là nhạc cụ biểu diễn của tôi, nếu thật sự làm mất trong tay tôi, tôi sẽ phải bồi thường, vì vậy tôi chính là người mất của."

"Logic rất rõ ràng và có lý. Vì người mất của đã ở đây," Hiệu trưởng Giả quay lại và hỏi nhân viên, "Các bạn đã gọi cảnh sát chưa?"

"Vẫn chưa. Lãnh đạo nói tốt nhất là đợi trận đấu kết thúc rồi mới xử lý. Chúng ta hãy truy hỏi trước."

Ở bên đây vẫn còn có tranh chấp và đối chất, Diệp Chiêu cảm thấy nhất định Tằng Tiểu Linh sẽ tiếp tục ngụy biện, nếu cứ tiếp tục như vậy thì khó có thể có được kết quả. ( truyện đăng trên app TᎽT )

Xung quanh có người đi lại, Diệp Chiêu quay đầu lại, nhìn thấy Cao Nguyệt Nguyệt đứng ở phía rìa, hai người chỉ nhìn nhau, dường như hiểu được đối phương đang nghĩ gì.

Cao Nguyệt Nguyệt là một người rất thông minh, kể từ khi Lý Thụy Hương nói với cô rằng Diệp Chiêu là con gái của ông chủ, toàn bộ quan điểm của cô về Diệp Chiêu đã thay đổi.

Cao Nguyệt Nguyệt bình tĩnh di chuyển vài bước, cố ý tránh xa Diệp Chiêu, sau đó giơ tay nói: "Tôi nhìn thấy."

Mọi người đều nhìn về phía Cao Nguyệt Nguyệt, Cao Nguyệt Nguyệt là người chiến thắng vòng sơ khảo, cho nên cô được các thí sinh và nhân viên biết đến.

Diệp Chiêu không khỏi cúi đầu mỉm cười, cái người Cao Nguyệt Nguyệt có chút đáng sợ.

Chủ nhiệm Lương hỏi: “Em nhìn thấy như thế nào?”

“Tôi nhìn thấy cô gái này cầm cây đàn đi,” Cao Nguyệt Nguyệt chỉ vào Tằng Tiểu Linh lớn tiếng nói, sau đó chỉ vào cửa sau: “Đi ra ngoài bằng cửa kia.”

Ánh mắt hoảng sợ của Tăng Tiểu Linh lóe lên, nhưng Bạch Lộ vẫn đang suy nghĩ cẩn thận, cô lập tức phát hiện ra sơ hở: “Vừa rồi họ nói họ đã tìm cây bass ở hội trường rất lâu nhưng không tìm thấy. Vậy tại sao cô không nói là cô thấy người khác lấy nó đi?”


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp