Thập Niên 90: Cô Chủ Nhà Chục Tỷ

Chương 20.2: Thuyết Phục.


2 tháng

trướctiếp

Diệp Chiêu không rõ A Văn trông như thế nào, cô bất đắc dĩ hỏi: "Cậu ta lớn lên cao thấp, gầy béo, trắng đen chị cũng không biết, chị khuyên cậu ta như thế nào? Dựa vào cái gì để khuyên?"

"Không phải chị thiếu tiền hả?"

Bị đắn đo bảy tấc -Diệp Chiêu, hỏi: "Làm gì? Chị khuyên cậu ta về, em cho chị tiền hả?"

"Em có hai ngàn khối tiền riêng, nếu chị thu phục được A Văn em sẽ cho chị mượn tiền. Nhưng chị phải đảm bảo trả cho em."

Diệp Chiêu nhìn chằm chằm Tiểu Thiên, ở niên đại này 2000 không phải ít, "Sao em lại có nhiều tiền riêng như vậy?"

"Chị yên tâm, đây là tiền cùa em, năm trước nghỉ hè em đi Cảng Thành làm công, tự em kiếm được."

Tiểu Thiên lì lợm khóc lóc van xin, xem tiền là trên hết, Diệp Chiêu đồng ý hỗ trợ, mà trong lòng cô cũng không biết, cô dựa vào cái gì để khuyên A Văn bây giờ? Chỉ thông qua kết quả ban nhạc Văn Thiên Tường cầm giải quán quân, A Văn không có khả năng không tham gia.

Cậu ta chắc chắn bị thuyết phục.

*

Mấy ngày nay không đi học, Diệp Chiêu xuất hiện ở phòng học làm ánh mắt các bạn nhìn cô thay đổi!

Trở nên phức tạp hơn.

Người có thành tích tốt xem cô là đối thủ cạnh tranh; thành tích kém xem cô như tường thành vì cấp ba (bốn) ban tranh đoạt chiến thần vinh dự; thành tích trung đẳng là mâu thuẫn nhất, một bên đau lòng cho Bạch Lộ, một bên lại muốn gia nhập đại quân ủng hộ Diệp Chiêu, nên chỉ có thể lắc lư trên đầu.

Tóm lai, Diệp Chiêu đã thành công đem ao nước thành bàn sống, mọi người mới có hi vọng.

Nghe nói cô tới trường học, chủ nhiệm lớp thầy Chu gọi cô vào văn phòng.

"Em mà không tới, thầy sẽ phải đi thăm hỏi gia đình em."

"Thăm hỏi gia đình cái gì chứ, em không có cha mẹ."

Thầy Chu: "Suy nghĩ thông suốt chưa? Tiếp theo định làm gì?"

"Em còn kiên trì……" Không cần học bù

"Em như vậy, thầy và lãnh đạo trường học đã thông qua, nếu thật sự khó khăn, phí học bù sẽ trả về cho em.”

Diệp Chiêu vội khom lưng: "Cảm ơn thầy và lãnh đạo trường ạ."

"Thời gian học bổ túc, chúng tôi hoan nghênh em về học, tổ bổ túc cho học sinh ưu tú cũng hoang nghênh em tham gia."

Diệp Chiêu định nói không cần, nhưng vẫn nhịn xuống chưa nói, không cự tuyệt nhưng có thể không tham gia.

"Cảm ơn thầy Chu, em đã biết."

"Đúng rồi, lần trước kiểm tra em đứng nhất, dựa theo quy định sẽ đạt được tư cách thi đấu lý tổng Lần 3, em phải chuẩn bị sớm một chút.”

Diệp Chiêu cũng không biết danh ngạch thi đấu này lại thúc đẩy Bạch Vân Liên buông tay "làm đại sự", cô không có hứng thú đối với loại tham gia thi đấu này.

"Nhất định phải đi sao? Em rất vội, em có thể để cho bạn học khác thi không?”

"Em mới đến Thâm Thành, không biết danh ngạch này trân quý như thế nào, có người chờ đợi 3-4 năm cũng không được cơ hội này, em nói một câu liền từ bỏ?"

Tiếp theo, thầy Chu bắt đầu phổ cấp kiến thức khoa học về cái lý tổng đại táu hàm kim lượng, về sau trúng tuyển đại học, cô có thể xin được học bổng.

Diệp Chiêu thật sự không có hứng thú, thầy Chu bất đắc dĩ :"Vậy thì để cho Bạch Lộ, em ấy nỗ lực 3 năm vì danh ngạch này, em cho rằng vì 500 tiền thưởng ít ỏi kia sao? Em ấy vì muốn làm cho trường danh dự vẻ vang!"

Vừa nghe danh ngạch phải cho Bạch Lộ, Diệp Chiêu phản ứng theo bản năng: Không được! Danh ngạch này phải làm!

Còn có 500 tiền thưởng? Càng phải làm!

Diệp Chiêu lập tức nói: "Thầy à, em có thể tham gia!"

Thầy Chu vui mừng khôn xiết, quả nhiên chiêu này có tác dụng, ông đưa giấy báo danh cho Diệp Chiêu, "Điền vào đi, rồi đưa cho thầy."

Cô rời khỏi văn phòng, thấy Tiểu Thiên đón tiếp cô ở hành lang cách đó không xa, "Em kêu A Văn, tới mau."

Diệp Chiêu chạy tới, đi đến một khúc ngoặt, Tiểu Thiên và A Văn đã nói chuyện một lượt.

Hiện đang là lượt thứ hai, Tiểu Thiên tận tình khuyên bảo: "Anh Tường không so đo hiềm khích trước đây, mày còn sợ gì chứ!"

"Tao muốn tham gia, nhưng tao sợ tao sẽ chạy trốn." A Văn nói có chút nôn nóng nhưng không phải vì Tiểu Thiên mà là vì cậu ta.

Cậu ta thấy phiền lòng bản thân.

Từ cốt truyện, A Văn là mối tình đầu của Bạch Lộ, thành tích học tập rất cao, có tài năng, khi xuất ngoại du học thì chia tay Bạch Lộ, từ đó không có tin tức.

Sở dĩ A Văn chia tay Bạch Lộ là vì chứng trầm cảm nặng, cha mẹ cãi nhau, bệnh liền phát tác, một khi bệnh trầm cảm phát tác, cậu ta không thể nghĩ tới ai, không để ý tới ai càng không thể lên sân khấu biểu diễn.

Bạch Lộ rất thông minh, sau khi phát hiện A Văn bị chứng bệnh này liền lựa chọn chia tay.

Trước hết, Diệp Chiêu không thể phê phán Bạch Lộ vì chỉ có thể nói hai người chưa đủ yêu nhau.

Tiểu Thiên bất đắc dĩ nhìn Diệp Chiêu, chỉ mong cô nói thêm vài câu.

Nếu cốt truyện nói ban nhạc Văn Thiên Tường sẽ chiến thắng vậy có lẽ trong khoảng thời gian này cha mẹ cậu ta sẽ không cãi nhau, không có ảnh hưởng gì đến việc A Văn lên sân khấu biểu diễn.

Nên tạm thời không cần nghĩ cách tách A Văn ra khỏi gia đình.

Diệp Chiêu đề nghị: "Không bằng như vầy, chúng ta chuẩn bị hai phương án."

Tiểu Thiên: "Chị mau nói đi, chúng em nghe chị."

"Hai phương án, một là A Văn có thể tham gia biểu diễn, một cái khác là ngày hôm đó cậu ta không biểu diễ được sẽ chọn một phương án dự bị."

"Phương án dự bị không được, không thể không có đàn."

Diệp Chiêu giải thích: "Hai phương án này đều có đàn, A Văn có thể thu bản nhạc đệm mang đi, nếu hôm đó A Văn không tới được, chúng ta sẽ phát nhạc đệm."

"Nhạc đệm thêm ban nhạc?"

"Đúng vậy, nhạc đệm thêm ban nhạc, rất có hiệu quả, trước kia chị nghe qua rồi."

Tiểu Thiên thông suốt: "Vậy mà trước kia em không hề nghĩ tới biện pháp này? Mày thấy cách này được không, nói đi? A Văn!"

A Văn vẫn còn hơi lo lắng: "Chúng ta thu nhạc đệm chắc sẽ có tạp âm?"

Diệp Chiêu: "Vào phòng thu âm."

Tiểu Thiên: "Phòng thu âm thì tìm anh Tường, anh ấy chắc sẽ có cách."

Tiểu Thiên ríu rít nói một tràn lời hay, Diệp Chiêu khuyên thêm vài câu, cuối cùng A Văn bị thuyết phục.

Cậu ta tình nguyện nghe theo ý kiến của Diệp Chiêu, còn một nguyên nhân quan trọng là Diệp Chiêu làm kiểm tra đứng nhất,  trong lòng cậu ta thì cô gái này rất ưu tú, rất lợi hại

Đều là thuyết phục, cùng một lời nói đó nhưng Tiểu Thiên nói sẽ không có hiểu quả nhưng Diệp Chiêu thì ngược lại.

Thế giới này chính là không có đạo lí như vậy đó.

Tiểu Thiên tìm anh Tường giải quyết chuyện phòng thu, Diệp Chiêu và A Văn ở lại trì chuyện thêm vài câu, đại khái là bàn tính vấn đề tiếp theo nên cải biên ca khúc nào, bọn họ chọn ca khúc 《Cố tình thích cậu》, bài này cải biên tương đối tốt.

A Văn có chút do dự, "Tôi thật ra tưởng phải lên sân khấu, tôi sợ mình sẽ bỏ trốn."

"Không sao." Diệp Chiêu cười cười, "Cậu yên tâm bỏ trốn đi, tiền thưởng sẽ là của tôi."

Lúc đầu A Văn tưởng Diệp Chiêu sẽ an ủi mình, không ngờ là trêu chọc, cậu không nhịn được cười rộ lên.

Cứ như vậy, bốn người lập thành ban nhạc Văn Thiên Tường.

A Văn đề nghị thêm tên Diệp Chiêu Vào.

Diệp Chiêu quả quyết từ chối, cô sợ sửa tên khác thì ban nhạc sẽ không giành giải quán quân. ( truyện trên app T𝕪T )

Nhưng chuyện tốt luôn nhiều ma, Diệp Chiêu điền giấy báo danh đưa cho thầy Chu, thầy kêu cô chuẩn bị sẵn sàng, thứ 7 này tham gia thi.

Ngày hôm sau, lúc ở nhà Tiểu Thiên luyện tập hợp tấu, Diệp Chiêu mới biết được thời gian của buổi thi đấu âm nhạc và cuộc thi Lần 3 trùng hợp một cách hoàn hảo.

Đại khái tờ giấy báo danh thì Lần 3 đã nộp lên, cô không thể vắng mặt, vậy cô chỉ có thể bỏ cuộc thi âm nhạc.

Diệp Chiêu nhìn chằm chằm tam ca ăn sương sáo, cẩn thận đưa ra ý nghĩ của mình: "Tuy rằng nói tôi không tham gia thi đấu  nhưng cũng không ảnh hưởng gì đối với các cậu. Nhưng hôm nay các cậu có thể tề tựu ở đây là nhờ ai?”

Cả ba lạnh mặt không nói chuyện.

Diệp Chiêu phải tự mình nói tiếp, "Bời vì tôi! Có phải hay không?"

"Phải!" Vẫn là Tiểu Thiên giữ cho cô chú mặt mũi, nói thêm "Đúng vậy."

"Cho nên nếu nhận được giải thưởng 1 vạn đồng kia thì có thể như trước kia cho tôi mượn? Tôi sẽ trả lãi cho các cậu."

"Không thành vấn đề, không cần trả lãi." Tiểu Thiên và A Văn không hẹn mà lên tiếng coi tiền như cỏ rác.

Diệp Chiêu nhìn ngưòi vẫn không tỏ thái độ Tằng Tường, lấy chân nhẹ nhàng đá đế giày của cậu, "Cậu thì sao?"

Tằng Tường hỏi cô: "Cậu cần nhiều tiền như vậy để làm gì?"

Diệo Chiêu không có cách nào nói rõ lí do tại sao mình cần nhiều tiền như vậy, cô đang tìm một cái cớ, Tằng Tường nhìn bộ dạng khó xử của cô cũng không đành lòng, "Tôi không có ý kiến."

"Như vậy nha, một lời đã định." Diệp Chiêu hưng phấn kêu lên.

Tiểu Thiên buôn chén lớn trong tay: "Nếu không, chị cũng thu một bản Bass là nhạc đệm đi, chị không tới được, nhưng âm nhạc thì có thể!"

"Có thể!"

Diệp Chiêu không ngờ lúc trước đưa ra ý kiến cho A Văn, giờ người áp dụng lại là mình.

Cứ như vậy thứ sáu bọn họ thu lại nhạc đệm để mang đi, sáng thứ bảy Diệp Chiêu tham gia thi Lần 3, thi xong thời gian vẫn còn rất sớm, Diệp Chiêu bắt một chiết taxi tới thẳng cuộc thi âm nhạc.

Nơi thi đấu âm nhạc là một quảng trường cạnh bờ biển, ở trong mắt Diệp Chiêu thì nó vô cùng đơn sơ, nhưng trong mắt người ở đây thì rất hoành tráng.

Người người chen chúc tấp nập trên bờ biển, các đội dự thi của trường học, xí nghiệp cho các đội cỗ động viên đến cổ vũ, tìm kiếm một lượt cuối cùng tìm được người trong trường bọn họ.

Ngoại trừ bạn học, Diệp Chỉ biết được em gái Tiểu Thiên Tằng Tú Quần, Tằng Tú Quần học lớp 11, là đội trưởng đội cổ vũ, còn có cổ động viên khác là Tằng Tiểu Linh, Ngô Ái Mẫn, ngay cả Bạch Lộ cũng bị kéo tới.

Vốn dĩ Bạch Lộ không muốn tham gia loại hoạt động này nhưng không tham gia được cuộc thi lý tổng đại tái, tâm tình cô ta không tốt, Tằng Tiểu Linh liền kéo cô ta tới giải sầu. Chủ yếu là có A Văn thi đấu, Bạch Lộ cuối cùng vẫn tới.

Ai mà ngờ tới chỗ này lại gặp được Diệp Chiêu!

Tằng Tiểu Linh trợn mắt: "Đen đủi! Tại sao ở đâu cũng gặp ngôi sao chổi này!"

Bạch Lộ kéo Tằng Tiểu Linh, ngăn cản cô ta lớn tiếng.

"Tôi không im! Tôi phải lớn tiếng! Không thể để yên cho cô ta!" Tằng Tiểu Linh nâng cao giọng, "Hiện giờ mới mấy giờ? Cuộc thi lý tổng còn ít nhất một tiếng nữa mới kết thúc? Cô ta quá kiêu ngạo, hoàn toàn không tôn trọng thầy cô cho cơ hội thi lại. Cô ta không biết người khác đợi cơ hội này ba năm! Cô ta dùng thủ đoạn bắt lấy còn không biết quý trọng! Quá không có tố chất!"

Ngô Ái Mẫn ngồi bên cạnh cô ta cảm thấy lời này quá ác ý, nên không đáp lại, mặt khác nói với một bạn học nữ khác: "Vốn dĩ là cơ hội của Bạch Lộ, bị cô ta giành mất."

"Đúng vậy, chỉ tùy tiện kiểm tra một chút! Mấy lần kiểm tra lần trước cô ta là một học sinh học lại không biết đã làm bao nhiêu lần rồi, chiếm tiện nghi, toàn được hạng nhất. Trước kia cô ta ở trường thi thử, số điểm các bài cộng lại cũng dưới 200, đừng tưởng không ai biết!"

Người nọ phụ họa: "Bạch Lộ của chúng ta chỉ cần nhắm mắt làm bài thì đã 200 điểm rồi!"

"Tôi chờ cô ta hiện nguyên hình, cuộc thi lý tổng sẽ không giống nhau, toàn là đề mới. Vừa nhìn đề thấy sẽ không làm được,  tốt xấu gì cũng sẽ ở lại chờ đến cuối cùng rồi mới nộp bài đi về chứ? Đây rõ là muốn chiếm danh ngạch, lãng phí cơ hội của Bạch Lộ!"

Ngay từ đầu Diệp Chiêu chỉ chuyên tâm nhìn sân khấu, bởi vì Tằng Tú Quần nói tiếp theo là tiết mục của Văn Thiên Tường.

Nếu Diệp Chiêu tới sớm vài phút, có khả năng sẽ đăng kí kịp sau đó lên biểu diễn. Đáng tiếc.

Là Tằng Tú Quần nghe không lọt tai, trực tiếp mắng Tằng Tiểu Linh: "Chờ kết quả rồi nói, câm miệng hết đi."

Tằng Tiểu Linh sao lại để một đàn em khóa sau mắng mình, "Liên quan gì đến mày? Cho rằng mày ở trong đội cổ động trường thì có thể quản tụi tao hả? Muốn tao câm miệng thì mày câm trước đi!"

Tằng Tú Quần cũng không quá nhanh mồm nhanh miệng, cô dừng một chút, chỉ nói: "Người ta thấy bị lục đục nội bộ, sẽ cười cho đó!"

"Cười thì cười đi, dù sao cũng không phải cười tao."

Thấy hai bên muốn làm ầm ĩ lên, Diệp Chiêu nỗ lực nhớ lại lúc nãy Tằng Tiểu Linh mắng mình những gì, à, cô rõ rồi.

Diệp Chiêu mỉm cười trả lời mỉa mai: "Cuộc thi lần này tôi chỉ làm một tiếng đồng hồ rồi nộp bài, tôi thái độ vậy đó, cô có thể làm gì bây giờ? Tôi cố ý chiếm danh ngạch đó, cơ hội trong tay tôi tôi không muốn nhường đó, ngoại trừ tức giận ra cô còn có thể làm gì?"

"Diệp Chiêu, cô quá ghê tởm! Chờ tôi trở về sẽ khiếu nại lên ban giám hiệu! Xem cô còn kiêu ngạo được không, tôi sẽ làm cho cô không có cơ hội học lại!"

"Tôi cảnh báo trước, nếu tôi không học lại, các thầy cô sẽ tới hỏi gia cảnh nhà tôi, cầu xin tôi đi thi đại học." Cô có tự tin là như vậy.

Tằng Tiểu Linh sắp tức giận đến nổ tung, còn muốn nói nữa thì bị Bạch Lộ và Ngô Ái Linh ngăn lại, để cô ta không làm ầm lên, vô nghĩa.

Vừa vặn ban nhạc Văn Thiên Tường của trường trung học Dục Tân  lên biểu diễn mới im lặng.

Người chủ trì giới thiệu Văn Thiên Tường lên sân khấu biểu diễn, đọc danh sách ba(bốn) thành viên đàn  ghi-ta Tằng Tường, đàn organ Lý Kiến Văn, tay trống Tằng Tiểu Thiên, Bass Diệp Chiêu! Trong đó bạn học Diệp Chiêu vì tham gia thi lý tổng nên không thể biểu diễn, nhưng ban nhạc sẽ sử dụng bản thu Bass của cô ấy……"

Nghe người chủ trì giới thiệu, Bạch Lộ và Tằng Tiểu Linh tôi nhìn cậu, cậu nhìn tôi, từ khi nào Diệp Chiêu và Văn Thiên Tường lại chơi nhạc cùng nha? Tại sao ở đâu cũng có cô ta!

Diệp Chiêu hiện tại đạt hạng nhất các bài thi của trường trung học Dục Tân, Dục Tân trong mắt mọi ngườu nháy mắt phát sáng, Tằng Tú Quần vỗ tay hò hét, nhóm cổ động viên hô khẩu hiệu, la hét dữ dội.

Bạch Lộ đứng lên đi ra ngoài, hôm nay cô ta tới cổ vũ A Văn, không phải cổ vũ Diệp Chiêu, cô ta không muốn ở lại nữa.

Tằng Tiểu Linh đuổi theo. Bạch Lộ vừa đi vừa khóc, nói: "Tôi keo kiệt quá phải không?"

"Cậu không keo kiệt, Bạch Lộ, phải là tôi tôi cũng tức giận!"

Tằng Tú Quần lẩm bẩm, "Sao lại thế này, sắp biểu diễn mà hai ngưòi lại bỏ đi là thế nào?!"

"Đừng quan tâm." Diệp Chiêu không thèm đếm xỉa, không rảnh để ý đến người khác chỉ chú tâm nhìn lên sân khấu.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp