Thập Niên 90: Cô Chủ Nhà Chục Tỷ

Chương 17.2: Câm miệng đi.


3 tháng

trướctiếp

Mụ trà xanh Bạch Vân Liên nấp sau lưng chơi xấu!

“Nghĩ cái gì thế? Lên xe.” Tằng Tường lần nữa nhắc nhở.

Diệp Chiêu leo lên xe, cả người cực kì buồn ngủ.

“Tôi có thể ôm cậu không?’

Tằng Tường sửng sốt, không biết nên từ chối hay đồng ý, đối với phương diện này cậu ta không có kinh  nghiệm.

Kết quả là một đôi tay nhẹ nhàng đặt lên vai cậu, sau đó cô thở dài một tiếng, híp mắt lại, cả người nặng nề.

“Đừng ngủ.” Cậu nhắc nhở.

“ À, sẽ không đâu. Không ngủ được.”

Đi được vài phút thì tới nhà, xe còn chưa vào sân, dì Xảo đã nghe thấy tiếng xe, liền đứng trên ban công hô to: “Đừng có tiến vào! Bà béo! Bà Anh béo! Nhanh lên!”

Bà Anh béo nghe tiếng cầm một chậu than đi tới, trong chậu có có lá cây tùng bách và một ít cỏ khô.

Bà đốt chậu than lên rồi lẩm bẩm: “Bước qua nhanh lên, đại cát đại lợi! Thuận thuận lợi lợi, xui xẻo rời xa!”

Dì Xảo đi từ trên lầu xuống dưới, dì đứng bên trong, “Nhanh lên một chút, bước qua đi.”

Diệp Chiêu nhanh chóng bước qua, bà Anh béo cười nói: “Vận khí của cháu cũng không tệ, qua ải này thì sang năm là sinh viên đại học rồi.”

Còn có mấy người khác thuê trọ cũng ra hóng chuyện, một người trong đó lên tiếng: “Nhìn nhỏ em gái cũng thật thà, ai nghĩ rằng nó lại có thể đi lừa chị mình chứ.”

Có người kéo kéo cô ta, để cô ta đừng nói nữa.

“Tôi nói sai hả?”

Dì Xảo nhìn nhìn người nói xấu bằng đôi mắt hình viên đạn rồi quát lên một tiếng, người nọ nháy mắt im lặng.

Dì Xảo cùng tên câm tối qua thủ ở đồn công an, cảnh sát đã đồng ý nếu sáng sớm liên hệ được với nhân chứng sẽ thả Diệp Chiêu ra, lúc này dì mới an tâm trở về. #𝖙y𝖙novel.com

"Lên tắm rửa đi, dì làm bữa sáng cho các con, sau đó ngủ một giấc."

"Cảm ơn dì Xảo."

Diệp Chiêu tắm rửa xong, ăn bữa sáng nhưng không ngủ, cô ngồi phát ngốc trên ban công, lòng càng nghĩ càng hụt hẫng.

Hệ thống cẩn thận hỏi: "Cô muốn trả thù phải không?"

Diệp Chiêu mím môi: "Không phải tôi nên đánh trả sao?"

Hệ thống: "Hẳn là. Nhưng là…"

"Nhưng là cái gì?"

"Không cần thù mẹ đẻ thù con, cô còn có nhiệm vụ quan trọng hơn cần hoàn thành."

Diệp Chiêu không kiên nhẫn mà hờn dỗi: “Câm miệng đi, không cần nhắc nhở tôi đâu."

Hệ thống rất ngoan ngoãn  ngậm miệng lại.

Diệp Chiêu cắn cắn môi, đứng dậy đi ra ngoài, đúng lúc gặp được Tằng Tường vừa tắm xong đang trở về phòng, cô hỏi: "Hôm qua cậu có thấy hai bác của tôi ở bên ngoài đồn công an không?"

Tằng Tường cầm khăn lông xoa tóc, nhìn chằm chằm cô: "Cậu muốn tìm bọn họ hả?"

Đúng vậy, Diệp Chiêu đoán rằng nhanh nhất trong chiều nay xe lên xe lửa về Uyển Thành, để bọn họ đi rồi cô sẽ không còn cơ hội.

Tằng Tường trở về phòng liện khăn lên lưng ghế, tiện thể lấy luôn chìa khóa xe máy, "Đi."

*

Một giờ sau, Diệp Chiêu một mình đi vào xưởng Ngải Lâm, lão Lý bảo vệ thấy cô, vội vàng chạy ra đón.

"Ai da, cô đã tới rồi?"

Trải qua sự kiện lần trước, lão biết rằng đây là thiên kim con của ông chủ.

Diệp Chiêu nhìn bộ dạng lão Lý, đoán được đối phương đã biết thân phận cô rồi.

Cô hỏi: "Cha tôi đâu?"

"Ở! Ở!" Lão Lý chỉ chỉ phòng làm việc, "Đang mở cuộc họp!"

"Chú Lý, lát nữa sẽ có một người bạn của tôi tên là Tằng Tường sẽ tới đây tìm tôi, chú hãy chỉ đường cho hắn."

"Tằng Tường phải không? Được được, không thành vấn đề."

"Cảm ơn."

Khu xưởng đúng là vào giờ đi làm, chung quanh rất yên tĩnh, Diệp Chiêu đến phòng làm việc trước, trực tiếp đi lên lầu hai, vừa vặn gặp được một nhân viên từ trên lầu chạy xuống, nhận ra cô.

Người nọ nhanh chân chạy ngược lại, không lâu sau thư ký Lưu ra nghênh đón.

"Tiểu Chiêu, cô tới tìm Tô tổng sao? Tô tổng đang họp, cô có muốn đến văn phòng ông ấy chờ không?"

"Tôi tìm cha tôi."

"Ông chủ cũng đang họp."

"Bạch Vân Liên cũng ở đó sao?"

Tùy tiện gọi thẳng cả tên họ, thư kí Lưu cảm thấy phong ba bão táp đang sắp xảy đến, chị ta sửng sốt một hồi, lập tức nói: "Chị Bạch cũng ở đó, khai báo công việc tài vụ."

Bạch Vân Liên làm việc ở phòng tài vụ, đương nhiên bà ta không phải là một trong những nhân vật chủ chốt của công ty, nhiệm vụ chủ yếu là giúp Diệp Định Quốc kiểm soát công tác tài vụ của công ty, rất nhiều vụ chi tiền của công ty đều phải qua chữ kí của bà ta mới được gửi đi.

Thư kí lưu không ngăn được Diệp Chiêu, chị ta cũng không dám cản thật, Diệp Chiêu đã bước lên lầu.

Diệp Chiêu đi vào cửa khi cuộc họp đang diễn ra, tất cả mọi người ngồi trên bàn họp, trước mặt các nhân viên phụ trách việc khai báo tài vụ còn có giấy bút và rất nhiều tư liệu.

Diệp Định Quốc thấy Diệp Chiêu ở cửa, đầu nặng trĩu: "Bây giờ con không đi học mà tới đây làm gì?"

"Ông còn quan tâm tôi có đi học không hả?"

"Sao cha lại không quan tâm con? Con xảy ra chuyện gì cũng không báo cho cha biết, cha và chú Tô của con vừa đến đồn công an, nhưng lúc ấy con đã đi rồi."

Tô Ứng Dân đứng lên, định kéo Diệp Chiêu đi, không để hai cha con giương cung bạt kiếm trước mặt nhiều người như vậy."

"Tiểu Chiêu, chú Tô biết con thiệt thòi, con cứ bình tĩnh trước, tới văn phòng chờ chú và cha con, được không? Chúng ta lập tức tới ngay."

Lúc này Bạch Vân Liên ngồi đối diện Diệp Định Quốc, bà ta đóng sổ ghi chép, sắc mặt không tốt, bà ta không nghĩ Trịnh Thu Hà là người không đáng tin như vậy, xử lí một Diệp Chiêu nho nhỏ cũng không xong.

Diệp Chiêu thấy Bạch Vân Liên liếc mắt, lại nhìn về phía bà ta: "Bà không quan tâm ai đã hại con gái riêng của chồng bà sao? Ai đã hại đến mức xém tí là đi lao động cải tạo?

Diệp Định Quốc: "Hai bác của con cũng không cố ý, trẻ nhỏ nói lung tung, họ đã đánh Diệp Tiểu Cầm một trận rồi."

"Đánh Diệp Tiểu Cầm có ích lợi gì?"

"Con muốn thế nào?!"

Cả phòng  họp đều rất xấu hổ, trên bàn toàn là tài liệu, tài liệu còn thì người cũng phải ở lại, không thể đi được, còn nếu ngồi hóng chuyện nhà ổng chủ cũng sợ phiền phức, sau này bị ghi hận, tình thế vô cùng khó xử.

"Tôi muốn thế nào? Tôi muốn biết hai bác vừa xuống xe lửa làm sao lại biết được chỗ tôi ở? Vì sao bọn họ biết được? Ông biết tôi ở đâu không? Cha của tôi."

Diệp Định Quốc cho người tra ra chỗ ở của Diệp Chiêu, đương nhiên ông ta biết chứ.

Ông ta không phải kẻ ngốc, người có khả năng tra ra chỗ ở của Diệp Chiêu cũng không nhiều. Ông ta liếc nhìn Bạch Vân Liên, nhưng đáy lòng không muốn nghĩ xấu cho bà ta, hai người chung sống lâu như vậy, ông ta có phần tự tin Bạch Vân Liên sẽ không làm loại chuyện ngu xuẩn này.

Bạch Vân Liên nhìn Diệp Chiêu trực tiếp chạy tới phòng họp, ngoài mặt cẫn còn bình tĩnh nhưng trong lòng đã nổi sóng, Trịnh Thu Hà sẽ không bán đứng bà ta chứ?

Diệp Định Quốc phân phó Tô Ứng Dân: "Anh Tô hãy lôi nó đi đi."

"Tôi không đi, ai đang ngồi đây cũng đừng đi đâu cả."

Diễn một tuồng lớn thì phải có người xem chứ.

Mà bị nhiều khán giả nhìn như vậy, muốn tức giận cũng không thể được.

Tô Ứng Dân là một người thông minh, ông biết Diệp Chiêu muốn nhân cơ hội này đá Bạch Vân Liên ra khỏi công ty.

Ở xưởng đồ chơi Ngải Lâm,  ngoài mặt nhìn Tô Ứng Lâm quản lí việc trên dưới nhưng thực tế Bạch Vân Liên có những nhóm thân thích, hay xếp người  vào trong xưởng làm, Tô Ứng dân cực kì phản cảm với loại quan hệ rắc rối này.

Mà Diệp Định Quốc lại ngầm đồng ý cho những quan hệ cạp váy này tràn lan trong xưởng, Tô Ứng Dân không thể không hoài nghi Diệp Định Quốc cố ý.

Diệp Định Quốc là người sáng lập công ty, là chủ tịch, còn Tô Ứng Dân tuy là người nắm cổ phần cao thứ hai trong công ty, nhưng ông có không đến 5% cổ phần, chức vụ của ông là tổng giám đốc, một chức vụ rất lớn nhưng vẫn rất hạn chế phạm vi làm việc, khó có thể làm việc lớn.

“Tiểu Chiêu, con có ý định gì, cứ nói ra, chú Tô sẽ giúp con.”

“Cảm ơn chú Tô, buổi tối cuối tuần, bác gái tôi Trịnh Thu Hà nhận một cuộc gọi điện thoại đường dài, có người mời bà ta cùng bác tôi tới Thâm hành chơi…”

Diệp Chiêu đi tới phía sau Bạch Vân Liên, bà ta nhắm hai mắt lại.

Diệp Chiêu tiếp tục nói: “Nói là mời bọn họ tới chơi nhưng thực chất là muốn họ nghĩ cách đưa tôi về Uyển Thành. Còn cái người gọi điện thoại, chính là bà đây…tình nhân của cha tôi…” ( truyện trên app T𝕪T )

Bạch Vân Liên vội vàng biện minh: “Dì chỉ mời anh hai và chị dâu tới Thâm Thành chơi mà thôi…”

“Vậy bà dẫn hai người họ đi đâu chơi?”

“Bọn họ không phải vừa đến ngày hôm qua sao?”

“Đúng vậy, hôm qua bọn họ vừa mới đến, nhưng sao bà lại mua vé về hôm nay rồi? Bà tính khi nào dẫn họ ra ngoài chơi?”

“Bọn họ có việc sốt ruột về nhà, dì cũng không còn cách nào khác.”

Diệp Chiêu cười cười, “Bà cho rằng tôi là kẻ ngốc sao? Bà cũng cho rằng cha tôi là kẻ ngốc hả? Bà nói như vậy chỉ để cha tôi và tôi tin bà.”

Bạch Vân Liên tức giận đến run người, “Dì không nghĩ con lại đê tiện như vậy.”

Cũng biết giả nai lắm!

“Bà muốn tôi về Uyển Thành, có thể, nhưng bà có nói trực tiếp nói với tôi đâu? Lòng vòng lòng vòng, cất công mời cả hai bác của tôi ngàn dặm xa xôi đến đây cơ đấy, bà muốn mượn tay họ mang tôi trở về! Chuyện xấu bà để người khác làm, còn bà thì vẫn là một người trong sạch thanh cao, ở trong mắt cha tôi bà là một bông sen trắng hoàn hảo không nhuộm bùn. Bạch Vân Liên, cái tên của bà cũng rất hay.”

“Tôi lặp lại lần nữa, tôi không có! Không phải là cô cùng hai bác hợp sức nhau đổ lỗi cho tôi đấy chứ? Sao các người không nghĩ đến tôi cũng gả cho cha cô? Cô cùng bác gái cô là cùng một bọn, tôi sao có thể…Lão Diệp, ông phải biết là chị dâu luôn muốn xa lánh tôi! Đây chẳng phải là cầm dao trong tay người tự đâm chính mình hay sao?"

Bạch Vân Liên cũng không tính là qua thông minh, bà ta quen mang bộ mặt  giả nhân giả nghĩa, đầu óc cũng khá là tỉnh táo, nhạy bén.

"Bà đương nhiên không ngu ngốc như vậy, bà bắt được tâm tư của bác gái, đồng ý giải quyết công ăn chuyện làm cho con của bà ấy với điều kiện là bằng bất cứ thử đoạn nào phải đuổi được tôi ra khỏi Thâm Thành."

"Tất cả những chuyện này đều do con tự nói bậy, con có chứng cứ không hả? Đi tìm bác của con tới đây mà làm chứng. Nhưng đó là người nuôi con, so với mẹ ruột của con càng thân thiết hơn. Lời nói của bà ta có đáng tin không?"

"Bà cho rằng bác tôi đã  về nhà nên không cần lo lắng sao?"

"Con có ý gì?"

"Hôm qua bác của tôi đến Thâm Thành, bà cho em rể đến nhà ga đón họ, sau đó đưa đến chỗ này. Đây không phải bà sắp xếp sao? Em rẻ bà cũng là người làm trong xưởng đúng không? Dùng xe trong xưởng."

Tô Ứng Dân phân phó thư ký Lưu, "Điều tra hôm qua Viên Hoành Khang có dùng xe không, gọi cậu ta tới đây."

Bạch Vân Bình, người phụ trách nhân sự của xưởng, nãy giờ ngồi cạnh không nói chuyện, biết việc dùng xe của xưởng là không thể giấu được, nói với Diệp Chiêu: "Lão Viên nhà tôi là người thân thích, có lòng tốt muốn giúp đỡ bác cô, hai người muốn đi đâu thì đưa đi đấy, lão Viên cũng chỉ phụ trách việc lái xe, cớ sao cô đến đây ăn không nói có?"

Diệp Chiêu cười lạnh hỏi lại: "Ai là người thân của bà?!"

"Cô!!" Bạch Vân Bình tức giận đến nghẹn lời, nhìn về phía chị bà ta, nhưng chị bà ta lại nhìn Diệp Định Quốc.

Diệp Định Quốc chỉ bóp trán không nói lời nào, lúc này không thể trông cậy vào ông ta.

Diệp Chiêu: "Tôi đến Thâm Thành không báo cho nhà bác tôi, họ làm sao biết được nơi ở của tôi."

Bạch Vân Liên: "Là dì nói cho họ biết, họ hỏi dì sao dì không thể nói được? Tiểu Cầm bị con mang đi trốn, họ chỉ muốn đem con gái về."

Phi logic!

Nhóm người bị ép ngồi lại hóng chuyện nhà sếp  cẩn thận đưa  mắt nhìn nhau.

"Có gì sai hả? Chắc là không sai? Dì mời họ đến, họ cũng tình nguyện đến để tìm cơ hội đưa Tiểu Cầm trở về, cha mẹ lo lắng cho con thì có gì sai đâu." Bạch Vân Liên chột dạ, mạnh miệng nhưng sác mặt tái nhợt.

"Nếu họ thật sự lo lắng thì sẽ không chờ bà mời mới đến đây đâu."

"Có lo lắng thật hay không thì dì không thể nào biết rõ."

Lúc này, thư ký Lưu dẫn một người tới, đây chính là Viên Hoành Khang, thư ký lưu nói nhỏ gì đó vào tai Tô Ứng Dân rồi đi ra ngoài.

Tô Ứng Dân hỏi người vừa vào: "Hôm qua cậu lái xe trong xưởng đi đón vợ chồng Diệp Định Quyền đúng không?"

Viên Hoành Khang nhìn vợ, vợ hắn cũng không cho hắn ánh mắt tốt đẹp gì, chỉ lắc nhẹ đầu, hắn không thể hiểu được ý vợ, cho rằng Diệp Vân Bình kêu hắn chối, hắn vội nói: "Dạ không có."

Bạch Vân Liên bất đắc dĩ nhắm mắt. Chị em cô vừa mới thừa nhận xong, Viên Hoành Khang lại trực tiếp chối bỏ sự thật, bây giờ ai cũng nhận ra cả nhà họ Bạch nói dối.

Diệp Định Quốc xụ mặt không nói một lời, trên sân khấu người đứng đống lửa người ngồi đống than, mọi người đều hiểu rõ, con gái ông chủ tới trả thù tình nhân của cha.

Xem ra trước mắt, tình nhân của ông chủ đang ở thế hạ phong.

Bạch Vân Bình nóng nảy: "Chị em kêu kêu anh đi chở anh chị hai của giám đốc mà không phải sao?"

"Đúng đúng đúng." Viên Hoành Khang vội cứu vãn, "Tôi không biết ông ấy tên là Diệp Định Quyền."

Diệp Chiêu nhìn chằm chằm Viên Hoành Khang: "Tôi nghe nói ông là người gọi điện báo cảnh sát hả?"

Thật ra cảnh sát không hề nói cho cô biết là ai báo, mà chính cảnh sát cũng không biết ai là người báo nguy.

Nhưng Viên Hoành Khang chột dạ, bị Diệp Chiêu lừa, hắn tưởng cảnh sát đã điều tra ra nên vội vàng giải thích: "Tôi thấy trong phòng đánh nhau nên mới gọi báo cho cảnh sát."

"Ông nói dối, trong phòng trọ chưa hề đánh nhau nhưng cảnh sát đã tới rồi." Diệp Chiêu gằn từng chữ: "Chỉ có thể giải thích rằng, ông vừa đưa hai bác tôi tới phòng trọ thì báo cảnh sát ngay, nếu không thì tại sao cảnh sát lại tới nhanh như vậy. Trong chuyện này, các người đã âm mưu từ sớm."

Bạch Vân Liên: "Con đừng có ngậm máu phun người."

"Tôi ngậm máu phun người khi nào?" Diệp Chiêu ra phía sau Bạch Vân Liên nói bên tai bà ta, "Bà bắt một đứa bé tới giả làm bằng chứng, bà là con người hả?"

"Bắt đứa bé tới giả làm bằng chứng là ý của Trịnh Thu Hà!"

"Vừa nãy không phải bà nói tôi và bác gái tôi thông đồng hại bà sao? Bây giờ lại biến thành bà cùng bà ta hại tôi rồi?"

Haha! Thú vị rồi đây!

Lòng bàn tay Bạch Vân Liên đổ mồ hôi, bà ta luôn âm thầm quan sát sắc mặt Diệp Định Quốc, ngoại trừ lúc đầu có phản ứng, thì từ nãy giờ ông ta vẫn chỉ nhìn con gái làm loạn, bà ta tức giận: "Chuyện xấu nhà các người đừng có đổ lên đầu tôi! Tiểu Chiêu, dì biết con có hiểu lầm đối với dì, con cũng không muốn dì kết hôn với cha con, con thấy dì không tốt sao?”

"Câm miệng!" Diệp Chiêu cảm thấy phiền phức, "Cứ cố tình diễn cảnh ân ái trước mặt tôi, tôi không muốn xem, không cần diễn trước mặt tôi đâu."

Bạch Vân Liên: "......"

Đang nói thì một bóng người xuất hiện ở cửa, là Tằng Tường, ánh sáng chiếu vào hắn như thiên sứ giáng trần.

Diệp Chiêu nhìn Tằng Tường cười cười rồi nói với Bạch Vân Liên: "Không phải bà thích diễn kịch sao? Vậy thì nhìn tôi cho bà xem như thế nào mới là diễn!"

Nhìn mặt Bạch Vân Liên dần dần trắng bệch, Diệp Chiêu có ý tốt nhắc nhở: "Hôm qua bà giúp tôi gọi cảnh sát, hôm nay tôi cũng giúp lại bà."


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp