Ký Chủ Đã Đẹp Lại Còn Điên

Chương 7: Thế thân của ánh trăng sáng trong giới giải trí (7)


1 tháng

trướctiếp

 

“Đúng vậy, nhưng điều kiện tiên quyết làm anh ta hối hận chính là soát đầy độ yêu thích của anh ta.” Nhan Thất biết bản thân không thể giải thích rõ cho Tạ Ngọc: “Thôi như vậy đi, chúng ta dựa theo phương thức của anh, anh coi anh ta là nữ chính đi.’’

Nhan Thất cảm thấy cách duy nhất có thể khiến Tạ Ngọc không xem Triệu Sâm là kẻ thù, chính là để hắn xem Triệu Sâm như nữ chính.

Kỹ thuật nam phụ theo đuổi nữ chính, Tạ Ngọc đi qua rất nhiều thế giới, hẳn đã quen việc.

“Anh coi như là cô ấy muốn chia tay với anh, hiện tại anh theo đuổi cô ấy, bù đắp lại cho cô ấy.” Nhan Thất nói: “Hiểu không?”

Tạ Ngọc ăn xong kẹo hồ lô rồi, chỗ hiểu chỗ không gật đầu.

Nhan Thất thông qua hướng đi của cốt truyện, tra được ba ngày sau nhà họ Sở sẽ có một bữa tiệc để chào đón cậu chủ Lâm Nhiễm về nước, Triệu Sâm cũng sẽ đi.

Ở trong bữa tiệc, Triệu Sâm sẽ nối lại tình xưa với Lâm Nhiễm, đây là chuyện mà Tạ Ngọc nhất định phải ngăn cản.

Nhan Thất nói với Tạ Ngọc: “Bữa tiệc lần này không phải ai cũng có thể đi, yêu cầu anh đi tìm một nam phụ khác, Sở Hách.”

Sở Hách là cậu cả nhà họ Sở, là nhân vật bệnh kiều công phản diện của thế giới này, anh một lòng thích em họ Lâm Nhiễm nhưng Lâm Nhiễm lại yêu Triệu Sâm.

Ý tưởng của Nhan Thất là nếu Sở Hách thích Lâm Nhiễm, như vậy anh nhất định sẽ đồng ý để Tạ Ngọc đi tìm Triệu Sâm, sau đó ngăn cản bọn họ nối lại tình xưa.

“Ồ.” Ý tưởng của Tạ Ngọc là kẻ thù của kẻ thù là bạn, lợi dụng tất cả những gì có thể lợi dụng để đạt được mục đích, Sở Hách nhìn qua chính là một công cụ lợi dụng rất tốt.

Muốn tìm Sở Hách không khó, anh đang ở trong phòng riêng của câu lạc bộ để bàn chuyện làm ăn với người khác.

Tạ Ngọc đóng giả thành nhân viên phục vụ, lẻn vào dễ như trở bàn tay, hắn bỏ thuốc vào trong rượu của bọn họ rồi kéo Sở Hách đến một căn phòng trống, khóa cửa lại.

Lúc Sở Hách tỉnh lại mới phát hiện bản thân đã bị trói nhốt ở trong phòng, mà đối diện chỉ có một thanh niên xa lạ mặc quần áo giống như nhân viên phục vụ.

“Anh tỉnh rồi.” Tạ Ngọc không nhanh không chậm mở miệng.

Sở Hách đánh giá Tạ Ngọc: “Cậu là ai?”

“Một người cần anh giúp đỡ.” Tạ Ngọc nhàn nhạt nói.

Sở Hách cười: “Đây không phải là thái độ mời người khác giúp đỡ.”

Mặc dù đang ở tình cảnh này nhưng Sở Hách vẫn có thể duy trì bình tĩnh như cũ, dù sao cũng là vai ác lớn nhất thế giới này còn suýt nữa hại chết nam chính, tâm trí đương nhiên không giống với người bình thường.

“Nói đúng lắm.” Tạ Ngọc thuận tay cầm dao gọt hoa quả trên bàn, đi đến trước mặt Sở Hách rồi cúi người đặt mũi dao ở cằm anh, làm bộ vẽ nhè nhẹ trên cổ anh: “Đây mới là thái độ mời người khác giúp đỡ, đúng không?”

Sắc mặt Sở Hách thay đổi, anh nhìn đôi mắt đen nhánh bình tĩnh của Tạ Ngọc, ý thức được người trước mặt không đơn giản: “Cậu cần bao nhiêu tiền?”

Anh không thích bị người khác uy hiếp, nhưng ánh mắt Tạ Ngọc rất giống một kẻ phạm pháp không sợ chết, sẽ không ai dùng mạng sống của bản thân để làm tiền đặt cược.

“Tôi không cần tiền, tôi cần một đồng bọn cùng hợp tác.” Tạ Ngọc nhìn chằm chằm anh: “Chỉ cần anh chịu giúp tôi đến với người tôi muốn, tôi cũng có thể giúp anh đến với người mà anh muốn.”

Sở Hách nhìn chằm chằm Tạ Ngọc, nhìn chăm chú thật lâu, giống như đã nhận ra thân phận của Tạ Ngọc, anh khẽ cười một tiếng: “Đồng bọn hợp tác, vậy có thể thả tôi ra không?”

Vẻ mặt Nhan Thất trở nên ngốc nghếch: “Vai ác dễ nói chuyện như vậy sao?” ( truyện đăng trên app TᎽT )

Sao cậu lại cảm thấy vai ác này còn dễ công lược hơn nam chính nữa, có cần suy xét đổi mục tiêu nhiệm vụ cho ký chủ không ta.

[Nhan Thất: Có phải anh vừa mới cầm dao uy hiếp anh ta không?]

[Tạ Ngọc: Có à?]

[Nhan Thất: Vừa rồi là anh diễn kịch đúng không? Anh ta không đồng ý thì anh cũng không định giết anh ta đúng không?]

[Tạ Ngọc: Cậu cảm thấy sao?]

Tôi không cần tôi cảm thấy, tôi cần anh cảm thấy cơ mà. Trong lòng Nhan Thất nghĩ một câu như vậy.

Sở Hách mua lễ phục cho Tạ Ngọc rồi đưa cho hắn một tấm thiệp.

“Nhớ xuất hiện đúng giờ.” Sở Hách đút tay vào túi, nhàn nhạt nói.

Tạ Ngọc nhận thiệp mời: “Anh cho tôi mượn xe đi.”

Sở Hách nhướng mày: “Cậu thật đúng là được voi đòi tiên.”

“Anh cũng không muốn tôi xuất hiện một cách chán chường mà.” Giọng điệu của Tạ Ngọc giống như đang nói một chuyện gì đó không thể bình thường hơn nữa.

Sở Hách trợn mắt, lấy chìa khóa xe ra ném cho hắn: “Đừng quên lời hứa của cậu.”

Nhan Thất nhìn một màn này, cảm thấy thế giới quan đã bị chấn động.

Sao mới hai ngày ngắn ngủi mà ký chủ và boss phản diện đã có thể ở chung thân thiết với nhau rồi vậy.

Nhan Thất đột nhiên cảm thấy bầu không khí giữa Tạ Ngọc và Sở Hách còn hài hòa hơn giữa Ta Ngọc và Triệu Sâm, thậm chí họ còn có khí thế giống nhau.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp