Ký Chủ Đã Đẹp Lại Còn Điên

Chương 16: Thế thân của ánh trăng sáng trong giới giải trí (16)


1 tháng

trướctiếp

 

Tạ Ngọc nhìn chằm chằm vào anh ta, chậm rãi nâng cổ tay, kim đồng hồ trên đồng hồ đeo tay đang từ từ nhích lên: “Anh biết bây giờ là mấy giờ rồi không?”

Sắc mặt Triệu Sâm khẽ thay đổi, trong nhà kho tối đen căn bản không thể phân biệt được ngày đêm, anh ta cũng không biết bản thân đã ở chỗ này bao lâu.

“Ba giờ sáng ngày 28.” Tạ Ngọc nhàn nhã nhìn anh ta, nhìn sắc mặt Triệu Sâm từ kinh ngạc biến thành mất khống chế.

“Làm sao có thể?” Triệu Sâm không thể tin được rằng đã một tuần trôi qua.

Lẽ ra phải có người báo cảnh sát vào buổi sáng ngày anh ta mất tích, không có khả năng đến bây giờ cũng không tìm anh ta.

Tạ Ngọc không thèm để ý, hắn lấy điện thoại di động ra, nhấp vào tin tức đầu tiên rồi đưa cho Triệu Sâm xem.

Phía trên viết một tiêu đề thật to: "Tổng giám đốc Triệu Sâm của công ty giải trí Thịnh Kinh đã bị tai nạn ô tô vài ngày trước và được đưa đến phòng chăm sóc đặc biệt của bệnh viện để điều trị, đến nay vẫn chưa tỉnh lại.” #tytnovel.com#

[Nhan Thất: Ký chủ thật tàn nhẫn, giết người giết cả tâm.]

"Không có khả năng… không thể…" Vẻ mặt Triệu Sâm không thể tin được, rõ ràng anh ta bị bắt cóc, làm sao có thể bởi vì tai nạn giao thông mà được đưa vào bệnh viện.

Nhưng trong bức ảnh còn có Lâm Nhiễm, cậu ấy cũng đang ở trong bệnh viện.

Tạ Ngọc thậm chí còn "tốt bụng" phát một đoạn video cho anh ta.

"Anh Lâm, tổng giám đốc Triệu bị tai nạn giao thông được đưa đến bệnh viện, bây giờ vẫn chưa qua cơn nguy kịch, nghe nói anh là mối tình đầu của ngài ấy, anh có phản ứng gì với chuyện này?"

"Tôi không biết sẽ xảy ra chuyện như vậy, tôi hy vọng anh ấy có thể nhanh chóng tỉnh lại, tôi vẫn luôn ở đây chờ anh ấy.”

Trong video, Lâm Nhiễm khóc như lê hoa đái vũ* ở trước mặt phóng viên, không ngừng nức nở, thậm chí suýt chút nữa thì ngất đi trong vòng tay của Sở Hách, Lâm Nhiễm giữ chặt ống tay áo của Sở Hách để Sở Hách đỡ cậu ấy rời đi.

(*) Lê hoa đái vũ: Giống như hoa lê dính hạt mưa. Vốn miêu tả dáng vẻ khi khóc của Dương quý phi. Sau này được dùng để miêu tả sự kiều diễm của người con gái.

Sau khi xem xong video, sắc mặt Triệu Sâm tái nhợt, ánh mắt trống rỗng như đã bị rút mất linh hồn, trở thành một con rối gỗ.

Tạ Ngọc đã cướp đi tất cả hy vọng của anh ta.

Không ai biết rằng anh ta bị bắt cóc và cũng sẽ không có người tới cứu anh ta, trong mắt người ngoài thì anh ta không khác gì một người đã chết.

"Cậu… rốt cuộc cậu muốn gì?" Trong mắt Triệu Sâm tràn đầy sự u ám và tuyệt vọng.

Anh ta không biết tại sao người điên trông giống hệt Tạ Ngọc này lại đối xử với anh ta như vậy.

“Tôi đã từng nói với anh rồi.” Giọng nói của Tạ Ngọc không cảm xúc, đôi mắt đen nhìn chằm chằm vào Triệu Sâm.

Ánh mắt này làm cho Triệu Sâm nhớ đến những gì người này từng nói lúc ở trong văn phòng.

“Anh nhất định sẽ phải hối hận.”

“Hối hận?” Triệu Sâm không hiểu: “Cậu muốn tôi hối hận cái gì?”

Hối hận khi chia tay Tạ Ngọc? Anh ta chia tay Tạ Ngọc thì liên quan gì đến tên trước mặt này.

“Anh coi một người là thế thân, để người ta phải chịu tổn thương, chẳng lẽ không nên hối hận ư?”

Triệu Sâm cảm thấy hắn đúng là đang xen vào việc của người khác: “Tình cảm là người tình ta nguyện, hơn nữa đây là mối quan hệ giữa tôi và Tạ Ngọc, liên quan gì đến cậu?”

“Tôi chính là Tạ Ngọc.” Ánh mắt Tạ Ngọc như muốn ăn tươi nuốt sống anh ta.

Triệu Sâm nhìn hắn, muốn tìm kiếm dáng vẻ lúc trước của Tạ Ngọc trên người hắn nhưng kết quả lại hoàn toàn không tìm thấy.

Tạ Ngọc mà anh ta biết hoàn toàn không phải như vậy, Tạ Ngọc yếu đuối đáng thương cần anh ta bảo vệ mới chính là Tạ Ngọc mà anh ta quen biết.

Nếu như người trước mặt thực sự là Tạ Ngọc, vậy chứng tỏ ngay từ đầu hắn đã lừa gạt anh ta, che giấu đi con người thật của mình và tiếp cận anh ta bằng hình tượng mà anh ta thích.

Nghĩ tới đây, Triệu Sâm chỉ cảm thấy toàn thân sởn gai ốc, ở cùng một người điên lâu như vậy, lúc này anh ta cảm thấy vô cùng may mắn khi ngày đó đã không phát sinh quan hệ với Tạ Ngọc, không thì có lẽ anh ta sẽ nôn ra cả bữa cơm đêm qua. ( truyện đăng trên app TᎽT )

“Cho dù cậu là Tạ Ngọc thì tôi cũng sẽ không yêu cậu đâu.” Ánh mắt Triệu Sâm nhìn hắn không chút dao động.

“Anh nói cái gì?” Nghe thấy lời này, Tạ Ngọc dường như bị cái gì đó kích thích, hắn đột nhiên vươn tay nắm lấy cổ áo Triệu Sâm, bóp cổ anh ta như lên cơn điên.

[Nhan Thất: Ký chủ! Ký chủ anh làm sao vậy? Mau buông anh ta ra!]

Bàn tay Tạ Ngọc càng dùng sức, sắc mặt của Triệu Sâm càng đỏ bừng, sắp không thở được nữa.

[Độ yêu thích của Triệu Sâm: 3]

[Nhan Thất: Ký chủ, anh mau buông anh ta ra!]

[Độ yêu thích của Triệu Sâm -10, độ yêu thích hiện tại: 0] 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp