Sau Khi Xuyên Thành Nữ Phụ Ốm Yếu, Tôi Trở Thành Nghệ Sĩ

Chương 9


3 tháng

trướctiếp

Dù họ đến đây để nghiêm túc gia nhập nhóm nhạc nữ, hay để thu phục Triệu Thu Doanh, hay đơn giản là họ đến đây để xem trận chiến khốc liệt. Tóm lại khi bộ phim đầu tiên được phát sóng, cũng đã hấp dẫn không ít người vào nền tảng, xem truyền hình trực tiếp trên mạng.

Bình luận cũng bay lên vèo vèo.

[Các cô gái của YIYI năm nay thật ngọt ngào, YIYI Không hổ là giàu sang phú quý, ha, tất cả đều mặc đồ Chanel, thực sự trông giống một công chúa nhỏ.]

[Kéo xuống đi, == Lại tới cản trở.]

[Các em gái tỏa sáng như một nhóm nhạc nữ.]

[Lâm Tư Phong a a a.]

Trong giây lát, tất cả những lời bàn tán đều xoay quanh tên một người. 

Cho đến khi ống kính quay ——

[Hẩy, đây là ai? Đẹp thế!]

[Hình như là Tam Kim... Năm nay Tam Kim rất biết chọn người, đủ loại phong cách, cuối cùng không còn chỉ là mỹ nữ dây chuyền lắp ráp nữa.]

[Filter nhiều quá. Với các hiệu ứng filter này, ai cũng có da trắng xinh đẹp, ngũ quan tinh xảo.]

[... Cái này, filter không thể thêm hiệu ứng này đúng không? Thật đó quá đẹp rồi, nước là sóng trong mắt, núi là lông mày và đỉnh núi, liễu nghiêng trong gió, cỏ thướt tha... Thật là đẹp, muốn sờ mà không biết tại sao.]

[Hửm, chẳng lẽ không phải rất giống tướng mạo của trà xanh bạch liên hoa sao? Tại sao bạn lại thích nó? Đợi Tam Kim xé nó, ảo giác của các bạn sẽ bị phá vỡ.]

Một số cô gái đến tham gia đã tích lũy được rất nhiều người hâm mộ. Một số người trong số họ thậm chí còn ra mắt ở nước ngoài. Ngay cả Dư Tâm Nghiên cũng có vài người hâm mộ đang kêu gào.

Chỉ có Giang Tốc là hoàn toàn chưa từng thấy nhắc đến.

Cho nên ống kính chia cho cô cũng không nhiều.Truyện được Team The Calantha edit và được đăng tải miễn phí duy nhất trên ứng dụng  T Y T và web tytnovel

Nhưng trong số ít ống kính này, chỉ cần là người cùng khung hình với Giang Tốc, đều sẽ bị treo lên đánh.

Ngày càng có nhiều người hỏi cô là ai.

Nhưng người qua đường xem trực tiếp, dần trở thành hai thái cực. Nếu thích vẻ ngoài của cô thì càng nhìn càng thấy cô yếu đuối, đáng yêu khiến người thương yêu. Còn nếu không thích, càng xem càng nhịn không được mà mắng "Bạch Liên Hoa".

Nhân viên công tác trên nền tảng đã phát hiện hiện tượng này và báo cáo ngay lập tức.

Phó đạo diễn cầm trong tay một xấp tài liệu, vừa nhận điện thoại xong, anh liền tiện tay lật ra xem, rồi dừng lại: "... Giang Tốc? Ồ, là cô ấy sao."

Phó giám đốc lấy ra một tấm hình từ bên trong.

Bức ảnh này do giải trí Tam Kim chụp, phía sau có một bức tường trắng như tuyết, cô gái mặc một chiếc váy nhung đỏ đơn giản, không có những diềm xếp nếp không cần thiết, cô chỉ lặng lẽ đứng đó, trên mặt không có biểu cảm gì. Không như những người khác, hận không thể biến thành một bông hoa khi chụp ảnh.

Nhưng cô lại rất bắt mắt. 

Dù đứng đó nhưng cô trông giống như một chiếc bình hoa. 

Phó đạo diễn chậm rãi thở ra một hơi, nói: "Thật đáng tiếc."

Người dưới nghe thấy những lời này cũng ɕảɷ ŧɦấყkinh ngạc, sao lại đáng tiếc nhỉ?

Nhưng phó đạo diễn không có ý giải thích nhiều, anh chỉ buông tài liệu xuống, nói: "Tiếp theo có thể cho cô ấy nhiều cảnh quay một chút, trước tiên nâng nhiệt độ lên, tăng tính cạnh tranh của chương trình.”

Những người bên dưới vội vàng gật đầu và bắt đầu điều chỉnh camera trong quá trình phát sóng trực tiếp.

Lúc này, bình luận lại nhanh chóng chạy xẹt qua.

[Cô gái Tam Kim kia, sao không nói gì hết vậy? Cô ấy không biết nói nhiều mới có ống kính sao?]

[Tôi đoán cô ấy tự nhận thức được, biết rằng nói chuyện có thể không vừa ý nên cô ấy im lặng.]

[A, đáng tiếc, là một mỹ nhân đầu gỗ.]

[Bạn không hiểu rồi, mỹ nhân đầu gỗ là người tốt, sẽ không xúc phạm người khác bằng những lời nói vô nghĩa. Có người đẹp thì đẹp nhưng tiếc là miệng dài quá.]

Khi ống kính di chuyển xuống dưới, lần lượt từng người tự giới thiệu, người qua đường và khán giả dần dần hình thành sở thích của riêng mình.

[Ô Tình Tình tuyệt quá, khí chất rất tốt nha.]

[Lâm Tư Phong thật xinh đẹp!]

Cuối cùng, là đến Giang Tốc.

[Có ai biết cô ấy không?]

[A, tôi nhớ ra rồi. Vào ngày sinh nhật, cô ấy là người lên báo, muốn nhảy xuống sông hay sao đó?]

[Sao tôi nghe nói là trượt chân nhỉ?]

[Quá ấm áp rồi a a a, vậy mà vẫn nhớ rõ cô ấy, vẻ mặt thoáng cái đã thay đổi.]

[19? Cái gì cơ, vậy mà còn nhỏ hơn tôi nữa.]

Đến đây, bình luận vẫn lên đều đều.

Một giây sau: 

[Ha ha ha, cô ta đang nói bậy bạ gì vậy? Augusta là cái gì?]

[Tôi vừa tra trên baidu xong, là nhãn hiệu của xe gắn máy.]

[Em gái này sao lại ngốc nghếch thế nhỉ?]

[Tuổi còn nhỏ, nên tâm hồn hai lớp còn chưa thiêu đốt hết đi.]

[Vẻ mặt Triệu Thu Doanh cũng dại ra rồi, ha ha ha.]

...

Trong một lúc, màn hình tràn ngập tiếng cười ha ha ha. 

Triệu Thu Doanh đúng thật đã ngây ra nhưng cậu ấy nhanh chóng khôi phục vẻ mặt bình thường, khẽ gật đầu: "Tính."

Mặc dù cậu ấy thậm chí không biết nó là gì nhưng nó chắc chắn đã được tính toán.

Khi Giang Tốc nghe thấy điều này, một nụ cười nhỏ xuất hiện trên khuôn mặt lạnh lùng và thờ ơ của cô. 

Giống như cô vừa nhận được viên kẹo đầu tiên vậy. 

Thật dễ dàng để hài lòng.

Triệu Thu Doanh không biết tại sao, đột nhiên cậu ấy không dám nhìn kỹ nụ cười của cô. Trong cổ họng cậu ấy chất chứa rất nhiều lời, như là “Sao hôm đó cô lại xuống nước?” “Sau khi cô đi rồi có về nhà không?” “Hôm đó bác sĩ nói gì?”... Nhưng tất cả những lời nói đó đều không liên quan gì đến chương trình. 

Vì thế Triệu Thu Doanh đành phải nuốt lại toàn bộ lời muốn nói vào trong.

"Ừm… Cô có thể giới thiệu một chút về mình không?" Triệu Thu Doanh hỏi.

"Tôi đến từ giải trí Tam Kim.”

Triệu Thu Doanh đành bất lực.

Có lẽ cô thực sự không giỏi xử lý tình huống như vậy, không nói được nhiều nhưng lúc này không nên thể hiện nhiều hơn sao?

Triệu Thu Doanh lại chủ động hỏi một câu: "Trong bốn huấn luyện viên, cô có yêu thích ai không?"

Giang Tốc sửng sốt trong giây lát. 

Cô thậm chí còn không biết bốn người này là ai. 

Trước mặt cô chỉ có Triệu Thu Doanh mà cô đã từng gặp qua một lần.

Phát hiện Giang Tốc lại im lặng, Triệu Thu Doanh không khỏi lại suy tư.

Ngồi kế bên là Tuyên Văn, anh ta ra mắt sớm hơn cậu ấy và từng là đỉnh lưu hàng đầu. Chẳng qua mấy năm nay đã dần biến đổi, nhân khí không bằng trước kia. Anh ta từng có một lượng fan khổng lồ... Giang Tốc có phải cũng là một trong số đó không?

Nếu như cô mở miệng nói thích Tuyên Văn...

Và bên cạnh, có một tài năng âm nhạc rất nổi tiếng trong giới âm nhạc lúc bấy giờ. Dù năm nay đã ngoài bốn mươi nhưng vẫn có rất nhiều fan nữ trẻ tuổi.

Còn bên cạnh nữa…

Lúc này Giang Tốc liền mở miệng: "Tôi thích… anh."

Động tác Triệu Thu Doanh khựng lại, cậu ấy khô khan đáp một tiếng trong khi đang cầm cốc nước: "À.”

Giang Tốc cúi đầu: "Vậy tôi đi ra ngoài trước.”

Triệu Thu Doanh: "... Ồ.”

Nhưng một hồi lâu cậu ấy vẫn chưa lấy lại tinh thần.

Trên màn hình bình luận đều là:

[???]

[Hả? Thích anh có nghĩa là gì? Hahaha tại sao có vẻ khó trả lời quá vậy.]

[Xswl, tất cả những người đến trước đều nói rằng họ thực sự thích Triệu Thu Doanh và họ cũng có thể đọc thuộc lòng tên các bài hát mà Triệu Thu Doanh đã phát hành trong những năm qua... nhưng cô ấy thì khác. Câu này cũng không được à.]

[Không nói gì, cô ấy căn bản là không thích, còn giả bộ cứng rắn. Công danh lợi lộc quá mạnh mẽ rồi.]

[LS có gì đó không ổn? Nếu cô ấy giả vờ thì sao không giả vờ nhiệt tình hơn? Chỉ cần nói vài lời ngọt ngào là có thể tạo ấn tượng tốt rồi, chẳng phải càng đẹp hơn sao?]

[Thật ra vì phép lịch sự, lẽ ra tôi nên làm bài tập về nhà với tư cách là gia sư trước === Bây giờ tôi thậm chí còn không thể nói những điều tử tế, tôi cạn lời, Tam Kim sai cô ấy đi làm nước tương à?]

Bình luận cứ như vậy bị xé toạc.

Sau đó không còn cảnh nào của Giang Tốc nữa.

Dù sao cũng có hơn trăm người, đều phải đứng cạnh nhau tự giới thiệu.

Sau khi giới thiệu xong, người hướng dẫn đưa họ vào thang máy và đi lên lầu. 

Triệu Thu Doanh nhàn nhã giới thiệu: "Lần này, ký túc xá của các bạn nằm ở tầng 27, 28 và 29 của tòa nhà này. Tầng 27, tất cả các phòng đều dành cho sáu người, có nước nóng và đồ ăn cố định trong suốt thời gian, có phòng thanh nhạc công cộng và phòng tập nhảy."

Cậu ấy vừa nói xong, cửa thang máy "Đinh" một tiếng liền mở ra.

Mọi người nhìn cảnh tượng trước mặt và thốt lên một tiếng cảm thán.

Mọi đồ trang trí ở đây đều nồng nặc mùi tiền, họ bước ra và giẫm lên tấm thảm dày vô cùng mềm mại.

Nhưng sau khi cánh cửa sang trọng được mở ra, nó giống như một ký túc xá dành cho sinh viên.  ( truyện trên app T𝕪T )

Ngoại trừ cơ sở hạ tầng hết sức tiên tiến, thì không còn gì khác.

Sự tò mò và quyết tâm giành chiến thắng của mọi người ngay lập tức được khơi dậy. 

Vậy tầng 28 sẽ trông như thế nào nhỉ?

Tầng 29 có sang trọng không nhỉ?

Triệu Thu Doanh tiếp tục dẫn các cô đi lên.

“Tầng 28 có 4 phòng, mỗi người có bàn làm việc, máy tính làm việc và điện thoại di động mới riêng do nhà tài trợ cung cấp. Được hưởng 12 giờ nước nóng và đồ ăn, đồng thời được trang bị 3 phòng tập thanh nhạc và phòng tập nhảy." 

Lên nữa.

"Tầng 29 có phòng dành cho một người, tổng cộng có mười phòng. Những người đạt điểm A trong mỗi giai đoạn có thể sống ở đây. Bạn sẽ có một phòng duy nhất trong ký túc xá có thể so sánh với phòng tổng thống." Triệu Thu Doanh mở khoá vân tay rồi đẩy cửa ra.

Căn phòng bên trong rộng rãi, có phòng ngủ, phòng khách và phòng làm việc được ngăn cách, thậm chí còn có một căn bếp nhỏ riêng biệt. 

[A a a, tất cả các thiết bị đều được trang bị những ngôi nhà thông minh tuyệt vời nhất của Trình thị! Nằm ở trên giường, bạn có thể mọi thứ ở đây!] 

[Tôi yêu con ngựa bập bênh và tấm thảm dày dặn sang trọng QAQ.]

[Ngay cả máy tính cũng có chất lượng cao. Ngoài ra còn có một chiếc điện thoại di động, là điện thoại di động mẫu mới do khoa học kỹ thuật Hồng Điểu của Trình thị, một công ty con của công ty Trình thị, có cấu hình cao nhất vừa ra mắt phải không?] 

[Còn có bồn tắm rất lớn nữa a a a...]

Triệu Thu Doanh điều khiển rèm cửa bằng giọng nói của mình.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp