Sau Khi Xuyên Thành Nữ Phụ Ốm Yếu, Tôi Trở Thành Nghệ Sĩ

Chương 12: Không quyến rũ người khác tại nơi công cộng (2)


3 tháng

trướctiếp

Tổ chức rèn luyện cô càng ngày càng hoàn hảo để trong tương lai cô làm nhiệm vụ tại bất cứ nơi nào ở đâu đều có thể hòa nhập vào xã hội thượng lưu mà không bị phát hiện.

Họ đưa cô đi phân biệt các loại đồ xa xỉ, và các loại giường cao cấp chính là một trong số đó… Nhưng lúc đó cô chỉ được sờ, nhớ được ɕảɷ giác thì đã bị mang đi rồi.

Đối với Giang Tốc, từ nhỏ đến lớn, đây vẫn là nơi ở tốt nhất.

Cô lăn liên tục hai mươi vòng, cảm nhận toàn bộ sự rộng rãi và mềm mại của cái giường rồi mới chậm chạp đứng lên.

Lúc này livestream video hậu trường của Giang Tốc càng thu hút được lượng lớn người xem.

Ngoại trừ những người vào xem từ đầu, thì chủ yếu ɕảɷ ŧɦấყhứng thú với Giang Tốc, muốn trở thành fans của cô, còn có trộn lẫn không ít mấy người xem thử hay xem để tìm điều mới mẻ…

[ Cạn lời, hạng A mà không chịu cố gắng, định tới vui chơi một ngày rồi mai về quê luôn sao ]

[ Thật sự… Người phòng bên cạnh còn đang tập duỗi eo kìa]

[ Người phòng bên cạnh cạnh thì đang luyện nhảy ]

[ Cô ấy làm gì đi chứ ]

Giang Tốc mở cửa tủ lạnh, lấy trái cây ra, rửa sạch sẽ, ngồi một chỗ từ từ ăn, trông vô cùng thảnh thơi.

[ ??? Cô ấy bỏ cuộc thật sao? ]

[ Tôi ngã xe rồi ]

[ Bình luận sao mà nặng nề quá vậy? Mỗi lần có chương trình tạp kĩ nào, bình luận vừa xuất hiện liền hết muốn xem ]

[ +1, Em gái rất đáng yêu nha, cô ấy đút từng quả nhỏ vào miệng, tui xem mà cũng muốn ăn ]

[ Cô ấy có vẻ rất thích hợp làm mukbang… ]

Bình luận đánh nhau túi bụi.Truyện được Team The Calantha edit và được đăng tải miễn phí duy nhất trên ứng dụng  T Y T và web tytnovel

Bởi vì cách một lớp màn hình, trú ngụ sau vỏ bọc nặc danh của mạng xã hội, tất cả mọi người đều đem cảm xúc của bản thân xả lên đây.

Giang Tốc không nhìn thấy nhưng Vạn Duyệt lại thấy rất ཞõ ཞàŋɠ.

Ngay trong lúc mọi người xung quanh đang không ngừng ngưỡng mộ, Vạn Duyệt lại nhàn nhạt nói: “Thật ra video hậu trường được công chiếu trước cũng chưa chắc là chuyện tốt. Tôi thấy camera tầng 29 luôn mở suốt 24 tiếng, đồng nghĩa với việc bất cứ lúc nào cũng có thể bị cư dân mạng nhìn thấy. Một khi có gì đó thể hiện không tốt, thì lập tức sẽ bị người ta lôi ra chỉ trích…”

Những người khác ngơ ngác, ngay sau đó thì lộ vẻ sợ hãi: “Nếu thế, chắc áp lực sẽ lớn lắm. Chúng ta trước cứ làm quen dần rồi nói sau.”

Mà xem livestream video hậu trường của Giang Tốc không chỉ có Vạn Duyệt.

Còn có Nghiêm Vũ Thành và giám đốc công ty.

Giám đốc than vãn không biết bao nhiêu lần: “Chúng ta trước có nói tìm cái bình hoa đặt ở đó là được, không ngờ vậy mà lại là bình hoa thật, thế này cũng không quá lanh lợi rồi…”

Giám đốc rầu rĩ lướt điện thoại, thầm nghĩ liệu có nên tiếp tục làm theo kế hoạch không?

Nghiêm Thành Vũ cau mày: “Không lanh lợi chỗ nào?”

Anh ta vừa dứt lời, Giang Tốc bên kia đã buộc mái tóc xoăn dài bồng bềnh lên, cô giơ tay cởi bỏ áo khoác.

Cô gái hơi cúi đầu, một đoạn cổ trắng như tuyết lộ ra trước mắt mọi người. Một màu trắng nõn kết hợp với đường cong xinh đẹp của cái cổ kia liền khiến những người đứng trước màn hình lập tức rung động.

Này đợi đã…

Mí mắt Nghiêm Thành Vũ giật giật, một tay che màn hình một tay vội cầm lấy ống nghe điện thoại lên.

Không ai nói cho cô là trong phòng cũng gắn camera hoạt động liên tục 24 giờ sao?!

Triệu Thu Doanh cũng giật mình, thiếu chút nữa là ném điện thoại đi.

Cậu ấy từ lúc ngồi trên xe Nanny đã xem livestream video hậu trường của Giang Tốc, lúc nhìn thấy có người chửi rủa, trào phúng cậu ấy cau mày. Đợi đến lúc nhìn thấy Giang Tốc buộc tóc cởi áo khoác, Triệu Thu Doanh dường như ngừng thở.

“Quay lại.”

“Không, không đúng… Mau gọi cho tổ chương trình! Bọn họ không thông báo cho Giang Tốc, Giang Tốc không biết trong phòng có camera!” Triệu Thu Doanh nói nhanh như bay

Đồng thời ánh mắt của cậu cũng không tự chủ mà nhìn vào màn hình một lần nữa.

Bình luận lúc này có chút dở khóc dở cười. 

[ Em gái có tâm tư lớn thật ]

Tất nhiên có người mắng cô cố tính gây sự chú ý.

Từ đầu đến cuối, chưa đến nửa phút, Giang Tốc đột ngột dừng lại.

Tai Giang Tốc khẽ chuyển động, cái này ở trước màn hình rất khó phát hiện ra.

Cô mặc một chiếc váy trắng dài , từ từ đi đến một bức tường, sau đó ngẩng đầu…

Màn hình phút chốc đen sì.

Mọi người không thấy được cái gì nữa.

[ ??? ]

[ Tổ chương trình chắc vội vàng ngắt tín hiệu đây mà ]

[ Không đúng, tôi thấy giống như cô ấy nhẹ nhàng nhảy lên sofa , vươn tay bắt lấy camera… Tay cô ấy nhỏ thật ]

[ ? Chắc bạn nhìn nhầm rồi ]

Triệu Thu Doanh khẽ dừng lại, nhỏ giọng nói: “… Không cần.”

Nghiêm Thành Vũ cũng từ từ bỏ ống nghe trong tay xuống. Anh ta có phải bị hoa mắt không? Anh ta vậy mà thấy một cô gái nhỏ yếu nhảy lên, mặt không cảm xúc nhẹ nhàng tháo camera xuống.

Chắc là nhìn nhầm rồi.

Nghiêm Thành Vũ thầm nghĩ.

Trong xe, người đại diện cực kì không hiểu Triệu Thu Doanh sao lại chú ý Giang Tốc như vậy.

“Chỉ vì lần trước cậu suýt chút nữa cứu được cô ấy? Này không phải tệ hơn sao? Cậu và cô ấy từ trước đến giờ, chắc cũng chẳng nói được nổi hai câu.” Người đại diện nói.

Người đại diện thật ra cũng thở phào một hơi.

Anh ta sợ cô gái kia không biết điều, dựa vào chuyện ân tình hôm đó mà không chịu buông tha Triệu Phong Doanh. Sự nghiệp của Triệu Thu Doanh bây giờ đang ở đỉnh cao, tuyệt đối không thể để xảy ra sự cố gì.

Bây giờ chuyện tốt là, cô gái kia ở trước máy ảnh nói thích thích Triệu Thu Doanh, dù trông có vẻ khá miễn cưỡng…

Triệu Thu Doanh: “Cô ấy xuất sắc.”

Cậu dùng giọng điệu ôn hòa hỏi lại người đại diện: “Tôi làm huấn luyện viên, không nên chú ý chuyện này sao?”

Người đại diện nghẹn lời nên cũng không nói thêm gì nữa.

Triệu Thu Doanh nhắm mắt lại, dựa người vào ghế không tiếp tục nói chuyện nữa. Cậu ấy cũng không tiếp tục xem phòng livestream.

Chỉ là lúc này cậu ấy dường như không thể bỏ một màn vừa rồi ra khỏi đầu.

Kể cả bộ dáng cô bò dậy từ trong nước, bộ dáng cô đẩy của đi đến trước mặt cậu ấy tự giới thiệu, tất cả như thước phim chạy đi chạy lại trong đầu của Triệu Thu Doanh.

Thế gian nói tỳ bà che nửa mặt hoa.

Thấy một chút, mà không được thấy toàn cảnh, mới là cách quyến rũ bậc nhất.

Tựa như hình ảnh im lặng vừa rồi.

Cho dù mọi người chỉ nhìn thấy cô cúi đầu, buộc tóc, cởi áo khoác, lộ ra một đoạn cổ, nhưng chỉ cần một chút như vậy thôi, đã ăn sâu cắm dễ vào trong tâm trí người ta rồi.

Nghiêm Thành Vũ chậm rãi thở ra một hơi, đóng màn hình lại: “Đi thôi.”

Giám đốc: “Hả? Cậu tan làm vào bây giờ?” ( truyện đăng trên app TᎽT )

Nghiêm Thành Vũ: “Đúng vậy.”

Trong đầu anh ta bất chợt xuất hiện một ý tưởng vô cùng kỳ quái.

Anh ta thế mà cảm thấy, đứng trước camera, Giang Tốc bị đủ loại người tùy tiện phán xét rất giống anh ta lúc bước vào nhà họ Nghiêm khi anh ta vừa trở về thành phố Bắc Kinh …

Nhưng cô nhất định sẽ không quan tâm mấy chuyện này, cô yếu đuối nhưng cực kỳ cố chấp.

Bọn hộ đúng là cùng một loại người mà.

Khoảnh khắc suy nghĩ này vừa lóe lên trong đầu, Nghiêm Thành Vũ ấn ấn ngực, một sự hưng phấn không tên xuất hiện trong lòng anh ta.

Trong khu biệt thự cao cấp.

Có một căn biệt thự lẻ loi nằm tại một vùng đất rộng lớn, xung quanh là những vườn hoa  tư nhân. Trông nó tựa như bá chủ của nơi này.

Mà trong biệt thự lúc này, những người hầu đang run rẩy báo cáo với người đàn ông trước mặt: “Giang tiểu thư đã biến mất từ lâu..”

Người đàn ông ngồi trên ghế sofa, khuôn mặt tuấn tú hơn phân nửa chìm trong bóng tối.

“Sao bây giờ mới báo?”

“Cô ấy rời nhà lần này cũng không phải lần đầu tiên, trước đây lúc ngài không có ở đây, cô ấy thường xuyên sẽ chạy ra bên ngoài… Lần này bọn tôi cũng cho rằng, cũng cho rằng sau vài ngày thì cô ấy sẽ về.”

“Em ấy năm nay bao nhiêu tuổi?” Anh thuận miệng hỏi.

“Mười chín.”

Người đàn ông dừng lại, trầm giọng nói: “Thì ra đã hơn một năm…”

Người hầu thầm nghĩ: ‘Đúng rồi, làm gì có ai như ngài, giúp đỡ người chưa thành niên thì cũng thôi đi, còn mất công nuôi dưỡng tận một năm trời.’

“A Đấu, làm không xong thì bớt nói xấu em ấy đi. Tôi cũng không chẳng phải bố của em ấy.” Người đàn ông lạnh như băng mà nói, sau đó thì cũng không nhắc lại vị Giang tiểu thư này nữa.

Lát sau người đàn ông nhận được cuộc điện thoại.

Đầu dây bên kia nóng lòng muốn mời anh đến thị sát hiện trường của Vi Quang. 

Người đàn không kiên nhẫn nói: “Ông thấy tôi rất rảnh rỗi làm mấy việc này sao?”

Đầu dây bên kia bỗng khựng lại, cúi người trong sự xấu hổ và sợ hãi, dù biết người đầu bên kia không thế nhìn thấy. 

Bà mẹ nó, ai nói Trình tiên sinh thích mấy cô gái trẻ đẹp?

Làm ông ta tưởng Trình tiên sinh sẽ đến xem qua một cái chứ!

Người đàn ông tắt điện thoại, day day thái dương, đi lên tầng nghỉ ngơi.

Anh đã mất ngủ ba ngày rồi.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp