Xem Tôi Ăn Cá Thấy Kích Thích Lắm À?

CHƯƠNG 9: LÃO ĐẠI, BÓP SỮA KHÔNG?


3 tháng

trướctiếp

Chỉ nhìn cũng biết lão đại là yêu tinh thích yên tĩnh, anh ấy cũng không thích nói chuyện lắm, bây giờ ngâm mình trong bể cá, bụng giống như người ngửa lên trời, nhìn từ xa chẳng khác gì con cá chết. Nhan Nhiễm nghi ngờ sâu sắc, lão đại suy sút như vậy là do lười.

Nhan Nhiễm trong Yêu giới chỉ có thể xem là con non lúc này vẫn chưa hiểu, đại yêu đã sống rất lâu, chứng kiến quá nhiều cảnh sống chết, nếu không tìm được ý nghĩa sống, sẽ ɕảɷ thấy cuộc đời vô vị. Cuộc sống còn lại của yêu tinh, chỉ là tồn tại mà thôi.

Đặc biệt thân thể Tần Tấn Lê là kiểu được vận may bám theo, mấy ngàn năm qua không thiếu thứ gì, muốn chết cũng chết không được, ý nghĩa tồn tại, còn lại chỉ là chờ đợi linh khí trong trời đất cạn kiệt, chờ chết mà thôi.

Bây giờ Nhan Nhiễm chỉ cần thấy anh nằm bất động, là liên tưởng đến hàng trăm cách chế biến cá Kσı, nghĩ mà nhỏ dãi. Nhan Nhiễm không đành lòng, cậu cũng không phải là mèo thích gây sự, cứ thế nằm trên ghế sofa tầng hai, tìm kiếm trên Baidu "Năng lượng tín ngưỡng" là gì, để dời sự chú ý.

Sau khi tìm hiểu một hồi, Nhan Nhiễm cuối cùng cũng hiểu, một số người tin vào tôn giáo, một số người tin vào thần núi, niềm tin như vậy khiến con người chuyển dời sự an ủi tinh thần, hiện nay ngày càng nhiều người chuyển sự an ủi tinh thần đó sang thần tượng, loại tín đồ này được gọi là "fan". Những việc thần tượng làm có thể mang lại hy vọng cho con người, trở thành tấm gương sống. Nhan Nhiễm nghĩ đến luồng năng lượng tín ngưỡng khó nhận ra đó, chẳng lẽ chỉ vì cậu nấu hai bữa cơm, là sẽ có người tin tưởng cậu?

Thu hút fan hóa ra đơn giản vậy à?

Tất nhiên không đơn giản như vậy, chỉ có fan trong lòng coi thần tượng là sinh mạng, bị coi là nơi ký thác tinh thần, mới có thể sinh ra năng lượng tín ngưỡng. Năng lượng tín ngưỡng mà Nhan Nhiễm cảm nhận được, không nghi ngờ gì nó xuất phát từ việc cậu tham ăn, nhưng lúc này Nhan Nhiễm còn không biết điều đó. Cậu chỉ biết muốn nhanh chóng thoát khỏi hình dáng mèo con, nhất định phải điên cuồng thu hút fan, rất nhiều fan.

Hiện tại vấn đề quan trọng nhất là, làm thế nào để thu hút fan? Giống như minh tinh sẽ đi đóng phim, chưa nói đến chuyện cậu có diễn được hay không, cậu cũng không quen ai trong ngành.

Vương Nhất Minh từ trong nhà chạy ra, chạy như điên đến nhà Nhan Nhiễm rồi đứng trước cổng gọi to: "Nhan Nhiễm! Cậu trúng số rồi!"

Nhan Nhiễm khó chịu nhướn mày, hừ! Lá gan người dọn phân càng ngày càng lớn, dám gọi thẳng tên của cậu!

Vương Nhất Minh chạy chậm lên sảnh tầng 1, giơ điện thoại lên cho Nhan Nhiễm đang đi xuống nhìn: "Ông chủ của Hoàng Hồ liên lạc với tôi, ông ấy muốn ký hợp đồng với cậu. Cậu có biết ông chủ Hoàng Hồ còn có một thân phận nữa không? Ông ấy là người đại diện nổi tiếng trong giới giải trí, công ty quản lý ký hợp đồng với vài nghệ sĩ nổi tiếng, một số người hiện giờ đã là ngôi sao hàng đầu, nổi tiếng kinh khủng, cậu bảo cậu có phải trúng số không? Ông ấy bảo cậu gọi lại cho ông ấy!"

Nhan Nhiễm vui mừng nhận lấy điện thoại, hóa ra là gặp khó khăn sẽ có người đưa gối à? Thì ra có người trong giới giải trí chủ động liên lạc với cậu! Gặp được lão đại cá Kσı thật sự mang lại vận may! Mặc dù cậu không muốn đi đóng phim, nhưng cậu muốn thu hút fan.

Tuy vậy, Nhan Nhiễm vẫn cẩn thận: "Anh có chắc không phải kẻ lừa đảo không?"

"Liên lạc xong mới biết có phải lừa không, nếu ông ấy đòi tiền thì chắc chắn là lừa đảo, lúc đó chúng ta báo cảnh sát bắt ông ấy."

Nhan Nhiễm nghĩ cũng đúng, gửi số điện thoại của người đó sang điện thoại mình: "Sáng mai tôi sẽ gọi ông ấy."

Vương Nhất Minh còn sốt ruột hơn Nhan Nhiễm: "Đừng mà, lỡ như ông ấy đổi ý thì sao?"

Nhan Nhiễm bình tĩnh nói: "Vậy chỉ có thể nói ông ấy không đủ thành ý, hợp tác như vậy cũng sẽ không lâu dài. Hơn nữa, tôi có sự thận trọng của chính mình."

Vương Nhất Minh thiếu đánh, nói trắng ra: "Cậu ở trong núi nuôi cá, thì có gì phải thận trọng."

Nhan Nhiễm lạnh mặt, tức giận vươn móng vuốt ra, cào một cái vào mặt của Vương Nhất Minh tạo thành vết đỏ ửng.

Meo!

Khinh thường chủ nhân của mình! Đáng đời!

Vương Nhất Minh: !!!

Đậu xanh! Vậy mà còn có thể cào người??

Thực tế chứng minh, Hồ An thật sự rất có thành ý.

Sáng hôm sau, Nhan Nhiễm gọi điện thoại, nói chuyện đơn giản vài câu, đối phương liền gửi hợp đồng dạng file điện tử qua. Hợp đồng nói sau này hai bên chia lợi nhuận tỷ lệ 8:2, Nhan Nhiễm tám, ông ta hai, thời hạn hợp đồng chỉ có một năm, đến lúc đó lại gia hạn. Nói cách khác, ông ta hoàn toàn không hạn chế con đường tương lai của Nhan Nhiễm. #𝖙y𝖙novel.com

Sau khi ký kết, Nhan Nhiễm sẽ được đào tạo trọng điểm, có nhiều cơ hội quảng bá hơn. Hồ An đã nâng đỡ vài người thành người nổi tiếng, cũng giống với Nhan Nhiễm, tất cả đều ký hợp đồng từ khi chưa nổi tiếng, sau đó liên tục chiến đấu ở các chiến trường của giới giải trí, phát triển khá tốt trong lĩnh vực của họ.

Cấp dưới của ông ta có rất nhiều tài nguyên tuyến một, lại có tài chính chống đỡ, con mắt nhìn người cũng độc đáo, nhắm vào Nhan Nhiễm không chỉ vì cậu biết nấu ăn, còn vì khả năng thu hút fan và ngoại hình của cậu. Nếu Nhan Nhiễm có ý định, ông ta có thể đưa cậu vào giới giải trí phát triển. Từ những lời này có thể nhìn ra, ông ta không có ý định để Nhan Nhiễm làm một người nổi tiếng trên mạng bình thường.

Nhan Nhiễm ôm laptop của Vương Nhất Minh, đọc đi đọc lại hợp đồng ba lần, xác nhận Hồ An không lừa cậu, mới hỏi Vương Nhất Minh: "Ông ấy nói in hai bản hợp đồng ra ký tên cả hai, rồi gửi tất cả cho ông ấy, ông ấy ký xong sẽ gửi lại một bản cho tôi, in là in cái gì?"

Vương Nhất Minh cũng đọc hợp đồng, không có vấn đề gì: "Anh giúp cậu in, gửi chuyển phát nhanh, lúc đó cậu chỉ cần ký tên là được. Này! Cậu làm gì đấy!!"

Vương Nhất Minh nói rồi đi tới gần, nhìn kỹ thì thấy phím trên bàn phím notebook của mình đều bị Nhan Nhiễm gỡ ra hết, nằm lăn lóc thê thảm trên bàn!

"Đây là laptop mới mua của tôi!" Vương Nhất Minh muốn ném Nhan Nhiễm ra ngoài: "Móng vuốt của cậu bộ ngứa hay gì! Cậu cào anh cũng thôi đi, giờ gỡ phím của nó làm gì?"

"À!" Nhan Nhiễm vuốt đầu ngón tay, áy náy nói: "Tôi lắp lại cho anh."

Vương Nhất Minh định nói cậu lắp cái rắm ấy, bàn phím phải thay mới, thì thấy Nhan Nhiễm cầm một phím bấm lên bàn phím rồi bấm xuống, vị trí còn rất chính xác. Nhan Nhiễm dựa theo trình tự trong trí nhớ, lạch cạch mấy cái đã lắp lại hết, lắp xong còn ɕảɷ thấy rất thú vị, móng vuốt không nghe lời lại gỡ xuống một phím nữa: "Hì hì."

Vương Nhất Minh suýt nữa bị cậu làm cho tức chết, móng vuốt này thật sự đáng đánh! Giống mèo thật!

Sau giờ ngọ, Tần Tấn Lê đã biến thành người, lười nhác nằm trên ghế sofa xem điện thoại, hai chân dài gác lên tay vịn, có ɕảɷ ɠıáɕ không biết để đâu cho hợp.

Nhan Nhiễm cảm nhận được linh lực đậm đặc xung quanh lão đại, cười tủm tỉm lại gần: "Lão đại, muốn mát-xa không?"

Tần Tấn Lê lạnh lùng nói: "Tôi không nhận đồ đệ."

Nhan Nhiễm đi vòng qua phía sau ghế sofa, cúi người trên thành ghế cười tươi hỏi: "Vậy tôi làm đồ đệ anh nhé?"

"Không nhận." Tần Tấn Lê lạnh nhạt từ chối, vật ngoài thân quá rắc rối, anh vốn rất ghét phiền phức.

Nhan Nhiễm cũng không thất vọng, chuyện này không thể ép buộc, hai tay chống cằm, thỉnh thoảng nuốt nước bọt, nghiêm túc nói: "Tôi gọi anh là anh Cá nhé, chứ gọi tiền bối người khác nghe thấy sẽ khó giải thích, anh vẫn là lão đại."

Tần Tấn Lê đã biết con mèo nhỏ này hay meo meo, trong đầu có lẽ đang nghĩ đến việc đem anh làm thành món gì, anh cũng không thể tính toán gì với một con yêu tinh nhỏ còn chưa bằng số tuổi lẻ của anh, có ý đồ xấu nhưng không dám thực hiện, nên cũng không phản bác lại. Anh giơ một ngón tay ra, vuốt vuốt tóc Nhan Nhiễm, thấy ɕảɷ ɠıáɕ sai sai, chọc chọc cậu: "Biến về hình mèo."

Nhan Nhiễm còn tưởng lão đại sẽ chỉ dạy cho mình, vâng lời biến về hình dạng thật, một con mèo nhỏ màu vàng rực rỡ, chỉ bằng bàn tay người trưởng thành, lông dài, mặt tròn vo, chỉ có chỏm lông giữa mày là màu trắng, tạo thành một phù văn chưa thành hình, nhìn chung, giống một quả bóng lông vàng xù xù. Đôi mắt to tròn lung linh, xung quanh con ngươi có viền vàng, khiến đôi mắt càng có vẻ thuần khiết, đáng yêu không thể tả.

Ban đầu mặt Tần Tấn Lê vô cảm, nhìn thấy phù văn chưa hoàn thiện giữa lông mày cậu, đuôi lông mày khẽ nhướn lên, giọng điệu lạnh lùng lại có vài phần ngạc nhiên: "Mèo chiêu tài?"

"Ừ, ông nội bảo tôi là mèo chiêu tài, tiền bạc thích tôi, nhưng mà!" Nhan Nhiễm oán giận cào cào ghế sofa: "Lúc tôi biến thành thành yêu tinh lại ra hình dạng này, đã mấy chục năm rồi, vẫn không thay đổi! Chẳng lẽ giống loài của tôi vốn không lớn à?!"

Tần Tấn Lê theo động tác của cậu, ánh mắt rơi xuống cái móng vuốt nhỏ, móng vuốt mèo con tròn trịa, mềm mềm, thoạt nhìn sờ rất tốt. Yêu tinh thường tùy tâm sở dục, thường không kiềm chế bản thân khi muốn làm gì, vậy nên, lần đầu tiên Nhan Nhiễm bị một con cá vuốt ve móng vuốt.

Tần Tấn Lê nắm lấy móng vuốt của Nhan Nhiễm rồi nhấc cậu lên, đặt Nhan Nhiễm lên vai mình, nhắc cậu: "Bóp đi."

Nhan Nhiễm sững sờ, nếu cậu không hiểu nhầm thì lão đại bảo cậu mát-xa kiểu này à? Cậu đành dùng hai chân trước giẫm lên vai lão đại, nghĩ thầm lão đại cũng nhàm chán thật, giẫm như vậy có tác dụng gì?

Nhìn động tác vụng về của cậu, Tần Tấn Lê thấy con mèo yêu này khá thú vị, đã hơn một ngàn năm anh không có sinh ra ý tưởng như vậy, lại ɕảɷ thấy một con tiểu yêu thú vị. Không biết có phải ảo giác của mình không, Tần Tấn Lê muốn xem, con mèo có vận mệnh giống mình, được trời cao ưu ái, cuối cùng có thể tu luyện đến trình độ nào, sau này có còn khiến anh ɕảɷ thấy hứng thú nữa không. Vì vậy, anh có ý định chỉ dạy cho Nhan Nhiễm: "Mèo chiêu tài, khác với yêu tinh bình thường, cần rất nhiều linh khí tự nhiên."

Nhan Nhiễm vội gật đầu, đúng vậy, bây giờ linh khí trong nhân gian vốn đã yếu, cậu còn cần nhiều như vậy, lão đại cho cậu năm mươi năm linh lực, cũng chỉ làm màu lông của cậu vàng hơn một chút, vẫn không lớn lên được. Cậu muốn nhanh chóng trưởng thành như yêu tinh bình thường, không muốn mãi trẻ con thế này.

Hai chân nhỏ giẫm rồi lại giẫm, những cái bàn chân mềm mềm đạp lên vai, Tần Tấn Lê được bóp đến thoải mái, dùng ngón tay ấn ấn phù văn giữa lông mày Nhan Nhiễm: "Sao không mở rộng cái ao cá, làm cái ao cá lớn nhất, muốn ăn cá gì thì có cá đó. "

"Hả?" Nhan Nhiễm không hiểu tu luyện liên quan gì đến ăn cá?

"Chỉ khi làm lớn việc trước mắt, mới có thể phát hiện thế giới này rộng lớn đến mức nào, trên con đường tu luyện dài dằng dặc, tại sao không tìm một cách tu luyện khiến bản thân vui vẻ?" Giọng Tần Tấn Lê rất nhẹ, vài câu ngắn gọn khiến Nhan Nhiễm được khai sáng.

Đúng vậy, cậu có thể tìm con đường tu luyện mà mình thích, tính mèo vốn nhàn tản, không thích bị ràng buộc, cậu tất nhiên cũng không muốn bị người khác quản. Thế giới rộng lớn như vậy, cậu nhất định có thể tìm được con đường vừa ăn cá vừa tu luyện.

Nhan Nhiễm vui vẻ giẫm vai cho Tần Tấn Lê: "Từ hôm nay, tôi có một giấc mơ lớn, tôi muốn sở hữu cái ao cá lớn nhất thế giới! Thu hút nhiều nhiều fan nhất! Trở thành con mèo số một Hoa Hạ!"

Khóe miệng Tần Tấn Lê hơi giật giật, có vẻ muốn cười.

Nhan Nhiễm ɕảɷ thấy mình thật may mắn, ông nội nói nhiều đại yêu có tính tình kỳ quái, thời đại trước sống không yên ổn, yêu tinh thường xuyên tranh giành địa bàn, còn có yêu tinh ăn thịt người thành thói, bảo cậu cẩn thận một chút, xem ra lão đại không phải loại yêu đó. Cậu cảm kích hỏi: "Đến lúc đó, anh vẫn đến ăn cá do tôi làm chứ?"

Tần Tấn Lê không muốn trả lời, ai biết đến lúc đó, con yêu tinh nhỏ này còn giữ được tấm lòng ban đầu không, ăn hay không ăn, cũng chẳng có ý nghĩa gì?

Đôi mắt mèo của Nhan Nhiễm, cậu dùng ánh mắt ngưỡng mộ, mơ ước nhìn đại yêu trước mặt đã chỉ điểm về con đường tương lai cho mình, trong lòng đầy chờ mong.

Tần Tấn Lê bị ánh mắt như vậy nhìn, không hiểu sao lại trả lời một câu: "Ăn."

Nhan Nhiễm vui mừng hai chân bận rộn, giẫm, cào, giẫm, cào... ân tình này, cậu nhớ kĩ.

Tần Tấn Lê đột nhiên nảy ra một ý nghĩ, con yêu tinh nhỏ này cũng có phúc, mèo chiêu tài, trời sinh mang theo vận tài lộc, xem cậu ấy ngoan ngoãn như vậy, nếu được đào tạo, về sau làm đầu bếp nhỏ nấu ăn cho anh cũng không tệ.

Khi Vương Nhất Minh đến tìm Nhan Nhiễm, đứng ở cửa nhà đã thấy động tác Nhan Nhiễm hớn hở giẫm vai, không hiểu sao liên tưởng tới mèo con còn dính mùi sữa: "À, anh họ à, ông chủ nhỏ đâu rồi? Ồ! Mèo nhà ai thế này?"

Vương Nhất Minh thấy mèo con dễ thương quá, mặc dù anh ta không phải là mèo khống nhưng cũng muốn ôm một chút, lông nhìn mềm mại, vừa nói vừa tiến lại gần, muốn vuốt một cái. Chưa kịp lại gần, đã ɕảɷ thấy cổ chợt lạnh, ánh mắt lạnh lẽo của Tần Tấn Lê như cây đao lướt qua, anh không thích đồ vật hoặc người xung quanh bị nhiễm mùi của loài khác.

Vương Nhất Minh vô thức lùi lại một bước, não ù một cái, tóc gáy suýt nữa dựng đứng hết: "À, tôi để hợp đồng ở đây, ông chủ nhỏ về phiền ngài kêu cậu ấy ký tên nhé, tôi đi trước đây." Vương Nhất Minh ném hợp đồng rồi chạy đi, ánh mắt đó quá đáng sợ!

Vương Nhất Minh chạy ra ngoài đột nhiên ɕảɷ thấy dáng vẻ Tần Tấn Lê lúc nãy rất quen mắt, chắc chắn là từng thấy trên mạng, chạy về nhà rồi mở máy tính ra, anh ta theo trí nhớ nhập vào trang tài chính tìm kiếm, bị dọa sững sờ, đậu xanh! Giống y đúc!

Người đó sao lại xuất hiện ở chỗ này, còn là anh họ của Nhan Nhiễm. Anh ta đáng lý ra phải ngồi trên máy bay riêng, bay theo đường bay riêng, cùng các lão đại các tập đoàn thương mại lớn quốc tế làm những thương vụ trị giá mấy trăm triệu mới đúng.

Vương Nhất Minh lấy lại bình tĩnh, chắc chắn là người giống người thôi, nếu thực sự là người đó, anh ta ɭıѵεꜱŧɾεɑɷ cắm hành vào hậu môn.

--------------------

Tác giả có lời muốn nói:

Nhan Nhiễm: "Tôi muốn cái ao cá lớn nhất thế giới! Ăn cá lớn nhất!"

Tần Tấn Lê: "Cho cậu ăn."


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp