Xem Tôi Ăn Cá Thấy Kích Thích Lắm À?

CHƯƠNG 5: LÀM MÈO YÊU THỜI ĐẠI MỚI


3 tháng

trướctiếp

Sáng hôm sau, Nhan Nhiễm đã bị Vương Nhất Minh dẫn lên thị trấn, đi làm thẻ ngân hàng. Vương Nhất Minh cũng mua thiết bị thu tín hiệu, tín hiệu trong thôn họ không tốt lắm, đôi khi ɭıѵεꜱŧɾεɑɷ sẽ bị ảnh hưởng, bây giờ có tiền rồi, nhất định phải mua mua mua!

Lái xe từ thôn Đại Vương lên thị trấn cũng mất đến 40 phút, hai người đi bộ ra khỏi thôn, ngồi chờ nửa tiếng xe mới tới, thôn bên cạnh tự làm "xe buýt" tư nhân, xe lắc lư cả đoạn đường đi, cuối cùng cũng tới thị trấn nhỏ.

Đến ngân hàng, Nhan Nhiễm cầm thẻ căn cước, nghiêm túc đánh giá xung quanh, thấy người ta nhét thẻ vào cái hộp sắt, hộp sắt liền phun ra rất nhiều tiền, cậu vô thức nhìn thẻ căn cước của mình.

Vương Nhất Minh giúp cậu điền đơn, vội tìm người, sợ lạc mất Nhan Nhiễm chưa từng ra khỏi nhà. Hỏi ra mới biết, Nhan Nhiễm là đứa trẻ quê mùa từ trên núi xuống, còn chưa đi học bao giờ, cha mẹ hàng năm không ở nhà, Nhan Nhiễm từ nhỏ đã không gặp họ, vẫn luôn sống ở trên núi với ông nội. Trước khi xuống núi tuy có học nhiều kiến thức về xã hội hiện đại, nhưng tất cả đều là lý thuyết, hoàn toàn không có thực hành.

Liếc mắt một cái là thấy Nhan Nhiễm cầm thẻ căn cước hướng về máy ATM nóng lòng muốn thử, Vương Nhất Minh lập tức phì cười, đùa: "Cái này không thể quét mặt được đâu."

Nhan Nhiễm gật gật đầu, im lặng nhét thẻ căn cước vào túi.

Vương Nhất Minh định trêu thêm vài câu nữa: "..."

Làm thẻ xong, Vương Nhất Minh ɬཞựƈ ɬıế℘ chuyển cho Nhan Nhiễm hai phần ba số tiền kiếm được hôm qua, dạy cậu cách chuyển khoản, cách quẹt thẻ, cách liên kết với WeChat. Cậu còn nhiều điều không biết, cái nào không biết thì lên mạng tìm, là ông nội dạy cậu trước khi xuống núi, không hiểu thì hỏi Baidu. Vương Nhất Minh nghi ngờ ông nội cậu cũng không rành lắm, sống trên núi suốt ngày vừa nuôi cháu vừa trồng trọt, sao có thời gian tiếp xúc xã hội bên ngoài? Anh ta lập tức tự đặt mình vào vị trí anh trai, thành thật mà nói, Nhan Nhiễm còn nhỏ hơn anh ta vài tuổi.

"Vậy thôi, về nhà tôi giúp cậu đăng ký, cất kỹ cái này đừng làm mất, mất rồi khó làm lại lắm."

"Ừ, tôi cất kỹ rồi, cảm ơn anh." Nhan Nhiễm nhét thẻ ngân hàng và thẻ căn cước vào túi quần, vỗ vỗ, nếu thật sự có người dám móc túi của cậu, vô ảnh trảo sẽ dạy dỗ người đó.

Cậu lại nhìn số tiền ngân hàng vừa thông báo, việc đầu tiên là trả lại phần tiền Vương Nhất Minh chuyển dư: "Đã nói là chia đôi mà, tôi cũng không hiểu gì về ɭıѵεꜱŧɾεɑɷ, nếu không có anh còn không biết làm sao kiếm tiền. Hơn nữa thím Vương nói rồi, anh cũng đã lớn rồi, nên cưới vợ sinh con, tích cóp từ từ đi."

Vương Nhất Minh cười khổ: "Cậu lo cho bản thân trước đi, cậu sau này có cưới vợ không?"

Nhan Nhiễm lắc đầu, không nói gì, cậu là mèo yêu, sau này tìm bạn đời chắc chắn cũng phải tìm một con yêu, đâu có dễ gặp được mèo cái cùng độ tuổi, còn hợp nhau? Huống hồ, bây giờ cậu còn chưa tìm ra cách thoát khỏi giai đoạn mèo con, tìm bạn đời về cho người ta nhìn thấy hình dạng này, người ta nhìn giống mẹ, còn cậu như đứa con chưa cai sữa, có mất mặt không chứ?

Vương Nhất Minh nghĩ cậu còn nhỏ, chưa hiểu những chuyện này, nên không tiếp tục chủ đề. Dù sao, Nhan Nhiễm nhất quyết không nhận thêm tiền, quyết định của cậu ai khuyên cũng vô dụng. Vương Nhất Minh cảm động, thấy Nhan Nhiễm chỉ có tính cách trẻ con, ngoài miệng nói khó nghe, nhưng trong lòng không coi anh ta là người ngoài, ánh mắt lúc nhìn Nhan Nhiễm của anh ta cũng chân thành hơn. Khi gọi "ông chủ nhỏ" cũng không còn ý châm chọc nhiều nữa.

Vương Nhất Minh mua thiết bị thu tín hiệu, Nhan Nhiễm cũng đi theo, quan sát mọi hành động của mọi người, mọi việc chỉ cần nhìn qua một lần là đã học được.

Thấy bên cạnh có cửa hàng nhỏ bán cây cảnh, cửa ra vào có một ông lão đang tưới cây, Nhan Nhiễm đi tới hỏi: "Ông ơi, chỗ ông có bán hạt giống bạc hà mèo không ạ?"

Ông lão cầm kéo, cắt bớt cành hoa, cười nói: "Chỗ ông không có hạt giống, chỉ có hoa cỏ, tất cả đều do ông và bạn già tự trồng, đều còn sống, cháu có muốn vào xem không?"

Nhan Nhiễm thất vọng hỏi: "Vậy ông có cỏ mèo không?"

Ông lão lắc đầu, còng lưng bước vào trong: "Cũng không có, chưa từng nghe qua."

Vương Nhất Minh ra tới vừa vặn nghe thấy: "Sao thế? Cậu muốn mua cỏ mèo và bạc hà mèo à, ở đây chắc chắn không có, mèo nuôi ở thị trấn nhỏ cũng không yếu ớt như ở thành phố, bạc hà mèo có thể lên mạng mua, còn hạt giống cỏ mèo khỏi phải mua, tôi lấy cho cậu một bao tải."

Anh ta cũng bất ngờ, Nhan Nhiễm từ trên núi xuống nhưng lại đối với việc nuôi mèo rất lành nghề, còn biết tới cỏ mèo với bạc hà mèo. Anh ta từng ở chung phòng với người bạn nuôi một con mèo Garfield, ngày nào cũng hầu hạ nó như tổ tông, anh ta có thấy qua hạt giống cỏ mèo, chính là lúa mạch trồng ngoài đồng, thứ đó trong thôn có rất nhiều.

————

Nhan Nhiễm đặt mua hai mươi cân hạt giống bạc hà mèo, định trồng trong sân nhà mình, sau khi ăn cá thì nằm tắm nắng trong sân, lăn lộn trên bạc hà mèo, nghĩ tới là thích rồi.

Nhan Nhiễm hiểu ra, mặc dù là thôn trang nhỏ, nhưng trong thôn vẫn có điểm nhận hàng, tất cả bưu kiện của thôn đều để ở nhà trưởng thôn, người nhận khi nhận được điện thoại của nhân viên giao hàng thì tự đến nhà trưởng thôn lấy, mọi người đều quen biết lẫn nhau, có khi còn nhờ người khác mang theo giúp, rất thuận tiện. Nhan Nhiễm lại cảm thán, loài người thật thông minh, mặc dù chỉ là thân xác phàm tục, nhưng lại phát minh ra phương tiện có thể ngày đi nghìn dặm, một số loại còn có tốc độ sánh với đại yêu có thể bay, ngồi ở nhà vẫn có thể mua đồ từ cách xa hàng ngàn dặm, vài ngày đã giao tới tay, thật sự quá lợi hại. #𝖙y𝖙novel.com

Vương Nhất Minh dùng xe đẩy từ nhà mình sang một bao hạt lúa mạch nặng hơn một trăm cân, bảo Nhan Nhiễm: "Đây là cỏ mèo cậu cần."

Hai người chiều hôm đó cũng không định làm gì khác, chỉ trồng cỏ mèo trong sân, thực ra là Vương Nhất Minh trồng, Nhan Nhiễm đứng bên cạnh xem. Dưới chân bò qua một con sâu, tâm trí Nhan Nhiễm lập tức bị lôi đi, tò mò bắt lên xem, kinh ngạc kêu lên: "Vương Nhất Minh! Sâu ở núi Vân Lương khác với sâu trên Côn Luân này, con này thậm chí có 18 cái chân, quá lợi hại! Mèo cũng chỉ có bốn chân mà thôi."

Vương Nhất Minh nén cười, tiếc nuối nói: "Xin lỗi, tôi chỉ có hai chân, tôi đã cản trở sinh quyển rồi."

Nhan Nhiễm ném con sâu đi, ngồi xổm xuống, như một nhà hiền triết đã trải qua nhiều sóng gió nói: "Con người dù chỉ có hai chân, nhưng lại là sinh vật được trời yêu quý nhất, muôn vật đều phải cạnh tranh để tồn tại, biết bao sinh vật đã tuyệt diệt trong dòng chảy lịch sử, nhưng con người lại trở thành bá chủ của thế giới này. Vậy nên, anh không cần tự ti." #𝖙y𝖙novel.com

Vương Nhất Minh: "..."


Mấy chục con mèo lớn nhỏ do mèo Dragon Li cầm đầu, lục tục tới xem náo nhiệt, Nhan Nhiễm dứt khoát ngồi dưới đất, sờ đầu từng con một, cầm lên một nắm hạt giống, tốt bụng hỏi mèo Dragon Li ở gần mình nhất: “Đầu Hổ, mày muốn nếm thử một miếng không?”

Con mèo được gọi là “Đầu Hổ” thò lại gần cắn một cái, vào miệng thì phát hiện hương vị không đúng, duỗi đầu lưỡi liền phun ra, còn dùng móng vuốt chùi mép, ánh mắt bất đắc dĩ nhìn Nhan Nhiễm, chọc đến Nhan Nhiễm cười ha ha, nâng mặt mèo giống hổ lên xoa nắn một phen: “Tao vừa định nói với mày không thể ăn, mày đã ăn vào rồi!”

Tóc và con ngươi của Nhan Nhiễm nhạt màu hơn người bình thường, có chút vàng, dưới ánh mặt trời màu vàng ấy thế nhưng so ở trong phòng càng ཞõ ཞàŋɠ. Vương Nhất Minh đang nỗ lực làm ruộng bỗng quay đầu lại nhìn, Nhan Nhiễm hoàn toàn không có làm việc chỉ ngồi ở trong đàn mèo, vậy mà không có chút ɕảɷ ɠıáɕ không khỏe nào.

Vương Nhất Minh vội vàng chụp lại cảnh này, rồi vui tươi hớn hở đăng lên ῳɛıცơ: Tôi phát hiện ông chủ của mình là mèo yêu chuyển thế, con Dragon Li này chính là lão đại ở gần đây, trèo cây bắt chim xuống sông bắt cá, hiện tại nó là đàn em của ông chủ.

Rất nhanh đã có bình luận xuất hiện: ( ⊙o⊙ ) wow! Anh trai nhỏ không chỉ biết bắt cá, nấu cơm còn biết nuôi mèo!

Nói vậy là chủ tài khoản đều không bằng một con mèo, anh sẽ leo cây sao, anh có thể bắt cá sao? (Hoàng thượng sờ cá)

Hâm mộ kỹ năng thần kỳ của anh trai nhỏ! Anh trai nhỏ còn có cái gì không biết làm không?

Nguyện làm một con mèo bên cạnh anh trai nhỏ, xin được vuốt ve, xin được xoa đầu!

Liếm nhan sắc của anh trai nhỏ!

Cho đến nay, vẫn chưa ai biết tên thật của Nhan Nhiễm, trên mạng chỉ biết cậu là ông chủ của Vương Nhất Minh, biết nấu ăn và còn đẹp trai nữa. Hai ngày này số lượng fan của Vương Nhất Minh trên ῳɛıცơ tăng vọt lên hơn hai mươi vạn, phần lớn đều là tới xem náo nhiệt hoặc là fan sắc đẹp, ɕảɷ thấy cậu trông đáng yêu, cũng có thể là fan của Vương Nhất Minh, không phải fan Nhan Nhiễm. ( truyện trên app T𝕪T )

Lần này cũng có người nghi ngờ: Người bây giờ cũng không biết thế nào nữa, thấy đẹp là thành fan luôn rồi, không chừng là dàn dựng, làm gì có người trâu bò đến thế, tùy tiện bắt cũng bắt được cá to, tôi sao có thể tin được?

Không tin +1, cá này vừa nhìn là biết ăn thức ăn chăn nuôi, nếu không sao có thể lớn đến vậy? Để nó đói ba ngày, cho chút mồi là ai cũng có thể câu được.

Những người thích Nhan Nhiễm không vui: Không xem video của anh trai nhỏ thì đừng có nói lung tung ở đây biết không? Có giỏi thì mấy người cũng đi bắt cá, nấu ăn đi, rồi ăn hết mười mấy cân cá lớn đi, mấy người trâu bò như vậy, thì lên trời đi chứ?

Chỉ thích vẻ đẹp của cậu ấy đấy, ăn cơm nhà mấy người à? Xấu xí thì bớt tác quái lại!

Vương Nhất Minh kêu lên một tiếng, nghĩ bụng đây cũng có thể cãi nhau à? Mấy người rảnh lắm hả? Cá do Nhan Nhiễm câu, tự nấu rồi tự ăn, từ đầu đến cuối đều có trong video trên trang chủ, tìm một chút là ra, không tin thì vào xem là được rồi, tranh cãi ở đây cũng vô nghĩa.

Khỏi cần họ làm gì, ai nói cá là do nuôi lớn đều bị vả mặt, có người chuyên môn nghiên cứu về cá cung cấp tài liệu: Cá này chính là cá tự nhiên, cá nuôi không trông như vậy!

Người này trình bày sự thật, dùng phương pháp khoa học chứng minh con cá này là cá tự nhiên.

“Bạn có thể nghi ngờ kỹ thuật câu cá, nhưng không thể nghi ngờ cá này!” Đây là do học giả sinh vật mới tới nói.

Nhan Nhiễm thấy Vương Nhất Minh đột nhiên dừng lại, lo chơi điện thoại không làm việc, ôm ba con mèo trong lòng ngực, kêu Vương Nhất Minh: “Đừng chơi nữa, nhanh trồng đi!”

Vương Nhất Minh không thể không cất vào, dở khóc dở cười hỏi: “Không phải đã nói cùng nhau trồng sao? Cậu tới giúp coi!”

Nhan Nhiễm lắc lắc đầu, giống như người già nói lời thấm thía phát ra từ linh hồn, chất vấn: “Chỉ là cỏ mèo cũng không biết trồng, anh sao có thể là một con mèo tốt…… người dọn phân? Anh cần phải tập luyện.”

Lời vừa dứt, hai mươi mấy con mèo xung quanh Nhan Nhiễm cùng lúc dùng cặp mắt tam giác khinh bỉ nhìn Vương Nhất Minh, như đang nói: Chỉ việc trồng cỏ mèo cũng làm không tốt, anh xứng làm người dọn phân sao?

Vương Nhất Minh: “……”

Bị mèo khinh thường, lần đầu anh ta cảm nhận sâu sắc đến thế.

Người dọn phân thân cận của ngài Nhan buộc phải tiếp tục cắn răng trồng cỏ, cứ thắc mắc, tự hỏi từ khi nào mình trở thành người dọn phân của nhiều mèo đến thế? Đám mèo này đều có chủ, chơi đã thì về nhà hết rồi, mình cũng đâu phục vụ được gì.

————

Cùng lúc đó, bên kia đại dương trong một trạng viên tư nhân, một người đàn ông cao to đang lười biếng dựa vào bể bơi, ngửa đầu, nhắm mắt. Mái tóc đen ướt sũng dán trên mặt, giọt nước lặng lẽ lăn dài trên gò má lạnh lùng, anh dường như không hề hay biết.

Anh ngồi dưới nước, như đang ngủ vậy, linh khí xung quanh lại như có ý thức, tự động chui vào cơ thể anh.

Điều khiến người ta kinh ngạc nhất là ngay cả linh lực tiềm ẩn trong ánh nắng mặt trời cũng ngoan ngoãn chui vào cơ thể anh. Tất cả yêu tinh đều biết, linh lực ẩn chứa trong ánh sáng mặt trời là loại chí cương chí liệt, đại yêu tu luyện chưa tới ba nghìn năm không dám hấp thụ ɬཞựƈ ɬıế℘, nếu không kinh mạch sẽ bị đốt cháy, tổn thương yêu hồn. Còn quỷ quái chỉ cần chạm nhẹ cũng đủ hồn phi phách tán. Nhưng đến chỗ anh thì hoàn toàn không kiêng kị.

Chàng trai trẻ mặc đồ quản gia châu Á tiến lại gần, cung kính nói: "Thưa ngài, máy bay riêng về nước đã sắp xếp xong, khởi hành lúc mười hai giờ trưa ngày mai."

Người đàn ông từ từ mở mắt, lộ ra đôi tròng mắt màu trà, lãnh đạm, vô tình, bình lặng không gợn sóng, rất khó tưởng tượng, có thứ gì có thể khiến ánh mắt này nảy sinh cảm xúc dao động.

Anh rũ mắt, môi mỏng khẽ mở, nhẹ nhàng nói ba chữ: "Núi Vân Lương."

———-

Tác giả có lời muốn nói:

Công: Ta đã sớm chán ngấy thế giới vô vị này, luôn đứng đầu chuỗi thức ăn, nhìn nhiều, sống lâu, cuộc sống trở nên nhàm chán, vô vị.

Người xem ăn dưa: Đừng bi quan như vậy chàng trai trẻ à, anh sẽ sớm có mèo thôi, miêu nô (thê nô) ấy mà.

 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp