Buông Xuống

CHƯƠNG 4.1


3 tháng

trướctiếp

Mặc dù Tông Lan là người liên quan trực tiếp, và Cảnh Ninh Manh cũng không biết vừa nãy đã xảy ra chuyện gì, nhưng điều đó không ngăn họ trói người đàn ông nửa sống nửa chết kia lại rồi quăng trở lại bàn phẫu thuật.

Sau khi cài thiết bị ức chế vào cổ số 4, Cảnh Ninh Manh cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, kéo lê cơ thể kiệt sức của mình rồi ngồi sụp xuống nền đất đầy máu.

Thiết bị ức chế trên người cô chỉ dùng cho trường hợp khẩn cấp và hiệu quả cũng chỉ trong một thời gian ngắn. Nhưng cũng đủ khiến ác đọa mất ý thức và khả năng hành động trong một thời gian.

Sau một hồi vật lộn, Tông Lan cảm thấy dạ dày cuối cùng cũng không còn quá no nữa, cậu ngồi xuống sàn rồi hỏi: “Thắc mắc một chút, cô Cảnh à, ác đọa là gì?”

“ác đọa là con người, con người bị biến đổi từ người biến dị, anh có thể hiểu là quái vật đã mất trí.” Cảnh Ninh Manh đáp.

Có lẽ là do vừa trải qua một trận chiến mà phải chĩa lưỡi dao vào đồng đội, đi giữa ranh giới sống chết, rồi cuối cùng thoát chết, sự xa cách của Cảnh Ninh Manh đã tan chảy không ít.

Mặc dù thông tin này chỉ nội bộ người biến dị mới biết, nhưng cũng không phải bí mật gì. Hơn nữa, sau khi đã chiến đấu với ác đọa, tiếp tục che giấu cũng vô nghĩa.

“Con người cũng có thể trở thành nguồn ô nhiễm sao?” Tông Lan hỏi.

“Tất nhiên.” Cảnh Ninh Manh nhìn ra cửa sổ, giọng điệu có phần tự giễu: “Nguồn ô nhiễm không chỉ giới hạn ở vật phẩm. Động vật có thể, con người tự xưng là động vật cao cấp, tại sao không được chứ?”

“Bản thân người biến dị chính là một nguồn phóng xạ di động. Thông qua việc hấp thu bức xạ ô nhiễm vào cơ thể để đánh thức khả năng biến đổi.”

Mưa bên ngoài vẫn đổ rào rào, tuy đã nhỏ hơn ban nãy khá nhiều nhưng vẫn rơi rả rích.

Cơ thể điều tra viên đầy máu, vài sợi tóc mềm mại lệch khỏi chiếc đuôi ngựa, bên mặt xinh đẹp trong ánh đèn trắng xanh của bảng hiệu phòng khám lúc sáng lúc tối.

“Dao luôn có hai lưỡi, khi đạt được sức mạnh thì cũng phải trả giá. ”

Người biến dị là những người dùng cơ thể để chứa bức xạ ô nhiễm, bức xạ ban cho họ sức mạnh, họ thu nạp bức xạ vào trong người, nhận lấy khả năng đủ để chống lại loài dị thường và ô nhiễm.

Nhưng khi một ngày, những người biến dị lạc lối trong trận chiến, không còn kiểm soát được bức xạ trong người, họ sẽ biến thành ác đọa, kẻ phát tán bức xạ, mất hết lý trí.

“Bình thường người biến dị có thể kiểm soát bản thân. Nhưng cũng có một số người biến dị không kiểm soát được, hoặc nói đúng hơn, họ hoàn toàn không muốn kiểm soát bức xạ ô nhiễm trong người, thả chúng ra ngoài để ảnh hưởng người khác, đó là ác đọa.” #𝖙y𝖙novel.com

Hậu quả của việc phóng thích bức xạ ô nhiễm đến đứa trẻ ba tuổi cũng hiểu.

Người biến dị còn tạm ổn, người bình thường nếu tiếp xúc với bức xạ, cho dù may mắn thoát chết, bộ phận cơ thể cũng bị suy giảm không thể phục hồi.

Tông Lan gật gù: “Nếu vậy thì sau khi biến thành ác đọa, không thể quay lại làm người biến dị nữa à?”

“Không thể.” Cảnh Ninh Manh lắc đầu: “Đây là sự lựa chọn một chiều. Trừ khi là người biến dị hệ Thanh tẩy... Thôi, tôi nói nhiều quá rồi, loại người biến dị này trên thế giới chỉ có vài người.”

Cô cắt ngang chủ đề: “Vì vậy, phần lớn ác đọa sẽ bị tiêu diệt ngay tại chỗ. Những ác đọa vẫn còn lý trí sẽ bị đưa về Trung tâm tiếp nhận để giam giữ, nhưng rất hiếm.”

“May là số 4 vẫn chưa biến đổi hoàn toàn thành ác đọa.”

Cảnh Ninh Manh thở phào: “Chỉ cần được điều trị hiệu quả, có lẽ vẫn còn cơ hội.”

“Tình hình ban nãy nếu không có con dao đó, có lẽ tôi đã... ”

Mặc dù lúc đó Cảnh Ninh Manh la lớn bảo cậu đừng có xen vào, nhưng thực tế, nếu không có con dao phẫu thuật ném ra chuyển hướng sự chú ý của ác đọa, chắc chắn cổ họng của cô đã bị bóp nát ngay lập tức.

Tông Lan nhún vai: “May thôi.”

May mắn. Đúng thế, chỉ có thể là may mắn.

Trong lòng Cảnh Ninh Manh chết lặng khi nhớ lại những món đồ dụng cụ phẫu thuật mà bác sĩ trẻ này lấy ra trước khi lên bàn mổ.

Tất cả diễn ra quá nhanh. Do quay lưng nên cô hoàn toàn không nhìn rõ đã xảy ra chuyện gì, chỉ thấy chiếc búa sắt trong tay bác sĩ giơ lên rồi hạ xuống, cứ thế đập ngã số 4.

ác đọa cấp C bị một người bình thường đập ngất bằng một cái búa, nói không thể tin nổi còn nhẹ, phải nói là hoang đường mới đúng.

Bản năng của điều tra viên báo cho Cảnh Ninh Manh biết, chuyện này chắc chắn không đơn giản như vậy.

Tuy nhiên, cô cũng không tìm ra điều gì không ổn, lại thêm người kia thực sự cứu mạng cô, đành phải dùng thuyết may rủi huyền bí để giải thích.

“À đúng rồi, tôi còn muốn hỏi một chuyện nữa.”

Tông Lan hỏi: “Cô Cảnh có biết người bình thường phải làm thế nào mới có thể trở thành người biến dị không?”

“Anh muốn thành người biến dị à?”

Cậu hơi suy nghĩ một chút: “Cũng không hẳn, chỉ hơi tò mò thôi.”

Nói nửa vời, nghệ thuật ngôn ngữ.

ཞõ ཞàŋɠ, Cảnh Ninh Manh lập tức tìm ra một lời giải hợp lý trong đầu cho cậu.

Phòng khám ŧâɷ ŧɦần này thực sự quá hẻo lánh.

Cô và số 4 chỉ tình cờ dịch chuyển khẩn cấp đến đây, thật sự không còn lựa chọn nào khác, nếu không cũng sẽ không bước vào phòng khám nhỏ này, chỉ cần liếc mắt qua là biết hoàn toàn không có điều kiện vệ sinh.

Sau khi liên lạc lại được với Abel và định vị vệ tinh, Cảnh Ninh Manh biết được nơi này cách trung ŧâɷ ŧɦầnh phố Giang Châu gần một tiếng đồng hồ xe, sát bức tường thành, trừ khi là những kẻ vô gia cư ra thì bình thường sẽ không ai muốn ở lại đây.

“Tôi cũng đọc thấy một số giới thiệu về người biến dị trên ti vi và mạng nên muốn hỏi cho rõ.”

Cảnh Ninh Manh gật đầu hiểu ý: “À, vậy à.”

Các thành viên của ba tổ chức người biến dị lớn nhất không chỉ nhận được biên chế tốt mà còn được bao ăn bao ở, đãi ngộ rất tốt.

Sau đại họa, tài nguyên khan hiếm, rất nhiều người bình thường chỉ mong có thể trở thành người biến dị, cũng vì phúc lợi tốt của người biến dị. Chỉ là trong đó khó khăn khỏi nói.

Cảnh Ninh Manh từng gặp không ít người như vậy, không đâu xa, mỗi lần cô ghé thăm bà cụ hàng xóm thì cũng thường có người áp lại hỏi han.

Điều tra viên khó khăn dịch chỗ ngồi, dựa vào tường: “Thông thường, cách duy nhất để tuyển chọn người biến dị là kỳ thi thống nhất trước kỳ thi đại học do các Liên minh cùng tổ chức. Lần kiểm tra này có thể lọc ra phần lớn người biến dị.”

Cô nói cách khéo léo: “Nếu trong lần kiểm tra đó không có phản ứng gì, sau này muốn trở thành người biến dị thì khả năng cũng không cao lắm.”

Tia vũ trụ từ đại họa đã thay đổi cấu trúc của tất cả sinh vật Trái Đất, tất cả mọi người đều chịu ảnh hưởng ngầm, nhưng không phải ai cũng có thể thức tỉnh thành người biến dị.

Huống hồ lúc số 4 biến thành ác đọa, cơ thể cũng phát tán một lượng bức xạ.

Nhưng vị bác sĩ trẻ này không hề bị ảnh hưởng gì, cũng không thể hiện phản ứng biến đổi từ người bình thường thành người biến dị.

Dù sao cũng là ân nhân cứu mạng, nói thẳng như vậy có vẻ không hay cho lắm.

Vì thế Cảnh Ninh Manh đổi cách nói: “Thế này nhé, chúng ta trao đổi số điện thoại đi. Nếu cuối tuần anh rảnh, có thể đến Trung tâm tiếp nhận Giang Châu tìm tôi, tôi sẽ đưa anh đến phòng y tế của chúng tôi để khám sàng lọc xem sao, xem anh có tiềm năng thức tỉnh không.”

“Được.”

Tông Lan hỏi vấn đề này, chủ yếu vẫn là thắc mắc không hiểu sao vừa rồi cậu lại no bụng, khi bụng vừa no thì cũng là lúc ác đọa bất tỉnh.

Nhưng vì Cảnh Ninh Manh nói cậu vẫn là người bình thường không có khả năng biến đổi, cậu cũng không hỏi thêm, mà mở điện thoại ra rồi kết bạn với cô ấy.

Khi kết bạn, Tông Lan lướt qua khung chat của người yêu cũ. ( truyện đăng trên app TᎽT )

[Vẫn chưa suy nghĩ kỹ à? Thời gian của em không còn nhiều đâu.]

Cuộc trò chuyện dừng lại ở đoạn cuối, không có tiếp diễn, hệt như đá đắm biển khơi.

Tông Lan thật sự không có cảm tình gì với tên khoái khoe mẽ này, huống hồ anh ta còn thể hiện ý đồ xấu với cậu.

Thật không hiểu nổi, trước khi mất trí nhớ mình đã mù đến mức nào mà lại yêu một tên như vậy.

Không còn nghi ngờ gì nữa, không ai muốn tán gẫu nhiều với kẻ muốn giết mình cả, cậu cũng không phải người thích bị tra tấn.

Vì thế, sau khi gửi một tin nhắn, Tông Lan trực tiếp chặn số người yêu cũ.

Tông Lan: [Ồ, anh đang dạy tôi làm việc à?]

Hừ, đòn phản công này, cái tát vào mặt này, sảng khoái vô cùng.

Cậu vừa tắt điện thoại lại thì Cảnh Ninh Manh đột nhiên bấm tai nghe.

“Đến rồi.” Cô nói.

Khoảnh khắc sau, màn mưa dày đặc bị ánh sáng chói lòa xuyên thủng, có thể nhìn ཞõ ཞàŋɠ quỹ đạo rơi của các hạt mưa. Cánh cửa kính phòng khám bị tia sáng xuyên qua, phá vỡ bóng tối, chiếu sáng bên trong.

Tông Lan vô thức đưa tay che mắt, nheo lại.

Đó là vài chiếc xe tải quân sự sơn đen, trên thân xe vẽ biểu tượng của Trung tâm tiếp nhận.

Do kính chống nhìn trộm nên cậu không nhìn rõ bên trong có ai.

Cửa xe trượt mở êm ái như cánh dơi, lộ ra nội thất màu đen.

Những người lính cơ động mặc áo choàng trắng, đồng phục chiến đấu đen rời khỏi xe.

Bọn họ đều đeo kính đen, trước ngực đeo bảng tên điều tra viên, sắc mặt lạnh lùng nghiêm túc, trong tay cầm súng đạn rất chỉnh tề.

Nhóm người này bao vây toàn bộ phòng khám ŧâɷ ŧɦần Tông thị giống như những bóng ma, đứng dưới cơn mưa lớn trút xuống đầu, nước mưa tạo thành thác nước trên chiếc áo mưa trong suốt.

"Cạch…"

Cánh cửa kính phòng khám trượt ra hai bên.

“Đội trưởng Cảnh.”

Một người mặc áo khoác trắng cúi chào: “Điều tra viên cấp C, Dư Chí Cường, có mặt kịp lúc, không làm hổ thẹn Nɦịệლ ҩụ cấp trên giao phó.”

 

Một nhóm nhân viên y tế mặc đồ bảo hộ lao vào từ trong làn mưa.

Họ được đào tạo bài bản, cầm trên tay những thiết bị y tế đơn giản, phối hợp ăn ý, chẳng mấy chốc đã đưa người trên bàn phẫu thuật lên cáng và tập trung vây quanh Cảnh Ninh Manh làm một loạt các thủ thuật cấp cứu cầm máu sơ bộ.

Tông Lan phát hiện tất cả những bộ dụng cụ thiết bị y tế trong tay nhóm người mặc áo trắng này đều rất lạ lẫm với cậu, chúng trông rất đắt tiền và tay nghề của những người này cũng thành thạo hơn cậu học theo video rất nhiều.

Vừa nhìn, Tông Lan vừa thầm học theo trong đầu.

CHƯƠNG 4.2

Dư Chí Cường cứ nhìn chằm chằm vào anh chàng bác sĩ trẻ tuổi trong phòng khám, thấy tâm trí cậu không tập trung bèn chủ động mở lời: “Cảm ơn cậu đã cứu giúp điều tra viên của Trung tâm tiếp nhận chúng tôi trong tình huống khẩn cấp.”

Trên đường đến, anh ta đã biết hết thông tin về phòng khám này thông qua Abel.

Tông Lan, nam, 25 tuổi, tốt nghiệp trung học phổ thông với thành tích thủ khoa toàn thành phố về môn khoa học tự nhiên và đỗ vào Đại học Y Bắc Kinh. Học chuyên ngành pháp y trong năm, tốt nghiệp nhận được nhiều lời mời từ các cơ quan tư pháp. Không ngờ cậu từ chối hết, mai danh ẩn tích và xuất hiện trở lại sau một năm, nhưng lại đến thành phố Giang Châu mở phòng khám ŧâɷ ŧɦần nhỏ ở nơi hẻo lánh này.

Phần lý lịch rất sạch sẽ.

Không hiểu sao, trực giác của Dư Chí Cường báo cho anh ta biết phía sau có rất nhiều điều đáng để đào sâu. Nếu không cũng không giải thích được tại sao một pháp y lại đột ngột chuyển sang làm ŧâɷ ŧɦần.

Dù thế nào đi nữa, Tông Lan cũng chỉ là người bình thường, thậm chí không phải người biến dị. Mặc dù Trung tâm tiếp nhận chịu trách nhiệm các sự cố ô nhiễm trong thành phố nhưng tiêu chuẩn tối thiểu phải là người biến dị. Chuyện của người bình thường không phải họ quản lý.

Vì vậy, Dư Chí Cường bèn hỏi một cách lịch sự: “Cậu có bị thương không? Có cần chúng tôi đưa cậu đến bệnh viện trung tâm Giang Châu khám toàn thân không?”

Tông Lan cúi nhìn xuống.

Bộ áo blouse trắng của cậu sạch sẽ, không có vết máu, chỉ có tóc hơi bù xù.

Vì thế cậu lắc đầu: “Cảm ơn, không cần đâu.”

“Vậy được rồi.”

Thiết bị dò tìm cho thấy khu vực này không còn dư ô nhiễm bức xạ, Dư Chí Cường cũng không ép. Mặc dù họ có Nɦịệლ ҩụ bảo vệ người dân, nhưng nói thật ra, người biến dị tốt nhất nên tránh càng xa người bình thường càng tốt.

“Chi phí sửa chữa phòng khám cùng phí phẫu thuật ngày hôm nay sẽ được chuyển vào tài khoản ngân hàng của cậu trong vòng mười lăm phút tới. Một lần nữa, thay mặt Trung tâm tiếp nhận Giang Châu gửi lời cảm ơn và chào trân trọng tới cậu.”

Sau khi sắp xếp ổn thỏa cho hai người bị thương, Dư Chí Cường và các điều tra viên đứng sau lưng cúi chào cậu trong màn mưa.

Không lâu sau, cũng như lúc đến, nhóm người lại leo trở lại xe tải quân sự.

Đèn xe lóe lên vài lần trong màn mưa, lăn bánh lao đi với nửa vết lốp in sâu trong nước.

Chờ cho đến khi các chiếc xe tải và xe cứu thương biến mất hoàn toàn trong tầm nhìn và màn mưa, Tông Lan cũng nhận được thông báo trên điện thoại.

[Cain nhắc nhở bạn rằng 10.000 nhân dân tệ đã được chuyển vào tài khoản cá nhân của bạn]

Mười ngàn nhân dân tệ!

Tông Lan không khỏi huýt sáo.

Trung tâm tiếp nhận thật sự không hổ danh là tổ chức chính phủ, quả thực là giàu có.

Cho dù căn phòng có bừa bộn đến đâu, tốn công tốn sức dọn dẹp mấy ngày của cậu đổ sông đổ bể thì cũng đáng đồng tiền bát gạo.

Mười ngàn nhân dân tệ, trả tiền điện nước điện thoại xong, mua đầy thức ăn cho tủ lạnh, còn có thể mua thêm đồ dùng thiết yếu, thay cửa mới không thấm nước cho phòng khám.

Tất nhiên, so với mục tiêu to lớn là cải tạo hoàn toàn phòng khám ŧâɷ ŧɦần của Tông Lan, mười ngàn tệ này chỉ là muối bỏ bể.

Nhưng cũng là một khởi đầu tuyệt vời, phải không?

Tâm trạng Tông Lan vô cùng vui vẻ.

“Có vẻ dán mấy tờ quảng cáo nhỏ thật sự có tác dụng, đợi mưa tạnh, mình sẽ đi dán lại lần nữa.”

Cậu cúi nhìn đồng hồ, kim đồng hồ đã chỉ hơn 10 giờ tối.

Bóng đèn tầng một đã bị đập vỡ trong trận ẩu đả, phòng khám tạm thời không có bóng đèn mới thay. Lại thêm đã khuya rồi nên Tông Lan cũng lười mở đèn pin dọn dẹp.

Hay là ngày mai tính tiếp.

Cậu kéo dây điện bảng hiệu, chuyển từ trạng thái mở cửa sang đóng cửa, ngâm nga mấy giai điệu rồi leo lên gác ngủ.

...

Mặt khác, xe tải quân sự lao nhanh trong đêm mưa.

Thấy biểu tượng trên xe, nhiều phương tiện tự động tránh sang làn đường bên cạnh, nhường đường trong im lặng. Còn một số người liều mạng thò điện thoại ra ngoài cửa sổ, liên tục chụp ảnh chiếc xe.

“Khuya thế này mà Trung tâm tiếp nhận vẫn có Nɦịệლ ҩụ khẩn cấp à?”

“Không biết có phải xảy ra sự cố ô nhiễm mới không?”

“Xe chuyên dụng của đội điều tra nào vậy, tra xem nhanh. Trên mạng cũng chẳng thấy thông báo gì cả.”

Ba tổ chức người biến dị lớn đều được rất có uy tín.

Trung tâm tiếp nhận quản lý các sự kiện ô nhiễm bất thường trong thành phố, bảo vệ an toàn cho người bình thường.

Hiệp sĩ Đuốc Hoả chịu trách nhiệm thám hiểm nguy hiểm ngoài tường thành, tìm kiếm các loại vật liệu hữu ích cho sự phát triển tiến hóa của nhân loại trên những vùng hoang mạc bị biến đổi bởi bức xạ vũ trụ.

Quỹ Từ thiện Sinh mệnh là căn cứ lớn của tất cả những người biến dị về trí tuệ, nghiên cứu của họ bao trùm mọi mặt khoa học xã hội nhân văn, thắp sáng đường đi cho nhân loại tương lai.

Hai vế sau nghe có vẻ cao siêu, nhưng dù sao cũng quá xa với đời sống thường nhật của người bình thường.

Chủ yếu tiếp xúc với người bình thường vẫn là Trung tâm tiếp nhận mà thôi.

Các ງiá໐ phái bí mật, thậm chí tội phạm người biến dị trên bảng truy nã toàn cầu đều có lượng fan đáng kể, huống hồ là ba tổ chức chính thức có kênh truyền thông bình thường, được chính phủ đẩy mạnh.

Ví dụ như Cảnh Ninh Manh, với tư cách tân binh át chủ bài của Trung tâm tiếp nhận Giang Châu, cô tương đương với một ngôi sao hàng đầu ở căn cứ địa phương. Một tập phim tài liệu làm Nɦịệლ ҩụ có hàng triệu lượt xem, người hâm mộ xếp hàng từ cổng nam đến cổng bắc. Đó là lý do tại sao cô hơi ngạc nhiên khi gặp một bác sĩ hoàn toàn không quen biết mình tại một phòng khám nhỏ.

Vì trên xe có điều tra viên bị thương nặng nguy kịch, Abel đã bật đèn xanh cho xe ở một số ngã tư.

Sau bốn mươi phút, chiếc xe việt dã nhanh chóng đi vào bãi đỗ xe ngầm của Trung tâm tiếp nhận Giang Châu.

“Nhanh lên, đưa thẳng vào phòng phẫu thuật!”

Nhân viên y tế nhận được tin từ sớm đã đứng trước cửa đón nhận hai chiếc giường cáng cứu thương.

Chẳng mấy chốc, hai người bị thương được đưa đến phòng y tế, một người vào phòng chăm sóc đặc biệt, một người được đưa thẳng vào phòng phẫu thuật cách ly nhiều lớp.

Vết thương của Cảnh Ninh Manh thực ra cũng không nặng lắm, chủ yếu là những vết thương ngoài, nghiêm trọng nhất là phần bả vai bị ác đọa cào rách tận xương, sau khi chữa trị xong thì chủ yếu là điều dưỡng.

Người thực sự cần phòng y tế toàn lực cứu chữa chính là số bốn - Tả Văn Thành.

Bất cứ ai cũng thấy, anh ta đã biến thành bán ác đọa.

Trong xe cứu thương, nhân viên y tế không dám đụng vào anh ta, họ chỉ có thể cầm máu và chờ đợi bước điều trị tiếp theo sau khi được chuyển đến trung tâm tiếp nhận.

“Tôi nghi ngờ trong quá trình rút lui, anh ta đã bị ງiá໐ phái Lột Da có mưu đồ cấy một viên đạn mang nguồn ô nhiễm.”

Cảnh Ninh Manh nằm trên cáng thì thầm: “Bởi vì ngoài việc đó ra, anh ấy không tiếp xúc vật thể xâm nhập nào khác.”

Dù sao cũng có hướng xác định rồi.

Đèn phòng phẫu thuật bật đỏ.

Mọi người chuẩn bị sẵn sàng.

Vì tư liệu sống hiếm thấy này mà các chuyên gia y tế của toàn Trung tâm đều có mặt, thậm chí cả chuyên gia của Quỹ Từ thiện Sinh mệnh cũng đang trên đường tới.

Khi kim đồng hồ gần chỉ về mười hai giờ đêm, nơi đây nhộn nhịp như sắp tổ chức hội thảo học thuật.

“Thông thường quá trình biến đổi ác đọa kéo dài chưa tới mười phút. Tại sao ác đọa này lại dừng giữa chừng?”

“Không chỉ dừng giữa chừng mà quá trình biến đổi của anh ta còn bị chặn hẳn lại, dấu hiệu sống ổn định, mức độ bệnh cơ quan não không cao.”

Họ phấn khích đoán già đoán non: “Điều này có ý nghĩa là... ác đọa có cơ hội chuyển hóa trở lại thành con người sao?”

ác đọa tuyệt đối là một trong những vấn đề y học khó khăn nhất của nhân loại sau đại họa.

Bức xạ ô nhiễm phát ra từ bên trong sẽ thay đổi trước tiên cấu trúc sinh lý của người biến dị, những thay đổi đó đều là bệnh cơ quan, không chỉ làm biến đổi cấu trúc não, mà còn tiến hóa ra móng vuốt và răng nanh sắc nhọn, đó cũng là lý do tại sao ác đọa không thể phục hồi lại được thành người.

Hiện tại, những người có thể đảo ngược ác đọa hóa duy nhất là người biến dị hội tụ cực kỳ hiếm hoi.

Loại người biến dị này ít ỏi đến mức giống như gấu trúc, xuất hiện một người thôi cũng được các Liên minh trọng đãi như tổ tiên.

Cuộc phẫu thuật diễn ra cả đêm.

Cho đến khi bình minh ló rạng, đèn phòng mổ mới tắt hẳn.

Trưởng khoa kiêm bác sĩ phẫu thuật dẫn theo một nhóm bác sĩ thức trắng đêm bước ra.

“Bệnh nhân thực sự có vết thương do đạn gây ra. Tuy nhiên, chúng tôi kiểm tra toàn bộ cơ thể, kể cả nội tạng, đều không tìm thấy đạn hay nguồn ô nhiễm.”

Ông ấy tháo khẩu trang: “Chúng tôi suy đoán, trước khi đến Trung tâm tiếp nhận đã có người lấy đi nguồn ô nhiễm trong cơ thể anh ta.”

“Hơn nữa, còn một chuyện nữa.”

Bác sĩ phẫu thuật hít một hơi sâu, bàn tay từng tham gia vô số hội chẩn quốc tế lại run lên.

“Quá trình biến đổi ác đọa của anh ta bị chặn hoàn toàn, thanh tẩy thành người bình thường.”

Mặc dù thức trắng đêm, đôi mắt các giáo sư chuyên gia vẫn sáng lên.

“Chúng tôi nghi ngờ, thành phố Giang Châu đã xuất hiện người biến dị thức tỉnh khả năng Thanh tẩy đặc biệt.”

 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp