Bản dịch thuộc về Samei - TYT
Nguồn: Kế hậu - Wikidich
Bìa: Góc Nhỏ Đơn Côi
Văn án:
Quý phi được sủng ái ngập trời, Hiền phi hạ sinh quý tử, Chiêu nghi tựa ánh trăng rằm thanh khiết, Lệ phi như nốt chu sa diễm lệ. Các phi tần khác mỗi người một vẻ, một tài, trăm hoa đua nở khoe sắc.
Vậy nhân vật chính của chúng ta là ai?
Nàng chẳng được sủng ái, không con cái, lại chẳng có thế lực gia tộc chống lưng. Kỳ lạ thay, cốt truyện này sao lại quen thuộc đến vậy?
Mặc kệ! Triệu Vô Miên ngày đầu xuyên qua đã quyết chí nằm yên hưởng thái bình. Tranh sủng ư? Tranh cái quái gì! Vô duyên vô cớ sao có thể phế hậu, hoàng đế há chẳng phải muốn làm minh quân? Địa vị có, bổng lộc không ít, cứ việc an phận thủ thường, cuộc sống này còn mong cầu gì hơn?
Còn chuyện gia tộc vinh quang, đám đàn ông trong nhà không biết tự cố gắng, lại trông chờ vào một nữ tử yếu đuối như ta sao? Aiz aiz aiz
Đến nỗi chuyện không có con nối dõi, ta chủ trương con cháu tự có phúc phần của con cháu, không có con cháu thì ta hưởng phúc một mình. Người xưa suy nghĩ nông cạn, ta đã nghĩ thông suốt cả rồi.
Thế là bỗng dưng hoàng đế phát hiện vị tiểu Hoàng hậu của mình thay đổi. Nàng chẳng còn lời khuyên can, chẳng còn lời can gián, chẳng tranh cãi, lại càng chẳng cãi vã. Ngài nói gì nàng cũng đều đáp "vâng", "được", "có thể", "bệ hạ nói rất đúng", "đều nghe theo bệ hạ". Hoàng đế được thỏa mãn bỗng cảm thấy không thỏa mãn, cái này gọi là gì nhỉ? Đại khái chính là “tiện” đi...