Sau khi mọi người đường ai nấy đi, Ngọc Hồ mới hổn hển chạy đến trước mặt Gia Nhu: “Quận chúa, trong lầu hoa kia không có ai cả. Em và phủ binh đã tìm xung quanh một vòng nhưng không hề phát hiện ra thứ gì.”
“Sao lại không thấy nhỉ? Rõ ràng ta nhìn thấy…” Thuận Nương không nhịn được nói chen vào.
Lúc đó Gia Nhu chỉ chú ý đến Mộc Cảnh Thanh, không để ý mũi tên bay tới từ đâu.
“Không tìm thấy thì thôi. Nếu có người này thật nhưng y lại không muốn lộ diện thì không phải cố tìm.” Thôi thị nói với mọi người “Hồi phủ.”
Lúc này dân chúng trên bờ sông đã rời đi gần hết, tuy rằng cuộc đua thuyền hôm nay không phân thắng bại, nhưng độ mạo hiểm thì vô tiền khoáng hậu, đủ làm đề tài cho họ tán gẫu cả mấy ngày.
Đoàn người trở về vương phủ thì thấy có bà vú đến báo, nói Mộc Cảnh Hiên quấy khóc không chịu ăn uống gì. Mọi người nghe mãi thành quen, Thôi thị bảo Liễu thị và Thuận Nương qua đó chăm nom.
Gia Nhu trở lại nơi ở một mình, nàng thấy hơi mệt, liền dặn dò người hầu chuẩn bị đồ dùng tắm rửa. Người hầu đưa bồn tắm đặt vào trong phòng, trên giá bày các loại dầu tắm thoang thoảng hương hoa.
Gia Nhu cởi áo váy treo lên xà ngang, bước vào bồn tắm, trút tiếng thở phào thoải mái, để Ngọc Hồ cầm khăn kì cọ cho mình. Đời trước lúc nàng ở trong lao ngục, khó chịu nhất là không được tắm rửa lau mình, đến rửa mặt cũng là một chuyện xa xỉ.
Đến khi Ngọc Hồ lau đến trước ngực thì nàng bỗng rụt lại theo bản năng.
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT