Dịu Dàng Dụ Dỗ

Chương 7: “Còn Chưa Chịu Đứng Dậy Hả? Muốn Tôi Bế Sao?”


3 tháng

trướctiếp

Cố Ảnh hỏi câu này chỉ vì phép lịch sự thôi, chân trái cô đã nhấc lên rồi, bỗng nhiên nghe thấy lời này, khó khăn lắm cô mới có thể thu chân lại được: “Tôi sao?”

Giang Tuân nhìn trái nhìn phải một cách tượng trưng: “Ở đây còn có ai khác sao?”

“...” Cố Ảnh thầm thở dài: “Giúp anh cái gì?”

Giang Tuân đi đến trước đầu xe, mở mui xe ra, ra hiệu cho cô đi qua: “Giúp tôi soi đèn chút.”

Cố Ảnh hiểu rằng có lẽ anh đang muốn tự mình sửa chiếc xe.

Không phải anh đã gọi xe kéo rồi sao? Tại sao lại còn muốn tự sửa nó?

Tuy nhiên, trước khi cô kịp hỏi thì một chiếc đèn pin đã được đưa đến trước mặt cô: “Tới gần chút nữa.”

Vậy là Cố Ảnh đóng vai trò như một chiếc đèn pin dành cho người đi bộ, loại được kích hoạt bằng giọng nói ấy.

“Quay qua bên trái một chút.”

“Đúng vậy, chính là chỗ đó.”

“Cao hơn chút nữa.”

Giọng nói trầm thấp như đàn cello của Giang Tuân nghe có vẻ đặc biệt gợi cảm trong đêm, Cố Ảnh nhìn chằm chằm vào sườn mặt của anh, nhất thời thất thần.

Mãi cho đến khi Giang Tuân giơ tay che hai mắt của mình thì cô mới phản ứng lại, không biết từ khi nào mà ánh sáng của đèn pin đã chiếu vào mặt anh.

“Thật ngại quá.” Cố Ảnh nhanh chóng xoay đèn pin về một hướng: “Tôi không để ý.”

Giang Tuân đứng thẳng dậy, từ từ nhìn cô một cái: “Chỉ mới vài phút thôi mà cô đã không vui rồi à?”

“...”

Cố Ảnh thấy anh cất hộp dụng cụ đi, tắt động cơ ở mui xe, cô không khỏi cảm thấy hơi chột dạ: “Anh không sửa nữa sao?”

“Sửa tiếp thì có khả năng mắt tôi sẽ mù mất thôi.” Trên tay Giang Tuân bị dính một ít dầu máy, anh hơi nâng cằm lên ra hiệu cho Cố Ảnh đi đến cốp xe giúp anh lấy chai nước.

Cố Ảnh lấy chai nước ra, thấy Giang Tuân đã ngồi xổm xuống, hay tay duỗi ra, làm động tác chờ rửa tay, cô cũng hiểu mà mở nắp chai nước ra, đổ nước vào tay anh.

Đầu óc cô bất giác nhớ lại cảnh hai người gặp lại nhau vào tháng trước, cũng gần giống như bây giờ, ngoại trừ việc vai diễn bị đảo ngược thôi.

Ngón tay của người đàn ông mảnh khảnh và trắng nõn nà, khớp xương rõ ràng, ngay cả khi rửa tay thì trông anh cũng có vẻ trang nghiêm và tao nhã, thoạt nhìn giống như một công tử sống trong nhung lụa vậy.

Cố Ảnh đột nhiên nhớ tới những gì mà anh vừa nói, do dự vài giây rồi lên tiếng: “Anh thật sự không sửa nữa sao?”

“...”

“Là lỗi của tôi.”

“...” Giang Tuân rửa tay xong, mở cửa tài xế rồi lấy ra vài tờ giấy bên trong ra để lau khô tay.

Anh quay đầu lại nhìn cô gái trước mặt, trong ánh mắt có chút phàn nàn trong mắt, không tỏ thái độ gì mà bật cười: “Đúng vậy, không sửa nữa.”

“Tôi cũng chưa nói là tôi biết sửa mà.” Giọng điệu của Giang Tuân rất thản nhiên và hiển nhiên.

“...” Vậy sao anh lại muốn lãng phí khoảng thời gian này vậy?

Cố Ảnh trả lại đèn pin cho anh, im lặng một giây, vẫn lịch sự mà hỏi một câu: “Bây giờ không sao rồi chứ? Vậy tôi đi nhé?”

Giang Tuân cầm lấy chiếc đèn pin, nhìn cô một cái: “Cảm ơn.”

Cố Ảnh gật đầu với anh và tiếp tục đi xuống dốc.

Sau khi xuống dốc, rẽ qua cửa hàng tiện lợi là phố Thiên Kiều, bụng Cố Ảnh hơi đói, cô định mua chút gì đó để ăn trước.

Có một cửa hàng bánh kẹp cách đó không xa, cửa hàng này đã tồn tại từ khi Cố Ảnh còn nhỏ.

Mặt tiền cửa hàng nhỏ và hẹp, chỉ có thể đặt một chiếc lò nướng, ông chủ đứng bên trong quầy, khi muốn ra ngoài thì phải di chuyển lò nướng ra.

Cố Ảnh thấy đói bụng chỉ vì ngửi thấy mùi thơm, cô đi tới, vừa lấy điện thoại di động ra, vừa nói: “Ông chủ, cho tôi một cái bánh kẹp, cho thêm thịt thăn.”

Khi Cố Ảnh lấy điện thoại di động ra, đầu ngón tay cô chạm vào một vật lạnh lẽo, ánh mắt hơi dừng lại, sau đó cô nhìn xuống, đó là chiếc bật lửa màu bạc của Giang Tuân. #𝖙y𝖙novel.com

Kể từ ngày đó, khi cô nhận được tin nhắn của Giang Tuân, cô đã luôn mang theo chiếc bật lửa này bên người, sẵn sàng trả lại cho anh bất cứ lúc nào, lúc nãy cô đã nhất thời không nhớ ra.

Rất hiếm khi gặp mặt nhau, nếu không muốn chờ đợi nữa thì tốt hơn là quay lại để trả cho anh luôn.

Chủ cửa hàng bánh kẹp đập trứng trên lò nướng và nhanh chóng làm mịn chúng bằng chiếc thìa trong tay, mùi thơm xông vào mũi.

Cố Ảnh đột nhiên nghĩ có khi nào Giang Tuân cũng chưa ăn tối không?

Anh đến đây sớm hơn cô, cơ hội để anh có thể ăn tối là rất ít.

Nghĩ đến đây, Cố Ảnh lại nói với ông chủ: “Giúp tôi làm thêm một cái nữa nhé, thêm thịt xông khói và trứng gà.”

Cô vừa nói xong thì lại nhớ tới gì đó, cô mím môi: “Thôi, một cái là được rồi.”

Cố Ảnh lấy bánh kẹp đã được làm xong, đi đến cửa hàng tiện lợi ở góc phố, mua một hộp sữa và một chiếc bánh sandwich.

Cô mang theo những thứ này rồi lại đi lên núi.

Giang Tuân ngồi trong xe, cả người có hơi bực bội.

Màn hình điện thoại sáng lên, hiển thị hộp thoại WeChat của anh và Đường Khoa.

Đường Khoa: [Vân Thành thực sự có một nơi mà xe kéo không thể vào được sao?]

Đường Khoa: [Mà cậu đến đó làm gì vậy?]

Đường Khoa: [Bây giờ cậu định làm sao đây?]

Giang Tuân cúi đầu đáp lại: [Vừa mới gọi xe kéo cứu hộ rồi.]

Sau khi trả lời tin nhắn, anh ngẫu nhiên ném điện thoại vào tủ khóa và nhắm mắt nghỉ ngơi.

Một lát sau, cửa sổ bị gõ hai lần.

Giang Tuân mở mắt ra, xuyên qua một lớp kính anh đã nhìn thấy Cố Ảnh vừa mới rời đi không lâu, sự ngạc nhiên lóe lên trong mắt anh, anh hạ cửa sổ xuống: “Có chuyện gì vậy?”

“Trả lại cái này cho anh.” Cố Ảnh chìa bàn tay phải về phía anh, trong lòng bàn tay cô có một chiếc bật lửa.

Đuôi lông mày Giang Tuân khẽ nhướng lên, sau đó anh đưa tay ra nhận lấy, đầu ngón tay vô tình chạm vào bàn tay cô, cũng lạnh như chiếc bật lửa.

Anh ngước mắt lên, nhìn vào mặt Cố Ảnh.

Bởi vì nhiệt độ trên núi thấp nên lông mi của cô bị nhuộm một lớp sương mù, chiếc mũi ửng hồng đặc biệt gây chú ý trên khuôn mặt trắng nõn của cô.

Ngay lúc Giang Tuân muốn nói gì đó thì đối phương lại đưa ra một túi mua sắm nhỏ, một túi nilon trong suốt chứa sữa bò và bánh sandwich.

“Cho anh đấy.” Cố Ảnh nói: “Tôi đi mua chút gì đó để ăn, đoán chừng có lẽ anh cũng chưa ăn tối nên sẵn mua một ít cho anh luôn.”

Sau hai giây, cô lại nói thêm: “Trong cửa hàng tiện lợi ở đây không có nhiều thứ lắm, anh ăn tạm chút đi.”

“...” Gần như Giang Tuân hơi cau mày khi nghe thấy hai chữ “ăn tạm”, ánh mắt anh lại rơi xuống bàn tay kia của cô: “Của cô là cái gì?”

“Bánh kẹp." Cố Ảnh thành thật nói.

“Sao cô không mua bánh kẹp cho tôi?” Giang Tuân vô thức hỏi.

“Không phải là anh không thích sao?” Cố Ảnh hỏi lại.

Giang Tuân sững sờ: “Tôi nói không thích khi nào?”

Cuộc trò chuyện dường như đưa họ trở lại thời học cao trung.

Nó đột nhiên phá vỡ trạng thái xa lạ giữa hai người trước đó.

Giang Tuân vẫn đang chờ cô trả lời, dường như rất quan tâm đến câu hỏi này.

Cố Ảnh không lên tiếng mà ném chiếc sandwich trong tay vào bên trong xe, với thái độ “muốn ăn thì ăn”.

Thấy cô rời đi, Giang Tuân chậm rãi lên tiếng: “Lên xe đi.”

Cố Ảnh hít hít mũi: “Hả?”

Ánh mắt Giang Tuân lại rơi vào chiếc bánh kẹp trong tay cô: “Ăn xong rồi đi.”

Cố Ảnh nhìn chằm chằm vào đôi mắt anh, dường như trong đôi mắt đó thể hiện điều gì, hoặc có lẽ những lời anh nói đều có chủ đích cả.

Nhưng vẻ mặt đối phương lại trông thờ ơ, như thể anh chỉ thuận miệng nói ra mà thôi.

Ngay khi cô định từ chối thì hình ảnh cô vừa nhìn thấy trước khi gõ cửa sổ xe xuất hiện trong tâm trí cô: Đôi mắt của người đàn ông nhắm nghiền, đôi lông mày nhíu chặt vào nhau, thoáng nhìn trông rất đau khổ.

Nghĩ như vậy, rất có thể là anh ở đây ăn một mình thấy chán nên muốn tìm người cùng nói chuyện.

Nghĩ đến đây, Cố Ảnh tuân thủ nguyên tắc làm người tốt đến cùng, cô đi vòng qua đầu xe và ngồi vào ghế phụ lái.

Sau khi đi vào, lập tức cô đã bị hơi ấm của hệ thống sưởi bao vây, lúc này Cố Ảnh mới nhận ra bên ngoài lạnh đến mức nào.

Tay cô đã lạnh cóng đến mức chẳng còn cảm giác gì nữa.

Chiếc bánh kẹp trong tay vẫn còn hơi ấm, Cố Ảnh cầm lên cắn một miếng nhỏ. ( truyện trên app T𝕪T )

Ngồi ở nơi ấm áp và ăn thức ăn nóng, Cố Ảnh cảm thấy vô cùng thoải mái về thể chất và tinh thần.

Cô cắn vài miếng và phát hiện người bên cạnh không nhúc nhích.

Khi xoay người lại, cô đã thấy anh đang chợp mắt nghỉ ngơi.

Không còn ánh mắt khiến cô thấy hoảng sợ nữa, Cố Ảnh bắt đầu không kiêng nể gì mà đánh giá anh.

Từ góc độ này có thể thấy hàng mi mảnh dài và dày của anh, ánh đèn đường mờ nhạt chiếu lên đó một vầng hào quang.

Khuôn mặt của người đàn ông góc cạnh rõ ràng, lộ ra vẻ đẹp trai sang chảnh, không làm gì cũng dễ dàng khiến người ta không thể rời mắt.

Ngay lúc cô đang nhìn chằm chằm thì Giang Tuân bất ngờ mở mắt ra, bắt gặp ánh mắt còn chưa kịp dời đi của cô.

Mắt đối mắt, không một ai lên tiếng.

Cố Ảnh nuốt miếng bánh kẹp trong miệng, lúc lâu mới nói được: “Sao anh không ăn?”

Giang Tuân vốn dĩ muốn nói là anh không đói, nhưng không vì lý do gì lại nhớ ra từ “ăn tạm” của cô, thế nên anh cầm chai sữa lên, mở nắp chai ra uống một ngụm.

Anh nhìn chằm chằm vào chai sữa, khóe miệng khẽ cong.

Đường Khoa nói đúng, tốt cho sức khỏe.

Cố Ảnh tiếp tục ăn bánh kẹp, mượn hành động này để che giấu sự xấu hổ khi bị bắt gặp.

Mùi thơm của bánh kẹp trứng lan tỏa khắp bên trong chiếc xe nhỏ.

Giang Tuân cảm thấy nhàm chán mà chơi với chiếc bật lửa, bật nắp rồi lại đóng lại, bên trong xe vang lên tiếng “loạch xoạch, loạch xoạch”, bầu không khí cũng không quá mức yên tĩnh.

Sau khi Cố Ảnh ăn xong bánh kẹp thì cả người cũng dần ấm lên.

Bây giờ thật sự đã đến lúc phải đi, cô quay đầu lại vừa định chào hỏi Giang Tuân thì đã thấy anh nhấc điện thoại lên.

“Ừm, anh vào thẳng đi, rồi sẽ nhìn thấy một cửa hàng tiện lợi, rẽ phải lên dốc.”

Ngón tay Giang Tuân gõ gõ vào vô lăng, mặc dù trong lòng đã rất sốt ruột nhưng giọng điệu vẫn không hề dao động: “Tên cửa hàng tiện lợi sao? Tôi không để ý.”

Lúc này Cố Ảnh nhẹ giọng xen vào một câu: “Cửa hàng tiện lợi Đại Lương.”

Giang Tuân lơ đãng liếc nhìn cô một cái, nói với đầu dây bên kia điện thoại: “Cửa hàng tiện lợi Đại Lương.”

Dường như anh đã có thể rời đi ngay lập tức rồi, Cố Ảnh cũng không giúp được gì nữa, chờ đến khi anh kết thúc cuộc gọi thì cô hỏi: “Xe kéo đến rồi sao?”

Giang Tuân nghiêng đầu, cho cô một câu trả lời rất bất ngờ: “Xe kéo không vào được.”

Cố Ảnh sững sốt: “Hả?”

Xe kéo không vào được?

Vậy anh bình tĩnh ngồi đây chờ đợi làm gì thế?

Vậy mà anh còn gọi cô lên xe ngồi ăn, rồi còn giả vờ bình tĩnh?

Đột nhiên cô nghĩ đến một khả năng, Cố Ảnh nhìn Giang Tuân với vẻ hoài nghi.

“Cô nhìn tôi làm gì?” Giang Tuân nhìn khuôn mặt thay đổi thất thường của cô, cảm thấy có chút buồn cười.

Cố Ảnh sắp xếp từ ngữ trong lòng một chút, chậm rãi nói: “Giang Tuân.”

“Hửm?”

“Tôi thực sự không có nhiều sức lắm đâu.”

“?” Vẻ mặt Giang Tuân tỏ ra khó hiểu.

“Nếu anh muốn tôi đẩy xe với anh, tôi không nghĩ là không có tác dụng đâu.” Cố Ảnh nghiêm túc nói.

Giang Tuân hơi sững sờ, giây tiếp theo gần như đã đoán được mạch não của cô, anh cười khúc khích: “Vậy thì phải làm sao bây giờ?”

Anh nghe theo lời Cố Ảnh nói, bất đắc dĩ buông tay: “Tôi không tìm được ai quanh dây để giúp đỡ cả.”

Mắt của Giang Tuân là dáng mắt lưỡi liềm, lúc không cười thì ánh mắt rất lạnh lùng, lúc cười thì ánh mắt cong lại như trăng non, giống như một chàng trai tỏa nắng vậy.

Nụ cười của anh khiến Cố Ảnh lóa mắt, lời nói của cô trở nên lúng túng: “Vậy thì anh có thể tìm một người bạn đến giúp.”

“Chỗ nãy cách rất xa thành phố, bạn bè thì phải rất lâu mới đến được.” Giang Tuân đặt một tay lên vô lăng, dường như đang thấy vui vẻ.

Cố Ảnh bắt gặp sự giễu cợt trong mắt anh, phát hiện anh đang không nghiêm túc, liền kiên quyết nói: “Thế thì cũng đâu có liên quan gì đến tôi?”

“Trên con đường này không thể nào tìm được người thứ hai, tôi không bắt cô thì bắt ai bây giờ?” Giang Tuân hỏi.

“Vậy anh tự mình đẩy từ từ đi.” Cố Ảnh mở cửa xuống xe, đóng cửa lại rồi còn nói với anh một câu: “Đường đi xuống là đường dốc, anh tự làm được đấy.”

“...” Giang Tuân khẽ nhếch dưới, không ngăn cản cô rời đi.

Nhiệt độ càng ngày càng thấp, mấy giọt nước đọng lại trên đường đã đóng băng hết cả.

Cố Ảnh quấn chặt khăn quàng cổ, cẩn thận bước đi trong gió đêm, chỉ đi được vài bước, lại bị gọi lại.

“Đợi đã.”

Giọng nói của Giang Tuân truyền đến kèm theo tiếng mở cửa, cô thở dài rồi quay đầu lại: “Giang Tuân.”

Cố Ảnh mím môi, nhẹ giọng hỏi: “Anh sợ ở một mình sao?”

Cô nghĩ tới nghĩ lui thì cũng chỉ có thể là khả năng này thôi, mặc dù có vẻ như không phải vậy.

Trong lúc nhất thời, mọi thứ đều yên tĩnh.

Mí mắt Giang Tuân giật giật mạnh vài lần, ánh mắt nhìn Cố Ảnh tràn đầy vẻ hoài nghi.

Sau một hồi im lặng, anh kéo dài âm cuối của câu nói: “Bị cô phát hiện rồi.”

Quả đúng là như vậy.

Lúc này, Cố Ảnh thật sự không biết nên trả lời thế nào để anh không phải cảm thấy xấu hổ.

Cô nhớ ai đó đã nói trên mạng rằng cách tốt nhất để an ủi một người là nói với người đó rằng bản thân mình còn tệ hơn họ.

Cố Ảnh hắng giọng, vì lạnh mà cô bất giác dậm dậm chân: “Không sao, thật ra tôi cũng – a.”

Trước khi cô kịp nói hết thì cô đã bị trượt chân, cả người cô đột nhiên ngã ngồi dưới đất.

Giang Tuân hoàn toàn không ngờ cảnh tượng này lại xảy ra, anh vội vàng chạy tới, ngồi xổm xuống muốn kéo Cố Ảnh đứng lên: “Có sao không?”

“Đừng đừng, anh đừng kéo tôi.” Một cơn đau nhói không thể tả đến từ vị trí không thể nói được, Cố Ảnh đẩy tay anh ra để tự mình bình tĩnh lại.

Giang Tuân rút tay về, duy trì tư thế nửa ngồi xổm, thấp giọng hỏi: “Đau lắm sao?”

“Anh nghĩ sao?” Cố Ảnh tức giận thì thầm: “Sợ thì sao không nói sớm chút đi!”

Nếu anh nói điều đó sớm hơn thì cô sẽ không phải đi tới đi lui như thế này, cũng không phải đến mức bị té ngã.

Giang Tuân đặt một tay lên đầu gối mình, không hề cảm thấy khó chịu vì lời nói của cô.

Anh chỉ lẳng lặng nhìn chằm chằm vào sườn mặt cô.

Ngũ quan của Cố Ảnh rất đẹp, có vài phần tự nhiên và ngây thơ.

Lúc này, cô vừa nhíu mày vừa mím môi, không những không có chút uy hiếp nào mà còn giống như cô đang làm nũng vậy.

Mái tóc dài như rong biển bị gió đêm thổi rối tung lên, mang theo mùi thơm thoang thoảng.

Cổ họng Giang Tuân ngứa ngáy, anh nhìn đi chỗ khác.

Vài giây sau, anh duỗi tay phải về phía Cố Ảnh: “Vậy nếu cô biết tôi sợ thì sẽ ở lại trong xe cùng với tôi sao?”

Cố Ảnh dời ánh mắt sang tay anh khi cô nghe thấy điều này.

Dưới ánh đèn đường, người đàn ông cầm con búp bê cừu do mấy đứa trẻ tặng cho cô, vô thức lắc lắc nó.

Gương mặt cô dần dần nóng lên, Cố Ảnh lập tức phản ứng, hóa ra cô đã hiểu lầm anh.

Đồng thời, cô cũng nhận ra những lời trước đó của mình có chút tức giận với anh.

Một cơn gió lạnh thổi tới, Cố Ảnh khó chịu, rùng mình co rúm lại vì lạnh.

Giọng nói thong thả của Giang Tuân lại vang lên lần nữa: “Vẫn chưa chịu đứng dậy hả?”

Anh dừng lại, nhếch khóe môi: “Muốn tôi bế sao?”


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp