Dịu Dàng Dụ Dỗ

Chương 4: “Giỏi Thật Đấy. Cố Ảnh.”


3 tháng

trướctiếp

Vào buổi tối mùa đông, mặt trời rút ánh sáng đi sớm.

Chỉ có một chút ánh vàng treo lơ lửng trên bầu trời.

Một tia sáng chiếu vào căn phòng qua khe hở của cửa chớp lật, tinh nghịch mà đáp xuống tai Cố Ảnh, người đang giúp người khác theo dõi nhịp tim của thai nhi, khiến làn da vốn đã trắng sáng lại càng thêm trong suốt.

“Được rồi.” Cố Ảnh cất máy kiểm tra đo lường đi, đỡ thai phụ đang nằm ngồi dậy, nhẹ nhàng dặn dò: “Nhịp tim của em bé rất bình thường, dự tính vẫn còn nửa tháng nữa mới đến ngày sinh, thời gian này cần đặc biệt chú ý, nếu có khó chịu gì thì phải nhanh chóng đến bệnh viện.”

“Vâng, cảm ơn bác sĩ Cố.”

Sau khi thai phụ rời đi, Cố Ảnh xoa xoa cột sống cổ bị đau và ngồi trở lại ghế làm việc.

“Tan làm thôi.” Thực tập sinh Khổng Oánh bước vào từ bên ngoài với những bước chân nhanh nhẹn: “Chị Tiểu Ảnh, hôm nay em đã gặp phu nhân viện trưởng đấy, bà ấy hỏi em là chị đã có bạn trai chưa.”

Cố Ảnh cởi tay áo blouse trắng ra: “Hả?”

Khổng Oánh chớp chớp mắt: “Em đoán là bà ấy muốn giới thiệu chị với ai đó đấy.”

Cố Ảnh mỉm cười: “Cũng có thể.”

Trước đây cô đã giúp phu nhân viện trưởng một việc nhỏ, và kể từ đó bà ấy đã quan tâm đến cô một cách đặc biệt.

Vài ngày trước bà ấy cũng bóng gió hỏi cô về chuyện tình cảm.

Có vẻ như tuổi hai mươi lăm thực sự là tiêu chí để đánh giá cho các mối quan hệ, qua độ tuổi này mà không có bạn trai thì mọi người xung quanh sẽ lo lắng.

“Chị Tiểu Ảnh, chị thích kiểu con trai nào thế?” Khổng Oánh tò mò hỏi.

Cố Ảnh nghiêng đầu suy nghĩ một lát, nói một câu trả lời đặc biệt hời hợt: “Đẹp trai.”

“Em có một người anh họ khá đẹp trai, nhưng mà.” Khổng Oánh bĩu môi: “Em thấy tính tình anh ấy không được tốt, và anh ấy cũng không giống một người sẽ dịu dàng với bạn gái của mình nữa.”

“Em cũng sẽ không muốn giới thiệu cho chị đấy chứ.” Cố Ảnh mỉm cười: “Ngàn vạn lần cũng đừng.”

“Không không, em hỏi đại thôi.” Khổng Oánh giúp cô dọn dẹp tài liệu trên bàn: “Bản thân em còn không có bạn trai mà.”

“Tại sao phu nhân viện trưởng lại không giới thiệu cho em?” Cố Ảnh hỏi: “Không phải giữa hai nhà có quan hệ với nhau sao?”

Khổng Oánh là thuộc kiểu đại tiểu thư, ngày đầu tiên vào bệnh viện, cô ấy đã không ngại nói với cô rằng cô ấy vào được đây là nhờ vào quan hệ, lại còn liên tục nhấn mạnh rằng kiến thức chuyên môn của cô ấy không vững chắc chút nào, hy vọng rằng Cố Ảnh sẽ không mắng cô ấy ngốc nghếch. #𝖙y𝖙novel.com

Lúc đó Cố Ảnh vẫn còn nhớ rõ tâm trạng của mình, cô không nói nên lời, suýt chút nữa còn tưởng rằng cô gái này có vấn đề về đầu óc.

“Em vẫn còn trẻ mà.” Khổng Oánh ngẩng cao khuôn mặt nhỏ nhắn, giọng điệu kiêu ngạo.

“Đúng thế, em còn trẻ. Vậy thì mời người bạn nhỏ này hãy chuẩn bị thật tốt cho kỳ thi tuần sau và cố gắng vượt qua một lần nhé.” Cố Ảnh buông áo blouse trắng xuống, cầm lấy áo khoác rồi đi ra cửa: “Đi thôi, ngày mai gặp lại.”

“Mai gặp lại.”

Cố Ảnh rời khỏi bệnh viện, không trực tiếp về nhà mà đến phố Thiên Kiêu.

Con phố, nơi chứa đầy những kỷ niệm thời thơ ấu của cô, vẫn là dáng vẻ quen thuộc, chẳng qua nó đã có một số dấu vết của sự cải tạo.

Đi ngang qua trường mẫu giáo Thiên Kiêu với những hình vẽ graffiti đầy màu sắc rực rỡ trên tường, đi qua trường tiểu học Thiên Kiêu, nơi một nhóm học sinh đang chạy ùa ra khỏi cổng, rẽ phải tại một cửa hàng tiện lợi ở góc phía trước, và sau đó đi lên một con dốc dài là cô nhi viện Thiên Kiêu, nơi Cố Ảnh lớn lên.

Cố Ảnh mua một ít trái cây, khi cô đi ngang qua cửa hàng tiện lợi, cô thấy ba đứa trẻ đang mua đồ ăn vặt, một trong số chúng có một cậu bé gầy gò, đang đứng trước quầy thu ngân với một gói que cay trong tay, đang chuẩn bị tính tiền.

Phía sau là hai đứa nhỏ mũm mĩm, một cao một thấp, trong tay cầm một ít bánh quy và đồ uống, đứa cao dùng tay đẩy cậu bé trước mặt: “Này, giúp chúng tớ thanh toán luôn đi.”

Cậu bé có vẻ hơi khó xử, nhưng không dám đắc tội thằng bé kia, ngập ngừng nói: “Tớ không có nhiều tiền như vậy.”

Thằng nhóc thấp bé mũm mĩm liếc nhìn số tiền trong tay cậu bé: “Không phải cậu có hai mươi tệ sao? Nhiêu đó đủ rồi.”

Thấy cậu bé vẫn còn do dự, thằng bé cao béo vô cùng khinh thường nói: “Không phải là chúng tớ không trả lại cho cậu, mà là nhờ cậu trả tiền trước thôi.”

Cố Ảnh thật sự không chịu nổi, bước lên phía trước hai bước: “Vậy tại sao hai đứa không tự mình trả tiền đi? Sợ ông chủ không có tiền lẻ sao?”

Khi ông chủ nghe thấy câu này, thản nhiên tiếp lời: “Có tiền lẻ, có tiền lẻ nhé.”

Hai nhóc nhỏ mũm mĩm quay đầu lại, đồng loạt trừng mắt nhìn Cố Ảnh, người phía sau nhìn bọn họ, hơi hơi mỉm cười.

Sau khi trả tiền và rời đi, cậu bé cảm ơn Cố Ảnh: “Cảm ơn chị.”

Cố Ảnh khom lưng xuống và xoa xoa đầu cậu bé, như thể cô nhìn thấy được Dương Kiệt lúc cậu ấy còn nhỏ, khi đó cậu ấy bị bắt nạt thì cô cũng là người giúp.

“Không cần cảm ơn đâu, em phải nhớ kỹ rằng, không phải ai cũng sẽ giúp em mọi lúc.” Cố Ảnh nghiêm túc nói: “Em phải học cách phản kháng, học cách từ chối, có thái độ cứng rắn, đừng để người khác cảm thấy em dễ bị bắt nạt.”

Cậu bé gật đầu hiểu ý.

“Về nhà đi, chị cũng đi đây.” Cố Ảnh vẫy tay với cậu bé, vòng qua cửa hàng tiện lợi rồi đi lên dốc.

Đoạn đường sườn núi này khá hẹp, chỉ có một chiếc xe có thể đi qua, xung quanh đều là những lùm cây.

Gió bắc xuyên qua rừng rậm, phát ra những tiếng rít, nghe có vẻ đáng sợ đến lạ.

Hôm nay chủ yếu là Cố Ảnh đi gặp mẹ viện trưởng, đó chính là Cố Từ, giám đốc trước đây của cô nhi viện Thiên Kiêu, hiện đã lớn tuổi và mắc hội chứng Alzheimer.

*Bệnh Alzheimer, hoặc đơn giản là Alzheimer, là một bệnh thoái hóa thần kinh thường khởi phát từ từ và ngày càng trở nên nghiêm trọng. Bệnh chiếm 60–70% nguyên nhân dẫn đến mất trí.

Chồng của Cố Từ đã qua đời khi còn trẻ và họ cũng không có con ruột gối đầu.

May mắn thay, một nhóm người trẻ từng ở cô nhi viện này cũng thường xuyên đến thăm bà ấy.

Cố Ảnh bước vào cô nhi viện và đi qua bãi cỏ phía trước đến khu vườn nhỏ.

Quả nhiên là cô đã nhìn thấy mẹ viện trưởng đang ngồi xổm trên mặt đất với một cái xẻng nhỏ để xới đất.

Ban đầu có một bàn bóng bàn làm bằng gạch đá ở đây, nhưng vì nó tồn tại quá lâu nên nó đã sụp đổ làm đôi sau một cơn mưa lớn. Sau đó, những người quan tâm trong cộng đồng đã tặng một bàn bóng bàn mới toanh và khu vực này được dùng để trồng rau.

Cố Ảnh lặng lẽ ngồi xổm phía sau lưng Cố Từ, nhẹ nhàng ôm chặt bà ấy từ phía sau: “Đoán xem con là ai nào?”

Cố Từ vốn đang tập trung xới đất để trồng cây bắp cải, cả người bà ấy cứng đờ, chậm rãi quay đầu lại, khi nhìn thấy Cố Ảnh, vẻ mặt bà ấy chỉ còn lại vẻ mơ hồ và bối rối.

“Không nhớ con sao?” Cố Ảnh thở dài, cầm lấy cái cuốc nhỏ trong tay bà ấy rồi giúp bà ấy xới đất, cũng không quên nhỏ giọng lẩm bẩm: “Hôm trước còn nói là sẽ làm cho con món thịt xào ớt cay nữa!”

“Cháu cũng thích ăn thịt xào ớt cay sao?” Cố Từ mỉm cười hạnh phúc khi nghe thấy vậy: “Dì cũng có một cô con gái cũng thích ăn.”

Cố Ảnh cười nhẹ: “Con gái của dì tên gì?”

“Tên là Tiểu Bá Vương.” Cố Từ nhìn đâu đó trong khoảng không, trên mặt nở nụ cười yêu chiều: “Con bé nghịch ngợm lắm.”

“...” Cố Ảnh thấy buồn cười: “Làm gì có cô gái tên là Tiểu Bá Vương được, vậy thì cô ấy hẳn là rất xấu xí đây.”

“Vớ vẩn.” Cố Từ liếc nhìn cô một cái, tỏ vẻ rất không tán thành: “Con gái dì xinh đẹp, so với cháu...”

Ánh mắt Cố Từ nhìn cô trở nên phức tạp hơn.

Khi Cố Ảnh nghĩ rằng bà ấy sẽ nhận ra mình, cô nghe thấy bà ấy nói với giọng điệu rất trẻ con: “Dù sao thì con bé xinh hơn cháu nhiều!”

“...” Được rồi, ghen tị với chính mình thì không đáng chút nào.

Vào mùa đông, trời tối sớm, khi mặt trời xuống núi thì nhiệt độ lại càng giảm mạnh.

Cố Ảnh không chịu được không khí ẩm ướt và lạnh lẽo, cô đỡ mẹ viện trưởng dậy, đưa bà ấy vào trong nhà: “Dì kể cho cháu nghe về con gái của dì nhé?”

“Cháu nói con gái nào?”

“...” Cố Ảnh tức giận nói: “Thì là Tiểu Bá Vương đấy.”

“Con bé á, đang đi du học nước ngoài.” Cố Từ cười nói xong lại lập tức lạnh mặt: “Đừng có gọi con bé là Tiểu Bá Vương, gọi là Tiểu Ảnh, một cô gái nhỏ xinh đẹp sao lại gọi là Tiểu Bá Vương.”

“...” Cổ họng của Cố Ảnh hơi nghẹn lại, nghe theo lời bà ấy: “Rồi rồi, không gọi là Tiểu Bá Vương, cô ấy ở nước ngoài thì dì có nhớ cô ấy không?”

“Nhớ chứ.” Giọng nói của Cố Từ đầy u sầu: “Nhưng dì cũng thường xuyên gọi video cho con bé, con bé cũng hiểu chuyện, con bé nói khi trở về sẽ giúp dì đi cấy răng nữa.”

Trên thực tế thì sau ngày nhận chức ở bệnh viện thì Cố Ảnh đã đưa bà ấy đi cấy răng rồi.

Cố Từ kể Đông kể Tây những điều khi cô còn nhỏ.

Nước mắt như ẩn như hiện trong đôi mắt tươi cười của Cố Ảnh.

“Đúng rồi, để dì nói cho cháu biết một bí mật.” Cố Từ đột nhiên cảnh giác liếc trái nhìn phải, sau khi xác nhận không còn ai khác, bà ấy mới hạ thấp giọng nói: “Có người thích Tiểu Ảnh nhà dì đấy.”

“...” Nước mắt trong mắt Cố Ảnh đột ngột ngừng lại, cô tỏ vẻ tò mò: “Ai vậy ạ?”

“Một cậu bé rất đẹp trai.” Cố Từ mím môi cười: “Tên là Giang Tuân.”

“...” Cố Ảnh hoàn toàn không nhớ đã nói với mẹ mình về điều này.

Bây giờ cô lại càng quan tâm nhiều đến vấn đề khác: “Dì chưa nói với ai về nó đấy chứ? Đây là bí mật của Tiểu Ảnh đấy.”

“Không đâu, miệng dì kín lắm.” Cố Từ làm động tác bịt miệng lại.

“Không phải là dì vừa nói cho cháu biết sao?” Cố Ảnh khóc không ra nước mắt: “Không phải là mọi người trong cô nhi viện đều biết chuyện rồi đấy chứ?”

Cố Từ bị câu hỏi của cô làm cho chìm đắm trong suy nghĩ.

Cho dù người trong cô nhi viện có biết chuyện này hay không thì Cố Ảnh cũng không thể nào biết được, nhưng cô chắc chắn rằng Lý Tư Di đã biết. ( truyện đăng trên app TᎽT )

Trên đường về nhà, cô nhận được điện thoại của Lý Tư Di.

Đối phương có vẻ rất hưng phấn: “Cố Ảnh, cậu giấu đủ sâu rồi!”

Câu nói không đầu không đuôi này khiến Cố Ảnh mơ hồ: “Tớ giấu cái gì?”

“Sếp của Tiểu Kiệt là người mà cậu thích khi còn là học sinh đúng không?”

Câu này giống như sấm sét đánh vào đầu Cố Ảnh, đầu óc cô trống rỗng trong chốc lát, lúc lâu sau mới lên tiếng: “Sao cậu lại hỏi như vậy?”

Hôm qua, cô ấy không trao đổi gì với Giang Tuân đấy chứ?

Cuộc trao đổi dưới mắt của Lý Tư Di chính là cuộc trò chuyện không thể giải thích được trong văn phòng.

Rốt cuộc là sao cô ấy đoán được?

“Đương nhiên là có đủ chứng cứ rồi.” Giọng điệu của Lý Tư Di có chút tự hào.

Hôm qua khi biết được tên của Giang Tuân thì cô ấy đã có cảm giác mình đã nghe thấy ở đâu đó, cho đến chiều nay cô ấy nghe Dương Kiệt nói Giang Tuân cũng là học sinh trường trung học số một, lại còn cùng khóa với Cố Ảnh, đột nhiên cô ấy nhớ ra mình đã nghe đâu đó nói rằng người Cố Ảnh thích có tên như vậy.

“Hôm qua cậu cũng có chút khác thường nữa.” Lý Tư Di nhớ lại.

“Tớ khác thường sao?” Cố Ảnh không cảm nhận được, ít nhất thì không phải là bề ngoài.

“Cậu lúng túng đấy thôi.” Lý Tư Di cười.

“Là do tình huống lúc đó tớ đuối lý, chuyện tớ lúng túng không phải là rất bình thường sao?” Cố Ảnh hỏi.

“Nếu đổi lại là người khác thì chắc chắn cậu sẽ bình tĩnh mà giải thích một chút rồi.” Lý Tư Di nói.

“...” Cô ấy nói vậy cũng đúng.

Cố Ảnh và Lý Tư Di không học cùng một trường cao trung, cô chỉ nói với đối phương rằng cô có người mình thích thôi chứ không nói tên.

Điều này chắc chắn là cô ấy đã được nghe từ mẹ trưởng khoa, cô cũng không biết bà ấy đã đề cập chuyện này với bao nhiêu người nữa.

Cố Ảnh thầm thở dài, may mắn là chỉ có vài người quen đến gặp mẹ trưởng khoa thôi.

“Ừm, theo phân tích của tớ, khi hai người chia tay chắc không vui vẻ gì! Nhìn... giống như là cậu đá anh ấy nhỉ?” Giọng nói của Lý Tư Di có tiếng cười: “Kể tớ nghe chút đi, sao lại thế vậy?”

“Xin hỏi là quý cô dựa trên cơ sở nào mà đưa ra kết luận này vậy?” Cố Ảnh hoài nghi hỏi lại.

“Thứ nhất, hai người gặp nhau mà không chào hỏi, thứ hai, anh ấy nói chuyện với cậu–” Lý Tư Di dừng lại một chút, như thể đang tìm một từ hợp lý: “Nói thế nào ta, nghe có vẻ không thân thiện lắm, cảm giác giống như một cuộc chiến giữa những người yêu nhau vậy, cô đã làm điều gì đó có lỗi với tôi, cô phải chịu đựng thái độ không thân thiện của tôi ấy.”

Là vậy sao?

Cố Ảnh cảm thấy Giang Tuân không phải là người tính toán chi li như vậy, chính xác hơn là anh khinh thường việc so đo với người khác.

Vả lại, đã nhiều năm như vậy, nhũng chuyện năm đó có lẽ anh cũng đã quên mất rồi.

“Không có gì khó chịu cả.” Cố Ảnh nói: “Chúng tớ đã không nói về nó nữa rồi.”

Lý Tư Di a một tiếng: “Không nói nữa? Nhìn đâu có giống vậy đâu.”

“Thật sự là không có.” Cố Ảnh nói.

Cô và Lý Tư Di gần như chẳng giấu diếm gì nhau, nhưng đối với Giang Tuân, Cố Ảnh cảm thấy cô sẽ không có bất kỳ giao điểm nào với anh, vì vậy cô không muốn nói thêm gì nữa.

“Vậy bây giờ cậu thế nào?” Lý Tư Di cười hỏi: “Cậu có còn thích không? Tim có đập thình thịch lần nữa không?”

“Không có.” Cố Ảnh đến trạm xe buýt nhìn dòng xe cộ trên đường, nhẹ giọng nói: “Đã qua bao lâu rồi mà.”

“Thật không vậy?” Lý Tư Di nói: “Tớ không tin.”

"Lỗ Dự* nhập vào cậu sao?” Cố Ảnh mỉm cười: “Được rồi, đừng buôn chuyện nữa, cũng đừng nói với Tiểu Kiệt để tránh gây phiền phức cho người ta.”

*Lỗ Dự là MC nổi tiếng với thân hình siêu gầy. Người đẹp sinh năm 1970 được ví như Oprah Winfrey của Trung Quốc. Cô nổi tiếng với vai trò host của chương trình Có hẹn với Lỗ Dự.

Lý Tư Di thấy cô không muốn nói chuyện này nên lập tức đổi chủ đề, lúc Cố Ảnh lên xe buýt thì vội vàng kết thúc cuộc gọi.

Có rất nhiều người trên xe buýt và không có ghế trống.

Cố Ảnh tìm được vị trí ngồi cạnh cửa, cô tựa đầu vào cửa kính, nhìn đèn đường bên ngoài lướt qua cực nhanh.

Mặc dù cô vừa nói rằng cô không có thấy khó chịu gì khi Giang Huân rời đi, nhưng trên thực tế là trước đó đã có một lần cô thấy khó chịu.

Vào ngày hôm đó, thời tiết cũng giống như hôm nay, mặt trời chói chang.

Trong lớp thể dục cuối cùng của năm thứ hai cao trung, Cố Ảnh được Giang Tuân gọi vào sân bóng rổ bên dưới một gốc cây đại thụ.

Ánh sáng mặt trời chiếu qua những khoảng trống trên lá, tạo ra những mảng lốm đốm trên mặt đất.

Thiếu niên đứng đối diện cô, vẻ mặt lạnh lùng, giọng điệu khá là không vui: “Cậu thật sự không nhận được tin nhắn sao?”

Cố Ảnh nhìn đi chỗ khác, lắc đầu: “Không có.”

Sau vài giây im lặng, Giang Tuân đột nhiên cười: “Giỏi thật đấy, Cố Ảnh.”

Nói xong, anh bỏ đi mà không quay đầu nhìn lại, để lại cho cô một tấm lưng kiên quyết.

Một khoảng thời gian thật lâu sau đó, Giang Tuân không để ý đến cô nữa.

Chuông báo đến trạm của xe buýt kéo Cố Ảnh ra khỏi ký ức, cô vội vàng bước xuống xe.

Trở lại căn nhà tối om, Cố Ảnh nhấn bật đèn trong phòng khách, bật TV, đi đến ghế sô pha rồi ngồi xuống.

Ánh mắt cô không nhìn vào màn hình TV, mà là nhìn chằm chằm vào tấm danh thiếp đơn giản và hào phóng trên bàn trà.

Áo khoác đã mang đi giặt rồi, sau hai ngày là có thể mang về.

Ban đầu Cố Ảnh muốn Tiểu Kiệt mang trả cho Giang Tuân, nhưng như vậy thì cô vẫn phải giải thích với Tiểu Kiệt, không chừng cuối cùng cô sẽ lại phải giải thích lần nữa với Lý Tư Di, đây sẽ là một vấn đề rất đau đầu.

Theo nguyên tắc nhiều hơn một chuyện không bằng ít đi một chuyện, Cố Ảnh dự định sẽ tự mình liên lạc với anh.

Sau khi cầm danh thiếp và suy nghĩ về nó, không khỏi xấu hổ, cô từ bỏ ý định gọi điện và quyết định gửi một tin nhắn.

Khi tự giới thiệu, Cố Ảnh lại do dự một lúc.

Lúc đầu là cô viết tên ra, sau khi suy nghĩ xong lại xóa rồi đổi thành: [Xin chào, tôi là chị gái của Tiểu Kiệt, xin hỏi làm sao tôi có thể trả lại áo cho anh đây?]


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp