Gả Nhầm Lương Duyên

Chương 9: “Tình nhân trong mộng” của Hoài Ngọc


3 tháng

trướctiếp

Trong khi đợi pha trà, Thẩm Gia không buông tha hỏi tiếp: “Ai đánh ngươi thế?”

“Trong thiên hạ, còn có ai dám đánh ta?”

“Là Thánh Thượng à?” Thẩm Gia mơ hồ đoán được nguyên nhân: “Tại sao Thánh Thượng lại đánh ngươi? Là vì chuyện ngươi đổ phân lên đầu của Thượng Quan tiểu hầu gia kia sao?”

Hoài Ngọc có chút ngạc nhiên: “Ngươi biết rồi hả?”

Thẩm Gia bĩu môi: “Việc này toàn kinh thành còn có ai không biết sao? Hoài Ngọc, không phải ta nói quá nhưng ngươi lãnh những quân côn này là xứng đáng, ngươi làm như vậy quả thật là quá vô đạo đức.”

Hoài Ngọc tức giận đập bàn: “Tại sao ngươi không nói bọn họ thiếu đạo đức?”

Thẩm Gia ngạc nhiên nói: “Bọn họ đã làm cái gì? Chuyện đó ta cũng chưa từng nghe nói.”

Hoài Ngọc mím môi, lúc trước ở Càn Thanh cung như thế nào cũng không chịu giải thích, dưới ánh mắt nhìn chăm chú của Thẩm Gia, hắn lại vô thức buột miệng thốt ra: “Bọn họ mắng mẫu thân của ta, miệng không sạch sẽ, ta mời bọn họ ăn phân thế có cái gì là sai?”

Thẩm Gia há hốc mồm, nhất thời á khẩu không nói nên lời.

Phụ thân Hoài Ngọc, Hoài Cẩn có xuất thân cao quý, là chiến thần của Đại Tấn, quốc triều không có một tiểu hài tử nào từ nhỏ mà không nghe những câu chuyện lớn lên ngày xưa của ông, ngay cả Thẩm Gia khi còn nhỏ cũng nghe bà ngoại kể câu chuyện về Phù Phong Vương đánh bại Khương binh, năm đó ông chỉ mới mười sáu tuổi, so với Hoài Ngọc bây giờ còn nhỏ hơn vài tuổi mà đã nhất chiến thành danh.

So sánh với Phù Phong Vương không thể chỉ trích, Vương phi Đường Mẫn lại bị nhiều người lên án.

Không có ai biết nữ tử thần bí này là từ đâu tới, có người nói nàng là tù nhân bị Phù Phong Vương bắt được khi chiến đấu với người Thát Tử, cũng có người nói, nàng là quả phụ của một thủ lĩnh môn phái trên giang hồ, thậm chí còn có người nói, nàng là đào hoa yêu biến thành, chuyên hạ phàm để mê hoặc nam nhân.

Vô luận là cách nói nào, lai lịch của nàng đều không quá đoan chính, thậm chí là đã có hai lần hôn nhân.

Nàng đột nhiên xuất hiện như vậy, bắt cóc Thái Tử điện hạ quyền thế ngập trời Hoài Cẩn, khiến hắn cam tâm tình nguyện từ bỏ ngôi vị quân vương, không quan tâm mà bôn ba bên ngoài khiến cho Hoàng Hậu lúc đó cũng chính là Thái Hậu hiện tại khóc muốn mù mắt, cũng làm cho các thiếu nữ hoài xuân của hoàng triều mất đi người tình trong mộng chỉ sau một đêm.

Suy cho cùng Thẩm Gia vẫn còn nhỏ tuổi, chuyện xưa của Phù Phong Vương đối với nàng mà nói cũng là chuyện của thế hệ trước, nàng đối với vị Vương phi này cũng không có oán niệm nặng đến vậy, chỉ cảm thấy Hoài Ngọc làm rất đúng, Thượng Quan Tập thật sự đáng bị như vậy. Nếu có người mắng mẫu thân của nàng không tốt trước mặt nàng, nàng cũng sẽ trả thù người đó.

Hạ tổng quản đúng lúc bưng trà lên, sau khi Hoài Ngọc uống một ngụm trà ấm xong, hắn mới hỏi Thẩm Gia tới đây có chuyện gì.

Lúc này Thẩm Gia mới nhớ đến mục đích nàng tới đây, vội vàng nói ra toàn bộ ý định của mình.

Giống như nàng viết trong thư, ngày tám tháng tư là ngày ra đời của Phật Tổ Thích Ca Mâu Ni, trong kinh thành sẽ cử hành hội tẩy trần cho Phật, nàng muốn mời Trần Quát đi du ngoạn.

Mục đích của nàng là để Hoài Ngọc đóng vai một tên trộm xấu xa, cướp sắc ở bên đường, để Trần Quát có cơ hội “Anh hùng cứu mỹ nhân”.

Hoài Ngọc nghe xong cao kiến này của nàng, hắn nhất thời cười nhạo: “Ta muốn cướp sắc cũng không cướp ngươi nha, cướp sắc tỷ tỷ ngươi không tốt hơn hay sao? Còn ‘anh hùng cứu mỹ nhân’ á? Ngươi có chắc tên tiểu bạch kiểm họ Trần kia đến lúc đó có thể cứu 'mỹ nhân' như ngươi hay sao? Chỉ là một cái gối thuê hoa mà thôi, hắn không để người khác cứu là tốt lắm rồi.”

Thẩm Gia trừng mắt liếc hắn một cái: “Ngươi đừng xem thường người khác!”

Hoài Ngọc liếc xéo nàng một cái, nói: “Thật không hiểu ngươi coi trọng tiểu bạch kiểm kia ở điểm nào, ngoài việc có thể làm mấy câu thơ, viết mấy bài văn chương, cũng không thể cầm đao hay múa kiếm, có cái gì tốt cơ chứ?” - chương mới đăng tải sớm nhất tại 𝖙y𝖙

Thẩm Gia trả lời lại một cách mỉa mai: “Ngươi cũng như vậy thôi, ánh mắt của ngươi cũng không biết là bị làm sao, thế mà lại để ý đến Thẩm Như.”

“Thẩm Như thì làm sao, trưởng tỷ của ngươi xinh đẹp hơn ngươi rất nhiều, tính cách cũng rất tốt.”

“Trần công tử văn chương xuất chúng, so với đồ quê mùa như ngươi thì tốt hơn một vạn lần!”

“Thẩm Gia, ngươi lặp lại lần nữa!”

“Trần công tử văn chương xuất chúng..."

“Ngươi thật đúng là dám nói như vậy!”

Hoài Ngọc bóp chặt mặt nàng, hai má Thẩm Gia đầy thịt, hắn nắm lấy thịt kia cảm thấy ấm áp trắng mịn, giống như một loại dầu thơm của Tây Vực.

Hoài Ngọc dường như nhớ đến điều gì đó, sắc mặt cổ quái thu hồi tay, đầu ngón tay không được tự nhiên chà xát trên vạt áo.

Thẩm Gia mặt mày trắng mịn mềm mại, rõ ràng hắn không sử dụng nhiều sức lực nhưng lại bị hắn véo hồng một mảng to, Thẩm Gia xoa xoa má bị véo đau, một chén trà nóng trên bàn ném qua, Hoài Ngọc nhanh mắt lanh lẹ, tránh được trong gang tấc.

Hai người một lời không hợp, bắt đầu cách bàn trà đùa giỡn.

-

Hôm sau, Hoài Ngọc sinh khí dồi dào đến Võ Thanh Hầu phủ thỉnh tội.

Đáng tiếc khi hắn đến nơi, lão Võ Thanh Hầu đi chơi phố, phu nhân Thượng Quan Tập cũng trở về nhà mẹ đẻ, chỉ còn hắn ở trong phủ cùng gã sai vặt, Hoài Ngọc cố ý không để người truyền tin, một chân đá văng cửa phòng ra.

Thượng Quan Tập nằm trên giường giật mình, vội vàng kéo chăn gấm ở một bên che khuất thân thể đang trần trụi của hắn.

“Ai?!”

Hoài Ngọc nhìn xuống thiếu niên như hoa, cười ha ha: “Thượng Quan, trời còn chưa tối mà mông ngươi lại ngứa rồi à?”

Hai mắt Thượng Quan Tập phun lửa: “Hoài Ngọc! Ngươi còn dám tới!”

Hoài Ngọc gật đầu nói: “Thánh Thượng kêu ta tới đây bồi tội với ngươi! Bắt lấy này!”

Hắn ném một bao đồ tới, Thượng Quan Tập theo bản năng tiếp lấy, thấy bên trong là một túi đậu tắm và bột thơm, tức khắc giận tím mặt, không màng trên người trần như nhộng, đứng dậy đi đến muốn đánh hắn.

Hoài Ngọc cười ha ha tông cửa xông ra, nhảy lên tường viện, chớp mắt đã không thấy tăm hơi.

Thượng Quan Tập trần truồng đứng ở cửa, hung hăng đấm lên khung cửa: “Tiểu Sát Tinh, ngươi khinh người quá đáng!”

Bởi vì chuyện bị phân đổ đầy trên đường, hắn đã tránh trong phủ nửa tháng không ra ngoài, Hoài Ngọc vậy mà còn dám tới cửa cười nhạo hắn?

Thù này không báo, hắn không phải là quân tử!

Thượng Quan Tập xoa tay hầm hè, phải cho Hoài Ngọc một bài học mới được, bình thường hắn (TQT) rất thích học đòi văn vẻ, có rất nhiều bằng hữu xảo quyệt ở Quốc Tử Giám, trong phủ cũng nuôi một đám môn khách, lúc này mọi người đều đang bàn giúp hắn xem nên làm như thế nào. ( truyện trên app T𝕪T )

Trong đó có một người tên là Lý Dung nói: “Nghe nói những ngày gần đây hình như là Hoài Ngọc đang coi trọng cô nương Thẩm gia, chúng ta có thể bắt tay từ đây.”

Có người đưa ra nghi vấn: “Dựa vào tin đồn như thế này có đáng tin cậy hay không?”

Suy cho cùng, tuy Hoài Ngọc chơi bời lêu lổng không học giỏi, nhưng lại hiếm khi đi đến xóm làng chơi, tuy rằng cũng nghe nói hắn phá cửa góa phụ, trèo tường của các tiểu thư khuê các nhưng dù sao cũng chỉ là tung tin vịt, không biết thật giả.

Lý Dung kia bị hoài nghi, lập tức nghẹn lại nói: “Đương nhiên là thật, đây là chính tai ta nghe từ đạo sĩ chùa Bạch Vân nói. Nghe nói Hoài Ngọc đi chơi cùng với cô nương Thẩm gia kia ở phía sau núi, khi bị người phát hiện, giày thêu trên chân Thẩm cô nương cũng bị rớt mất một chiếc.”

Mọi người ở đây cười dâm sôi nổi lộ ra vẻ hiểu rõ.

Không nghĩ tới tiểu tử Hoài Ngọc này chơi đùa cũng thật phóng khoáng, Thẩm gia tiểu thư cũng thật lẳng lơ.

Thượng Quan Tập hỏi: “Thẩm Như Hải có hai nữ nhi, Hoài Ngọc coi trọng ai?”

Lời này vừa nói ra, có người nói đó là Thẩm đại tiểu thư, có người lại nói là Thẩm nhị cô nương, không đồng nhất, cuối cùng vẫn là Lý Dung đưa ra ý kiến cuối cùng, giải quyết dứt khoát: “Là Thẩm nhị cô nương, khuê danh hình như là… Thẩm Gia?”

Thượng Quan Tập vỗ bàn: “Được! Trói Thẩm Gia này lại cho ta, chọn ngày lễ tẩy trần Phật để động thủ, ta muốn cho Tiểu Sát Tinh thấy một màn đổ máu!”

 

 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp