Gả Nhầm Lương Duyên

Chương 13: Không đánh đã thắng


3 tháng

trướctiếp

Nam tử mặc y phục màu xanh theo sát phía sau, những người còn lại nghe thấy động tĩnh cũng đuổi đến theo.

Cảnh rượt đuổi này không kéo dài được bao lâu, Thượng Quan Tập người đông thế mạnh, vòng vây dần được thu nhỏ lại, cuối cùng đem Hoài Ngọc và Thẩm Gia ép vào trong hoa viên bỏ hoang.

Nơi này vốn là hậu hoa viên của Hạng trạch, được đặt cho cái tên vô cùng tao nhã “Giai điệu của nước”, năm đó khi Hạng thái giám còn đang nắm quyền, có rất nhiều tân khách ghé đến đây, chẳng qua, hai mươi năm chớp mắt trôi qua “Giai điệu của nước” đã trở nên hoang tàn, cỏ mọc tràn lan khắp hoa viên cao đến tận eo, hòn non bộ đổ sụp, hồ nước cạn khô, tơ nhện giăng phủ khắp xà nhà.

Hoài Ngọc một tay cầm đao, một tay nắm lấy tay Thẩm Gia vừa đánh vừa lùi, cuối cùng bị ép vào ngôn đình hóng gió đã bị sụp đổ hơn một nửa.

Trước đình hóng gió có một khoảng đất trống, 200 người lần lượt xếp hàng, vây quanh đình không để lọt một ngọn gió.

Thượng Quan Tập đứng trên khoảng đất trống, đắc ý cười đầy kiêu ngạo: “Hoài Ngọc, ta xem ngươi còn chạy được nữa không, hôm nay ngươi có chắp thêm cánh cũng không thể nào chạy được, không bằng ngươi quỳ xuống gọi ta ba tiếng ông nội, ta còn có thể cân nhắc xem có nên tha cho ngươi hay không.”

“Làm sao bây giờ……” Thẩm Gia khẩn trương đến mức lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi, bất lực nhìn về phía Hoài Ngọc.

Nhiều người như vậy, bọn họ làm sao đánh lại được chứ? Lại nói nàng không biết võ công, nàng không gây thêm phiền toái cho Hoài Ngọc đã là tốt lắm rồi.

Hoài Ngọc nói: “Sợ cái gì?”

Hắn chuyển ánh mắt về phía khoảng đất trống, tràn đầy tự tin nói: “Thượng Quan Tập, ngươi cũng quá xem thường ta rồi, ngươi cho rằng ta không chuẩn bị gì mà đến đây sao?”

“Có ý gì?” Lòng Thượng Quan Tập căng thẳng, “Ngươi mang theo người đến sao?”

Hoài Ngọc cười lạnh: “Ngươi nuôi dưỡng ngoại thất ở bên ngoài, đúng là vưu vật trời sinh, chỉ là, không biết Tôn phu nhân sẽ có cảm giác như thế nào?”

Thượng Quan Tập nghe vậy liền kinh sợ, phu nhân bây giờ của hắn là nữ nhi của phủ Quốc Công, là một thê tử hung dữ, nổi tiếng khắp kinh thành, bình thường nàng ta thường xuyên đánh mắng hắn, không cho hắn nạp thiếp, khiến cho hắn muốn chơi đùa với nữ nhân cũng phải lén lút, không dám đưa vào phủ.

Hắn cố gắng lấy lại tinh thần, cảm thấy Hoài Ngọc đang dùng kế kéo dài thêm thời gian: “Làm sao nàng ấy biết được chứ?”

Hoài Ngọc nhàn nhạt nói: “Lúc ta đến đây đã phái người truyền tin cho Tôn phu nhân, hiện tại có lẽ đã đi được nửa đường rồi. Bây giờ nếu ngươi đi ngăn lại có lẽ vẫn còn kịp đấy.”

“Cái gì?” Thượng Quan Tập thất sắc, xoay người rời đi.

Đi được một nửa, hắn đột nhiên dừng lại, xoay người cười lạnh: “Hoài Ngọc, tên tiểu tử này, suýt chút nữa ta lại trúng kế của ngươi rồi.”

Đừng nói những lời mà Hoài Ngọc nói chưa chắc là thật, kể cả là thật đi nữa, bây giờ hắn đi ngăn lại cũng đã muộn rồi, con sư tử hà đông ở nhà dù sao cũng đã biết hắn nuôi dưỡng ngoại thất ở bên ngoài, cho dù hắn đi cản người cũng không thể ngăn được bão táp sắp đến.

Thượng Quan Tập chỉ vào Hoài Ngọc nói: “Ta sẽ giải quyết ngươi trước, lên, giải quyết hắn cho ta.”

Mọi người nghe vậy liền sổi nổi cầm kiếm tiến lên.

Hoài Ngọc hét lên: “Khoan đã!”

Tất cả mọi người đều dừng lại, Thượng Quan Tập nói: “Ngươi còn muốn nói cái gì?”

Hoài Ngọc lấy từ trong ngực ra một một cây pháo phát tính hiệu, nhìn mọi người: “Ta đã cho 500 tên thuộc hạ trang bị cung tên mai phục phía ngoài hoa viên, chỉ cần ta ra hiệu, hàng ngàn mũi tên sẽ được bắn ra, tính mạng các vị ở đây khó mà bảo toàn được.”

Lời vừa nói ra, mọi người đều lộ ra vẻ do dự, dặc biệt là những vị công tử con nhà quyền quý, bọn họ không muốn vì xem trò vui mà phải bỏ mạng, đã có một vài nô bộc lôi kéo thiếu gia nhà mình rời đi.

Thượng Quan Tập vội vàng nói lớn: “Hắn đang nói dối, đừng tin hắn.”

Hoài Ngọc cười: “Nếu cho rằng ta nói dối thì cứ thử sẽ biết ngay.” Nói xong hắn liền giơ cách tay đang cầm pháo lên, mọi người sợ tới mức co đầu né tránh, tan tác như ong vỡ tổ, ngay lập tức chạy hơn phân nửa.

Chỉ còn lại những vị cao thủ giang hồ, phần lớn bọn đều có võ công cao cường, không giống với đám người ham sống sợ chết kia, huống hồ họ còn nhận tiền của Thượng Quan Tập.

Hoài Ngọc cũng chỉ doạ bọn họ một chút, vẫn chưa gửi tính hiệu đi mà chỉ cầm pháo tính hiệu cười nói: “Chư vị, chuyện xảy ra hôm nay là thù oán cá nhân giữa ta và Thượng Quan Tập, chư vị đều là anh hùng hào kiệt trong giang hồ, cao thủ võ lâm, hà tất phải nhảy vào vũng nước đục này?”

Một vị võ sĩ ôm quyền nói: “Nhận tiền của người ta thì phải làm việc cho người ta. Tiểu vương gia, đắc tội rồi.”

“Hoá ra cũng biết thân phận của ta à?”

Hoài Ngọc cười: “Ngươi đã biết ta là Vương gia lại vẫn dám giúp Thượng Quan Tập bắt ta, có thể thấy được là một vị hán tử biết giữ chữ tín. Chỉ có đều, nếu có chuyện gì xảy ra với ta, cho dù Thánh Thượng có nhân từ độ lượng không so đo với các người, nhưng vị cô nương bên cạnh ta thì không chắc.”

Hoài Ngọc kéo Thẩm Như đến, nói với mọi người: “Vị này chính là thiên kim của tướng phủ, là nữ nhi mà Thẩm lão gia yêu quý nhất, nếu nàng ấy có gì bất trắc, các vị đều khó mà thoát tội.”

Thẩm Gia nói thầm, từ khi nào nàng đã trở thành nữ nhi yêu quý của Thẩm Như Hải chứ? Tiểu Sát Tinh đúng là nói dối mà không tìm hiểu trước gì cả.

“Đúng vậy” Nàng ưỡn ngực nói, “Nếu ta xảy ra chuyện, phụ thân ta sẽ không buông tha cho các ngươi!”

Vẻ mặt của các vỗ sĩ ở đây đều trở nên do dự, nhanh chóng trao đổi ánh mắt với nhau.

Trước khi bọn họ đến đây không biết Thượng Quan Tập bắt cóc nữ nhân, trên giang hồ cho dù là ác nhân hai tay đẫm máu cũng sẽ không giết phụ nữ và trẻ nhỏ, đây là quy củ, nếu truyền ra bên ngoài sẽ bị mọi người chê cười. - chương mới đăng tải sớm nhất tại 𝖙y𝖙

Cuối cùng, tên võ sĩ kia cũng lui xuống, “Thượng Quan công tử, việc này tại hạ không thể làm được, bạc của ngài ta sẽ cho người đưa đến phủ cho ngài, xin cáo từ.”

Dứt xong, hắn liền chắp tay rời đi.

Sau khi hắn đi, các vị võ sĩ còn lại cũng lần lượt rời đi.

Trong chớp mắt, bên cạnh Thượng Quan Tập chỉ còn lại vài tên phụ tá và người hầu, đều là những tên trói gà không chặt.

Hoài Ngọc cười nhìn Thượng Quan Tập đang đứng một mình nói: “Thế nào, Thượng Quan Tập, ngươi còn muốn đánh nữa không?”

Thượng Quan Tập chỉ vào Hoài Ngọc, cuối cùng để lại một câu: “Hoài Ngọc, ngươi cứ chờ đó cho ta.”

Dứt lời hắn liền xoay người vội vàng rời đi, đám người Lý Dung cũng chạy theo sau.

Hoài Ngọc nhìn bóng dáng hoảng hốt rời đi của hắn, huýt sáo: “Ta đợi đấy nhé.”

Trận đại chiến cứ như vậy mà kết tthúc, sau khi mọi người rời đi, Hoài Ngọc nhìn về phía người bên cạnh nói: “Chúng ta cũng đi thôi.”

Thẩm Gia có chút không kịp phản ứng: “Cứ đi như vậy sao?”

“Bằng không thì thế nào, ngươi còn muốn ở lại cái nơi quái quỷ này qua đêm sao?”

“Không phải ngươi nói có 500 người được trang bị cung tên đang mai phục sao? Không cần nói với bọn họ một tiếng à?”

Hoài Ngọc cầm lấy cọng cỏ đuôi ngựa ngậm vào trong miệng, nghe vậy liền cười: “Chỉ là đánh nhau thôi mà, gọi nhiều người như vậy để làm gì chứ?”

Thẩm Gia trở nên kinh ngạc: “Cho nên vừa rồi là ngươi lừa bọn họ sao?”

Hoài Ngọc không ý kiến gì, chỉ hừ một tiếng: “Ngươi có đi hay không? Không đi thì ta đi trước đây.”

“Đợi ta với!”

Thẩm Gia sợ hắn bỏ lại nàng một mình, nàng không dám ở một mình tại cái nơi quỷ quái này vào nửa đêm, vì vậy liền vội vàng đuổi theo Hoài Ngọc, vừa đi vừa nhịn không được nói: “Gan của ngươi cũng lớn quá đấy, dám tay không đến đây, nếu Thượng Quan Tập không mắc lừa thì phải làm sao bây giờ?”

Hoài Ngọc uể oải nói: “Không phải còn có ngươi sao? Ta thấy một mình ngươi cũng có thể đối phó với một đám người, mặt của Thượng Quan Tập sưng lên như cái đầu heo đấy.”

Thẩm Gia bị hắn nói có chút ngượng ngùng: “Thật ra, ta cũng không phải là người thường xuyên động thủ với người khác, vừa nãy do ta không còn cách nào khác mà thôi.”

“Đúng vậy, không động thủ thường xuyên nhưng một khi động thủ người đó không chết thì cũng bị thương nặng.

“Hoài……” Thẩm Gia vừa định nói chuyện, dưới chân liền lảo đảo một cái.

Hoài Ngọc như có mắt sau lưng, hắn lập tức xoay người đỡ lấy nàng, nhăn mày lại: “Cẩn thận một chút, có mắt để làm gì, không biết nhìn đường sao?”

Thẩm Gia đá viên gạch, nói “Đường ở đây khó đi quá, ta lại không nhìn rõ đường đi.”

Hoài Ngọc rút Tú Xuân Đao ra, chém bên trái rồi đến bên phải, chặt hết cỏ dại hai bên, mở ra một con đường.

Thẩm Gia thấy tư thế cầm đao của hắn cũng rất oai phong, liền hỏi: “Ta có thể xem đao của ngươi không?”

Hoài Ngọc đảo ngược chuôi đao đưa cho nàng, Thẩm Gia vươn tay nhận lấy, nàng cảm thấy cây đao này nhìn thì có vẻ nhẹ nhàng nhưng lúc cầm trong tay lại rất nặng, thân đao nhỏ hẹp chỉ hơn một lóng tay, có chút giống với đao của võ sĩ Đông Doanh.

Tú Xuân Đao của Hoài Ngọc khác với những người khác, đao của Hoài Ngọc không có phần cầm tay, lưỡi đao cơ hồ gần giống với chuôi đao, chỉ có người cực kỳ am hiểu về đao và có võ công cao cường mới dám tự tin đúc ra cây đao như vậy, bằng không lưỡi dao sẽ dễ dàng làm mình bị thương.

 

Thẩm Gia vươn ngón tay ra thử lưỡi đao, chỉ cảm nhận được một cỗ khí tức lạnh lẽo khó tả.

“Cẩn thận đừng để bị đứt tay.” Hoài Ngọc lấy lại Tú Xuân đao rồi bỏ nó vào vỏ.

Thẩm Gia vẫn còn chút hưng phấn, chuyện tối nay đúng là kinh thiên động địa, đặc biệt là lúc Hoài Ngọc ôm nàng nhảy trên mái nhà, tuy rằng nàng sợ hãi nhưng lại cảm thấy có chút thú vị.

Bây giờ đã thoát khỏi nguy hiểm, nàng nhịn không được liền hỏi “Hoài Ngọc, võ công của ngươi là do ai dạy thế?”

“Làm sao mà ngươi có thể bay lên mái nhà như vậy được.?”

“Ngươi có thể dạy cho ta hay không.?”

Nàng ồn ào làm Hoài Ngọc không thể nhịn được nữa, hắn liếc mắt nhìn nàng: “Ngươi không sợ sao?”

“Có gì phải sợ chứ.” Thẩm Gia không cho là đúng, “Lúc còn nhỏ ta còn theo cữu cữu của ta ra biển, chứng kiến ​​rất nhiều cảnh đánh đánh giết giết, thậm chí còn gặp phải hải tặc..."

Nàng luyên thuyên nói về những chuyện đã từng trải qua khi nàng còn nhỏ, đương nhiên hơn một nửa trong số đó là bịa đặt, thuyền của Tạ thị không có tên hải tặc nào không sợ chết mà dám cướp, cho dù gặp một chút chuyện nhỏ, cữu cữu cũng để cho nhũ mẫu mang nàng vào trong khoang thuyền, trong lúc nàng đang ngủ, cữu cữu nàng đã giải quyết xong mọi thứ, ngày hôm sau tỉnh dậy nàng mới được nghe thuyền viên trên thuyền kể lại chuyện nguy hiểm vào đêm qua, hiển nhiên phần lớn những câu chuyện đó đều là soạn ra để làm cho nàng vui, chẳng qua mỗi lần Thẩm Gia đều tin tưởng không chút nghi ngờ gì cả.

Hoài Ngọc nhìn chằm chằm vào dáng vẻ đang lải nhải của nàng, trong lòng thầm nghĩ, nữ nhân này cũng khá là kỳ lạ.

Tối nay thật sự nếu đổi thành người khác, có lẽ đã sợ đến mức khóc lên, nàng không những không sợ, ngược lại còn thấy khá mới mẻ thú vị.

Hoài Ngọc để Thẩm Gia cầm lấy vỏ bao kiếm, tránh cho nàng bị ngã.

Hai người đi trên bãi cỏ, thân hình một cao một thấp, trên trời có vầng trắng sáng.

Trời gần vào hè, trong đám cỏ dại có không ít đom đóm, góc y phục cọ vào cỏ lá, vang lên âm thanh xào xạc.

Gió nổi lên, đom đóm bay đầy trời.

 

 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp