Gả Nhầm Lương Duyên

Chương 11: Con tin ngoan ngoãn nhất


3 tháng

trướctiếp

“Vậy chúng ta đi đến chỗ nào?”

“Hạng Trạch ở phía nam kinh thành.”

Xa đến như vậy à? Chẳng trách phải cưỡi ngựa.

Thẩm Gia cau mày, nàng biết Hạng Trạch này, đây là một tòa phủ đệ nổi danh kinh thành, cũng là một phủ đệ hoang tàn có ma.

Nơi đó vốn là phủ đệ riêng của một vị quan chức quyền lực trong triều đại hoàng đế quá cố sau đó lại bị Hoàng đế hiện tại tịch thu, lão thái giám dùng một mảnh lụa trắng treo cổ tự tử trên xà ngang. Sau này Hạng Trạch này liền bị bỏ hoang, nghe nói còn bị ma ám, người dân trong kinh thành cũng không dám tới gần chỗ đó, chỉ có một số ăn mày cùng với đạo tặc sẽ lẻn vào ban đêm.

Hoài Ngọc đang có chủ ý gì?

Thẩm Gia đang cảm thấy nghi hoặc, quay đầu liền nhìn thấy Lý Dung kia mở bao tải ra lại chuẩn bị trùm lên đầu nàng, tức khắc nàng giật mình nhảy sang một bên.

 

“Ngươi đang làm cái gì vậy?”

Lý Dung lạnh lùng nói: “Thẩm cô nương, tại hạ đã nói cô nương phải ngoan ngoãn phối hợp với chúng ta, nếu không cô sẽ chỉ chịu thiệt mà thôi.”

Thẩm Gia không nói nên lời: “Ta có nói không phối hợp sao? Hạng Trạch phía nam là được chứ gì?”

Nàng đoạt lấy roi ngựa, bắt lấy yên ngựa rồi leo lên lưng ngựa.

Không giống như những cô nương quyền quý ở kinh thành không thể ra khỏi cổng, bước ra ngoài cửa, Thẩm Giai có thể cưỡi ngựa, chính cữu cữu đã dạy nàng cưỡi ngựa, khi nàng còn nhỏ, cữu cữu của nàng đã cho nàng một con ngựa màu hạt dẻ.

Sau khi nàng ngồi vững, Lý Dung lại muốn leo lên lưng ngựa cùng với nàng, hiển nhiên hắn định ngồi chung một con ngựa cùng nàng.

Thẩm Gia giận dữ, quất một roi qua: “Ngươi làm cái gì vậy? Nam nhân hôi hám như ngươi cũng dám chạm vào ta? Cút xuống cho ta!”

Mặt Lý Dung bị quất xuất hiện một vệt máu, bi phẫn lại mờ mịt: “Chỉ có một con ngựa thôi!”

Thẩm Gia nói: “Chuyện này đâu liên quan gì đến ta? Ta khuyên ngươi nên tôn trọng ta một chút, cẩn thận ta về báo lại với chủ tử của ngươi!"

Lý Dung che mặt sửng sốt: “Ngươi quen biết chủ tử của ta à?”

“Đúng vậy!” Thẩm Gia hừ một tiếng, từ trên cao nhìn xuống: “Ta cùng với chủ tử của ngươi có giao tình thân thiết, chúng ta là người cùng hội cùng thuyền, ngươi chọc giận ta chính là chọc giận hắn, nên làm như thế nào thì ngươi tự mình quyết định đi!”

Bốn chữ “Giao tình thân thiết” không phải đơn giản, nhất thời Lý Dung cảm thấy nghi hoặc, chẳng lẽ Thẩm Gia có quan hệ tình cảm với tiểu hầu gia?

Hắn nhớ tới thói quen tán tỉnh nữ nhân thường ngày của Thượng Quan Tập, cũng không phải là không có khả năng, huống chi diện mạo của Thẩm nhị cô nương này rất xinh đẹp, quả thật là đúng sở thích của tiểu hầu gia.

Vậy mà hắn lại trói người của gia? Ngày ấy hắn cũng không nghe hắn ta đề cập đến chuyện này...

Không đúng, Thẩm nhị cô nương này không phải là người tình của Tiểu Sát Tinh sao? Chẳng lẽ nữ nhân này trời sinh ong bướm lả lơi, bắt cá hai tay?

Đầu óc Lý Dung hoàn toàn không đủ dùng, lại thấy Thẩm Gia nhẹ nhàng thúc giục tọa kỵ hướng về phía thành nam mà chạy.

Trên đời này vậy mà lại còn có con tin phối hợp với bọn bắt cóc như vậy à?

Lý Dung sờ sờ ót, không hiểu ra sao.

*

Giờ Dậu, mặt trời dần lặn về phía Tây.

Hoài Ngọc lặn lộn một ngày ở Bắc Trấn Phủ Tư cùng cấp dưới chơi xúc xắc và đá dế, chơi vô cùng vui vẻ, hoàn toàn quên mất hôm nay là lễ tắm Phật, cũng hoàn toàn quên luôn giao ước giữa hắn và Thẩm Gia.

Rốt cuộc cũng chơi đến hết giờ làm việc, hắn cùng với các huynh đệ hẹn nhau cùng đến quán rượu tiêu giao một phen, ai ngờ vừa mới bước chân ra khỏi nha môn thì một chiếc phi tiêu bay về phía hắn. - chương mới đăng tải sớm nhất tại 𝖙y𝖙

Hoài Ngọc lập tức lăn về phía trước, trong gang tấc tránh được mũi ám khí.

Tô Đại Dũng và đám người bị doạ đến toát mồ hôi lạnh, mọi người đồng loạt rút kiếm đang đeo trên thắt lưng ra, dựa lưng vào nhau, bảo vệ Hoài Ngọc ở giữa.

“Người nào? Dám giở trò trước cửa Bắc Trấn Phủ Tư, không muốn sống nữa sao?!”

Có người muốn đuổi theo nhưng lại bị Hoài Ngọc ngăn lại.

“Được rồi, người đã sớm chạy mất rồi.” Hoài Ngọc đẩy mọi người ra, đi về phía cây cột liền thấy trên đó cắm một cái phi tiêu màu đỏ, trên đó còn có một tờ giấy.

Hắn rút phi tiêu ra, mở tờ giấy ra, trên đó viết:

“Nếu ngươi muốn cứu mạng người trong lòng, giờ Tuất một khắc đêm nay đến Hạng Trạch ở Thành Nam, phải đi một mình, không được đến trễ.”

Thượng Quan Tập”

Tô Đại Dũng cũng nhìn thấy, ánh mắt hắn trở nên sắc bén: “Thuộc hạ sẽ đi triệu tập thêm người.”

Hoài Ngọc chậm rãi vò tờ giấy thành một cục.

“Không vội, trước tiên ngươi hãy đến Thẩm phủ hỏi thăm một chút, xem có người bị mất hay không.”

“Vâng.”

Tô Đại Dũng chắp tay nhận lệnh rồi rời đi.

Hoài Ngọc lại giơ tay vẫy Tiểu Kỳ rồi ghé vào tai hắn nói nhỏ.

Tiểu kỳ gật đầu, xoay người rời đi.

Tô Đại Dũng làm việc hiệu suất cực kỳ cao, chỉ mất một lúc đã quay về bẩm báo, Thẩm phủ xác thực là có người mất tích, Thẩm lão gia đang huy động gia đinh trong phủ đi tìm, không biết vì sao lại không có ý định báo quan, hẳn là không muốn làm to chuyện.

Đường đường là tiểu thư của tướng phủ lại bị bắt cóc ở trên đường, việc này nếu bị đồn ra bên ngoài chỉ sợ sẽ trở thành đề tài bàn tán của tất cả mọi người ở kinh thành.

Tô Đại Dũng báo lại những tin tức mà hắn điều tra được, sau đó cẩn thận nhìn Hoài Ngọc: “Lão đại, ngài muốn chúng ta làm gì?”’

Hoài Ngọc cười lạnh một tiếng, đứng lên, ném tờ giấy trong tay xuống mặt đất.

Thượng Quan Tập không phải hạ chiến thư với hắn sao? Vậy chỉ còn cách…

Ứng chiến.

-

Tại Hạng Trạch Thành Nam

Bóng đêm dần buông xuống, Thượng Quan Tập đứng trong hoa viên.

Trước mặt hắn là 50 tên giang hồ đang cầm đuốc, mỗi người đều thân kinh bách chiến, võ nghệ cao cường, hắn đã bỏ một số tiền lớn để mời những võ sĩ hào kiệt giang hồ này tới, trong đó còn có những người có hiềm khích cũ với Hoài Ngọc, còn có thêm những công tử quý tộc thích đến xem náo nhiệt cùng với nhóm người hầu mà họ mang đến, tổng cộng có hơn 200 người.

Thượng Quan Tập chắp tay sau lưng, ánh mắt kiên quyết, lớn tiếng nói: “Các vị huynh đệ, ta cùng các vị giống nhau, có thù không đội trời chung với Tiểu Sát Tinh. Hoài ngọc là cháu trai của chí tôn Mục Tông Hoàng đế, là con trai của Phù Phong Vương quá cố, lại ỷ vào việc được Thánh Thượng sủng ái hoành hành ngang ngược ở kinh thành, không để chúng ta vào trong mắt. Hôm nay là lúc chúng ta cùng hắn kết thúc ân oán tại đây. Tại đây ta xin thề, nếu ai có thể bắt sống Tiểu Sát Tinh sẽ được thưởng một trăm lượng vàng kim.”

Mọi người nghe vậy liền sôi nổi giơ đuốc đánh trống reo hò.

“Bắt sống Tiểu Sát Tinh!”

“Bắt sống Tiểu Sát Tinh!”

Thượng Quan Tập giơ tay lên ra hiệu cho mọi người im lặng, sau đó hạ lệnh: “Hành động!”

Lời vừa dứt, mọi người đều tắt đuốc, tản ra, chạy vào trong hoa viên mai phục, mỗi người đều cầm theo kiếm.

Lý Dung tiến lên phía trước, đứng sau lưng Thượng Quan Tập.

“Bắt được người chưa?”

“Bắt được rồi, đang ở lầu hai……”

Lý Dung đang do dự không biết có nói ra lời tiếp theo hay không thì Thượng Quan Tập đã đi lên lầu, hắn chỉ đành chạy theo phía sau.

-

Trong gian phòng phía Tây.

Thẩm Gia một bên gặm đùi gà, một bên liếc xéo người bên cạnh: “Quạt mạnh lên, không được ăn cơm sao? ( truyện trên app T𝕪T )

Gã sai vặt đành phải quạt mạnh chiếc quạt trong tay, vẻ mặt hết sức đau khổ, không biết vì sao hắn phải làm như vậy, đây nào có giống với việc bắt cóc con tin chứ, rõ ràng là bắt về một tiểu tổ tông mới đúng.

Đột nhiên, cánh cửa bị đẩy ra.

Thượng Quan Tập đứng ở cửa, nhìn một màn khó hiểu ở trước mặt, người bị hắn bắt trói đang ngồi ở trên giường vô cùng vui vẻ gặm đùi gà, bên cạnh còn có gã sai vặt đang đứng quạt, chỉ thiếu thêm một tỳ nữ đến đấm chân nữa thôi.

Hắn chuyển ánh mắt về phía Lý Dung ở đằng sau.

“Sao lại thế này? Ta bảo người bắt cóc người, tại sao ngươi lại hầu hạ người ta ăn uống tốt như vậy hả?”

Lý Dung bị hắn nhìn đến hai chân suýt mềm nhũn: “Nhưng, nàng ta không phải là….”

Thượng Quan Tập: “Không phải cái gì?”

Không phải nữ nhân của ngài sao… Những lời này Lý Dung không dám nói ra.

Thẩm Gia đang ngồi trên giường dừng động tác gặm đùi gà lại, đầu óc vốn không quá linh hoạt hoàn toàn đông cứng lại.

Người đột nhiên tiến vào là ai? Tại sao lại quen mắt như vậy? Tại sao Trần Quát lại chưa đến cứu nàng? Hoài Ngọc và những người khác đâu?

Đầu óc nàng trở nên rối loạn, người nam nhân kia lại nheo mắt đánh giá nàng.

Bốn mắt nhìn nhau, Thượng Quan Tập mở miệng nói trước: “Ngươi chính là nữ nhân của Tiểu Sát Tinh?”

“Không phải!” Thẩm Gia lập tức phủ nhận.

Nàng nhớ ra rồi! Người trước mặt không phải ai khác mà chính là kẻ thù một mất một còn của Hoài Ngọc, cái người bị đổ phân đầy đầu, Thượng Quan Tập.

“Ngươi không phải Thẩm Gia sao?” Mặt Thượng Quan Tập đầy nghị hoặc, ánh mắt lại lần nữa chuyển lên người Lý Dung.

Cuối cùng Lý Dung mới nhận ra Thượng Quan Tập và Thẩm Gia vốn không hề có chút quan hệ gì, thậm chí hắn còn không quen biết Thẩm Gia, cái gọi là “Giao tình thân thiết” mà trước đó Thẩm Gia nói đều là lừa hắn, nhưng Lý Dung vẫn không rõ vì sao Thẩm Gia lại chủ động muốn đi theo bọn họ chứ?

Đối mặt với ánh mắt nghi ngờ của Thượng Quan Tập, da đầu Lý Dung trở nên tê dại, hắn nhìn về phía Thẩm Gia nói: “Rõ ràng ngươi chính là Thẩm nhị cô nương. Chính ngươi cũng thừa nhận.”

Thẩm Gia vội vàng nói: “Đúng, ta chính là Thẩm nhị cô nương, nhưng người trong lòng Hoài Ngọc là Thẩm đại cô nương, các ngươi bắt sai người rồi.”

Lý Dung vẫn không chịu từ bỏ: “Vậy, ngươi cùng Hoài Ngọc ở sau núi Bạch Vân Quan ……”

Trời ơi, hoá ra là bởi vì chuyện này, quả đúng là lời dồn thật sự giết người mà.”

Thẩm Gia vội vàng giải thích: “Đó là giả, các ngươi phải tin ta, ta và Tiểu Sát Tinh vô cùng trong sạch, cái gì cũng không có.”

Lý Dung gấp đến độ sắc mặt lúc trắng lúc xanh, hắn đang muốn nói thêm cái gì đó nhưng lại bị Thượng Quan Tập phất tay cắt ngang, Thượng Quan Tập nhìn chằm chằm Thẩm Gia, ngươi nói ngươi cùng Hoài Ngọc không có một chút quan hệ nào sao?”

“Không những thế, hai chúng ta còn ghét nhau như chó với mèo, có thù không đội trời chung.”

Thẩm Gia biết hắn và Hoài Ngọc là kẻ thù truyền kiếp cho nên liền kéo mối quan hệ của nàng và Hoài Ngọc xuống.

Quả nhiên Thượng Quan Tập cảm thấy hứng thú với lời nói của nàng: “Ồ, các ngươi có thù oán gì?”

“Chúng ta……”

Thẩm Gia vắt óc, tuỳ tiện bịa đặt: “Hận thù của chúng ta vô cùng sâu, Tiểu Sát Tinh táng tận lương tâm nói ta… nói ta lớn lên mập mạp, còn bảo ta ăn ít lại. Đúng rồi, hắn còn thả chó làm ta sợ, còn mắng ta đánh ta……”

Thượng Quan Tập vừa nghe vừa trầm ngâm: “Những việc này quả thật giống với những việc mà Tiểu Sát Tinh sẽ làm.”

Thẩm Gia nói tiếp: “Còn không phải sao?”

Sau khi nhận được lời khẳng định, Thẩm Gia càng nói càng trôi chảy, càng lưu loát, nói như nàng và Hoài Ngọc có thù đến tổ tiên tám đời.

 

Thượng Quan Tập càng nghe càng gật đầu, trong lòng vô cùng đồng cảm.

Hai người ngay lập tức nói không ngừng nói về những chuyện xấu mà Hoài Ngọc đã làm ra, càng nói càng nhiều. Lý Dung và gã sai vặt liếc nhau một cái rồi lặng lẽ lui ra ngoài, thuận tiện đóng cửa phòng lại.

Thượng Quan Tập càng ngày càng tiến lại gần, Thẩm Gia lại không phát hiện ra là có gì không ổn.

 

 

 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp