Xuyên Thành Tiểu Phu Lang Mang Mệnh Khắc Phu

Chương 1: Ta nghĩ tầm năm mươi lượng là được.


3 tháng

trướctiếp

 

Đầu mùa xuân, thời tiết lúc nóng lúc lạnh. 

Trong một căn nhà được làm từ bùn vàng nén chặt trong Sầm Gia Thôn, thôn dân nghe tiếng đều đến đứng bên vách, ngóng tai xem náo nhiệt. Dưới mái nhà của Sầm Thiết Ngưu, trên ghế gỗ có ba người đang ngồi, trong đó có một người phụ nữ trung niên ăn mặc trông chẳng ăn nhập gì với căn nhà điêu tàn này, trông bà ta có vẻ phú quý hơn nhiều. 

Đây là khách quý hôm nay đến nhà, là bà mối Hoàng, Hoàng Đại Chủy. 

“…Đây là mối kết thân tốt không tìm được ở chỗ khác đâu. Nếu như là người khác tôi không dám nói, nhưng mà mối này chắc chắn rất tốt nha. Người ta nghe nói tiểu ca nhi nhà ta lớn lên xinh đẹp nên mới nhờ ta đến đây nói chuyện một chút. Mọi người biết Tề lão gia ở trấn trên không? Chính là thiếu gia nhà đó, tiểu ca nhi nhà ngươi gả qua đó sẽ không chịu thiệt đâu.” 

“Đây nào có giống đi gả đâu, rõ ràng là đi hưởng phúc cơ mà.” 

“Tam thiếu gia nhà họ Tề, Tề Thiếu Phi từ nhỏ đã có tiếng thông minh, còn có công danh trong người, chín tuổi đỗ tú tài, mười ba tuổi đã thành cử nhân đại lão gia…” 

Hoàng Đại Chủy cầm khăn tay vẫy qua vẫy lại, mặt mày hớn hở, nói chuyện đến mức nước miếng tung bay tứ phía, khen Tề Thiếu Phi chỉ thiếu nước lên trời, cũng khiến đại tẩu Sầm và Sầm Thiết Ngưu nghe đến ngu người, sợ đến mức run rẩy. Cử nhân đại lão gia lại để ý đến Tiểu Việt nhà họ? 

Này… Nghe cứ như là nằm mơ giữa ban ngày. 

Đám người Sầm Gia Thôn đứng bên ngoài vách tường bùn cũng líu lưỡi, trong lòng chua lòm, cả đám chẳng ai tin, còn thì thầm: “Không lẽ bà mối này bị mù à? Không biết thanh danh của Sầm Việt cỡ nào, lại dám mai mối với người phú quý như thế?” 

“Không sợ cưới Sầm Việt về rồi bị y khắc chết à? Nhà họ Tề có trụ được mệnh của Sầm Việt không?” 

“Còn gả được á? Chỉ sợ nửa đường thiếu gia Tề gia kia đã tắt thở rồi.” 

“Sầm Việt khắc phu lắm đó.” 

Người trong thôn khi nhắc đến hai chữ khắc phu này, ai cũng sợ hãi, giọng bé xíu, cũng không phải là sợ người nhà họ Sầm nghe thấy, mà là sợ cái xui của Sầm Việt lây đến mình. 

Trong sân, Hoàng Đại Chủy thân mật gọi một tiếng: “…Sao nào? Việc hôn sự này có định hay không? Đến lúc đó Tề gia sẽ phái người đến, báo ngày lành tháng tốt…” 

“Này, chuyện này, ta không làm chủ được.” Đại tẩu Sầm đưa mắt nhìn nam nhân trong nhà mình. 

Hoàng Đại Chủy ai nha một tiếng: “Ngươi là đại tẩu của y cơ mà, cha mẹ của tiểu ca nhi kia đều mất rồi, trưởng tẩu như mẹ, lấy hay không chẳng phải do ngươi quyết à?” 

Đại tẩu Sầm sao mà dám mở miệng, nàng ta chỉ có thể đưa mắt nhìn nam nhân nhà mình.

Sầm Thiết Ngưu cứ cau mày, nói: “Để ta hỏi thăm một chút.” 

“Chuyện tốt như thế, người khác cầu còn không được, đến nhà các ngươi sao lại lằng nhằng thế kia.” Hoàng Đại Chủy ném khăn tay xuống đầu gối, ý cười trên mặt nhạt hơn nhiều: “Việt ca nhi nhà mấy người cũng đã hai mươi rồi nhỉ?” 

“Mười tám.” Sầm Thiết Ngưu nói lại. 

Hoàng Đại Chủy cũng không muốn cãi cọ, bà ta làm bộ làm tịch mà thở dài một tiếng. 

Đại tẩu Sầm sợ khiến bà mối bực, đến lúc đó lỡ như truyền ra cái gì đó không tốt thì thanh danh của Tiểu Việt sẽ càng khó nghe hơn. Thế là nàng ta vội vàng cười cười, nhưng mà nhà nông chỉ biết nói chuyện thành thật, thành ra nàng ta không biết nên quanh co thế nào, chỉ co quắp bất an, giơ tay mời bà mối uống nước. 

“Nam nhân nhà ta cũng không có ý này, đại tẩu đừng để trong lòng nhé.” 

Hoàng Đại Chủy nhìn cái lỗ thủng trong chén, tuy ngại bẩn miệng nhưng mà vẫn bưng cái chén kia lên, nhấp một miếng nhỏ, đại tẩu Sầm thấy thế thì cũng thư thái hơn, không cứng còng như lúc nãy nữa.

“Ta cũng không tức giận làm gì, chuyện quan trọng là chuyện đại sự của đứa nhỏ kia kìa, ta biết nam nhân nhà ngươi thương nhớ đệ đệ, muốn hỏi thăm tình hình cũng là chuyện bình thường.” 

“Đúng vậy, đúng vậy.” 

Hoàng Đại Chủy lại nói mấy lời đi thẳng vào lòng hai vợ chồng nhà họ Sầm, đại tẩu Sầm nhịn không được mà gật gù, cả bụng đều là lời nhưng không thể nói thành câu, chỉ là nét u sầu trên mặt ngày càng rõ, ngay cả khóe miệng cũng mang theo nụ cười khổ.  ( truyện đăng trên app TᎽT )

“Tiểu Việt nhà ta gả hai lần rồi vẫn không thành.” Sầm Thiết Ngưu nói, tuy hắn ta không nói đệ đệ mình khắc phu, nhưng lại nói sạch mọi chuyện: “Đều là hai kẻ đoản mệnh, một người còn chưa kịp bái đường đã chết, người kia… Nói chi đến gả cho cử nhân gì đó, lỡ như…” 

Người đang nghe lén bên ngoài đều cười thành tiếng. 

“Tên Thiết Ngưu này còn bảo vệ đệ đệ, dám nói người ta đoản mệnh nữa chứ.” 

“Cái kẻ đầu hình như là thợ rèn, người khỏe như trâu, tên thứ hai trồng rau màu mát tay lắm, đoản mệnh cái nổi gì? Nói chuyện mắc cười ghê, rõ ràng là bị Sầm Việt khắc chết mà!”

Dưới mái hiên trong nhà, sau khi Sầm Thiết Ngưu nói xong thì đại tẩu Sầm cứ mang cái vẻ muốn nói lại thôi, hồi lâu nàng ta cũng đỏ bừng mắt, nhìn bà mối Hoàng, nói: “Nói thật với tẩu, Tiểu Việt nhà ta bộ dáng rất tốt, năm mười sáu tuổi đã có bà mối đến cửa làm mai, nhưng, nhưng mà…”

Hoàng Đại Chủy nghĩ thầm, nếu như Việt ca nhi nhà họ Sầm không có mệnh khắc phu thì hôm nay bà ta đến làm gì? Cái nhà họ Tề muốn là vận khắc phu của Sầm Việt, nhưng bà ta không thể hiện gì, chỉ an ủi vỗ vỗ mu bàn tay của đại tẩu Sầm, ý bảo nàng ta từ từ rồi nói. 

“Mười sáu tuổi y đã định thân, người đầu tiên là thợ rèn ở thôn kế bên. Kỳ thật người đó rất tốt, nhưng mấy ngày trước khi thành thân mưa quá lớn, ngày hôm đó mặt trời lên, bầu trời cũng trong xanh, ai mà ngờ được tảng đá to trên núi lại lăn xuống, rớt trúng gã ta, cuối cùng không cứu được.” 

Thợ rèn mất ngay tại chỗ, hôn sự biến thành tang sự, nhưng hai bên còn chưa bái đường, cũng không coi như là phu thê, sau này không qua lại nữa, thậm chí là kết thù… 

Chủ yếu là nhà thợ rèn hận nhà họ Sầm, bọn họ mất đứa con trai, hai thôn thì gần nhau, nương của thợ rèn kia đến cửa đánh chửi Sầm Việt, nói Sầm Việt khắc chết con trai bà ta, bắt Sầm Việt phải đền mạng. Lúc đó ầm ĩ rất lâu, mẹ Sầm tức đến mức hôn mê bất tỉnh, lúc đó bà ta mới bỏ qua. 

“Mẹ chồng ta cứ bệnh mãi không dứt, do trong lòng uất nghẹn không bỏ được, lâu lâu cứ thấy đau đầu tức ngực, mời đại phu cũng không tốt lên được. Đến năm thứ hai, Tiểu Việt mười bảy, lại có bà mối đến cửa làm mai. Lần này gả đến nhà họ Vương trồng rau cải, mẹ chồng ta đồng ý xong thì cơ thể cũng khỏe lên, cũng coi như là chuyện tốt.” 

Đại tẩu Sầm cứ nghĩ cuộc sống trong nhà sẽ từ từ tốt hơn, không ngờ… 

“Lần này thuận lợi đi đến nhà của người ta, kết quả nửa đêm lại truyền tin đến. Nói, nói Vương Tráng kia còn chưa bái đường đã chết, nam nhân nhà ta cùng mấy vị thúc bá nghe tin thì chạy đến, lúc đó Tiểu Việt bị trói lại, còn bị đánh.” …


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp