Không được!
Cậu không tiếp thu được!
Bất luận thời đại lao ngục nào cũng đều đáng sợ.
Vậy làm sao bây giờ?
Không thể hoảng.
Bình tĩnh.
Bình tĩnh!
Cậu mạnh mẽ trấn định lại, sau đó bắt đầu xem xét tình cảnh khó khăn mình gặp phải - trên người gánh nợ nần.
Những khoản nợ này hạn cuối là cuối tháng, nói cách khác còn nửa tháng để cố gắng.
Cố gắng thế nào?
Đi làm thuê sao?
Thực lực của cậu cộng thêm nguyên Hứa Ý cũng không thể nào trong tháng đầu tiên làm thuê ở tinh cầu 1413 kiếm được một vạn tinh tệ, cho nên con đường làm thuê này không thông.
Nhưng nếu nhận nhà trẻ Hồng Tinh thì...
Cậu chợt nghĩ đến tất cả nhà trẻ tinh tế ở 1413 đều thu học phí theo quý.
Đúng!
Là thu học phí theo quý!
Cuối tháng vừa lúc là thời điểm các bạn nhỏ dự nộp học phí quý tiếp theo, một bé 1500 tinh tệ, chín bé là 1 vạn 3500 tinh tệ.
Một vạn 3500 tinh tệ!
Không phải trả lương cho phó hiệu trưởng, giáo viên, kế toán, đầu bếp, nhân viên vệ sinh..., số tinh tệ này toàn bộ rơi vào túi cậu, có thể lập tức thoát khỏi hình phạt thiếu phí của cục tài nguyên tinh tế.
Đúng vậy!
Có thể lập tức thoát khỏi hình phạt thiếu phí của cục tài nguyên tinh tế!
Càng nghĩ càng thấy việc nhận nhà trẻ Hồng Tinh vô cùng tốt, cậu lập tức đào sâu ký ức về nhà trẻ tinh tế trong đầu nguyên Hứa Ý, ví dụ như vấn đề phát triển của nhà trẻ, vấn đề vệ sinh sạch sẽ của nhà trẻ, vấn đề an toàn của các bé, vấn đề học tập của các bé... Vân vân.
Cậu tổng kết một chút, nhà trẻ chính là trợ thủ nhỏ của các bậc phụ huynh trong việc giáo dục và nuôi dưỡng con cái.
Được.
Hiểu rồi!
Cậu muốn xoay quanh chủ đề này, vừa làm việc vừa học tập.
Ở thế kỷ 21 trên địa cầu, cậu vốn là người hành động, sẽ không vì một lần xuyên không mà thay đổi tác phong hàng ngày, vì thế đã lên kế hoạch xong, lập tức phải hành động, lập tức đóng quang não, màn hình nửa trong suốt vừa rồi cũng biến mất theo.
Cậu nhấc chăn xuống giường, nhưng lại quên mất thân thể này quá suy yếu, vì thế chân vừa chạm đất, còn chưa đứng lên được, thân thể đã mềm nhũn như sợi mì, "Bang" một tiếng ngã xuống.
Đau!
Thật đau!
Đau đến nỗi cậu nhất thời không đứng dậy nổi, quỳ rạp trên mặt đất thở dốc nặng nề, nghỉ ngơi chừng ba phút mới có chút sức lực, cậu đưa tay đỡ mép giường, chậm rãi đứng lên, vừa đứng vững đã cảm thấy một trận choáng váng.
Cảm giác này cậu quen thuộc.
Là đói!
Khi vừa học vừa làm, đôi khi thời gian quá gấp gáp, cả ngày không có thời gian ăn cơm sẽ như vậy, theo bản năng nhìn quanh căn phòng nhỏ tối tăm, một chiếc giường, một cái bàn, một cái tủ quần áo và một phòng vệ sinh, không có gì ăn.
Cậu như ma xui quỷ khiến đi đến trước bàn, đưa tay kéo ngăn kéo ra, quả nhiên thấy có đồ ăn - sáu ống dịch dinh dưỡng vị nguyên bản.
Dịch dinh dưỡng là do các nhà dinh dưỡng học ở tinh cầu 1413 căn cứ thành phần dinh dưỡng cần thiết cho cơ thể người tinh tế, tinh luyện từ các loại đá năng lượng, sử dụng khoa học kỹ thuật pha với nước mà thành, chi phí rất thấp, cho nên giá bán cũng không cao.
Người nghèo thường không mua nổi ba bữa một ngày, liền uống cái này để bổ sung năng lượng.
Thân thể này hiện tại thật sự rất cần năng lượng.
Cậu cầm lấy một ống dịch dinh dưỡng vị nguyên bản, nhanh chóng vặn nắp chai nhựa, bất chấp tất cả, ngửa đầu uống ừng ực, sau đó mới cảm nhận được mùi nhựa nồng nặc của dịch dinh dưỡng vị nguyên bản.
Cái này!
Cái này khó uống quá!
Nếu không phải bụng đói meo, cậu thật sự muốn nôn ra.
Khó chịu đỡ tường đi vào phòng vệ sinh, đối diện vòi nước súc miệng, cuối cùng cũng tan đi mùi nhựa trong miệng, trong miệng thoải mái hơn nhiều, đồng thời kinh ngạc phát hiện thể lực cũng hồi phục.
Cái dịch dinh dưỡng vị nguyên bản này vậy mà thần kỳ như vậy.
Cậu vui sướng khôn cùng, vừa ngẩng đầu nhìn vào gương, làn da trắng, ngũ quan tinh xảo, còn khá xinh đẹp, chỉ là tóc tai bù xù, đặc biệt gầy, vẻ mặt có vẻ ốm yếu.
Cậu chưa bao giờ ngắm nghía khuôn mặt mình lâu như vậy, bắt đầu đánh răng rửa mặt, thay bộ quần áo lao động của nhà trẻ Hồng Tinh, cố ý sửa sang lại mái tóc một chút.
Cả người trông tinh thần hơn nhiều.
Lúc này cậu mới mở cửa phòng, liếc mắt nhìn toàn bộ tình hình nhà trẻ Hồng Tinh, lập tức chấn động, ở thế kỷ 21 trên địa cầu cậu đã thấy rất nhiều nhà trẻ, lớn, nhỏ, sang trọng, bình thường, đơn giản đều có.
Nhưng chưa bao giờ thấy nhà trẻ Hồng Tinh bộ dạng này.
Nhà trẻ Hồng Tinh không nằm trong khu dân cư, mà ở chân một ngọn núi nhỏ, cảnh quan xung quanh không tệ, nhưng bên trong sân lại vô cùng đơn sơ.
Hai dãy nhà và hai hàng rào sắt vây kín thành một cái sân, một cái cầu trượt và một cái xích đu chiếm không gian rất nhỏ, khiến sân có vẻ đặc biệt trống trải, cỏ dại mọc lan tràn, gần như đến tận cổng viện.
Cổng viện là cửa sắt sơn màu hồng.
Chắc là sơn đã lâu, lớp sơn hồng trên những thanh sắt đã gần như bong tróc hết, trông như một con chó lang thang lâu ngày lấm tấm vết bẩn.
Toàn bộ nhà trẻ hoang tàn cũ kỹ, không có chút tinh thần phấn chấn nào mà một nhà trẻ nên có.
Khó trách không chiêu mộ được học sinh mới.
Hứa Ý thầm nghĩ, nếu cậu là phụ huynh, cũng không muốn cho con đến đây học, phỏng chừng chín phụ huynh có con học ở lớp mẫu giáo bé đều đang chờ hết quý này rồi chuyển trường tập thể.
Cái này, cái này... Cậu làm hiệu trưởng còn không nhìn nổi, phải thu dọn một chút, bằng không làm sao có thể khiến phụ huynh cam tâm tình nguyện đóng học phí chứ?
Trong sân không có nhân viên vệ sinh, cũng không có robot dọn dẹp, cậu liền tự mình làm.
Cậu nói làm là làm, xoay người đi vào nhà kho, trong đống đồ lộn xộn, tìm được một chiếc máy cắt cỏ cũ nát, toàn thân máy rỉ sét loang lổ, có thể nói là cùng cảnh ngộ với cánh cổng viện bong tróc sơn.
Cậu cắm điện thử một chút, vậy mà vẫn còn dùng được.
Vì thế khoác một chiếc áo khoác xám cũ, đẩy máy cắt cỏ ầm ĩ đi giữa đám cỏ dại lan tràn, đừng nói, chiếc máy cắt cỏ này tuy cũ nát, tuy ồn ào, nhưng khả năng cắt cỏ không hề kém.
Chẳng mấy chốc, cỏ dại trong viện đã được dọn dẹp xong.
Nhìn ra xa, trong viện là một mảng xanh mướt chỉnh tề.
Giá trị thẩm mỹ của toàn bộ sân lập tức được nâng cao, sạch sẽ thoáng đãng, rất thoải mái, sau đó tiếp tục đi thu dọn phòng học của lớp mẫu giáo bé, kỳ thật cậu muốn tân trang lại toàn bộ nhà trẻ một lần.
Chỉ là khối lượng công việc quá lớn, trước mắt đã đến giờ học, không kịp hoàn thiện những chỗ khác, cởi chiếc áo khoác xám cũ ra, trở lại phòng, soi gương lại lần nữa, xác định hình tượng của mình không có bất kỳ vấn đề gì, lúc này mới đi đến cổng nhà trẻ Hồng Tinh, nghênh đón các bạn nhỏ đến.
Nói thật, cậu có chút khẩn trương.
Cậu không có làm hiệu trưởng bao giờ, cũng chưa từng làm giáo viên mầm non, trong khoảng thời gian ngắn không biết làm thế nào để giao tiếp với phụ huynh và các bé, chỉ phải tiếp tục tìm kiếm ký ức của nguyên Hứa Ý, tìm ra những cảnh tượng tương ứng, bắt chước làm theo trong lòng.
Bỗng nhiên nghe thấy tiếng trẻ con nô đùa không xa, tim cậu thoáng hẫng một nhịp, sau đó nghe rõ tiếng người lớn nói chuyện:
"Đúng rồi, Tiểu An có phải chuyển trường không?"
"Đúng vậy, hôm qua chuyển rồi."
"Haiz, Tiểu An đã chuyển trường rồi, tôi cũng muốn cho O'Neal chuyển trường."
"Chị cũng muốn chuyển à?"
"Ai mà không muốn chứ."
"Nói cũng phải, nếu không phải tôi với chồng đều làm việc gần đây, tôi đã sớm muốn cho con chuyển trường rồi, nhìn xem nhà trẻ Hồng Tinh bây giờ thành ra cái dạng gì, các cô giáo đi hết rồi phải không?"
"Đi hết rồi."
"Vậy ai chăm sóc các con chúng ta?"
"Không biết nữa."
"Kỳ thật nhà trẻ Hồng Tinh trước kia không tệ, hiệu trưởng cũ hiền hòa lại có trách nhiệm."
"Ừ, chính là nhớ cái tốt của ông ấy."
"Hiệu trưởng cũ đi rồi, nhà trẻ Hồng Tinh càng tệ hơn."
"Chẳng phải sao, cháu trai của hiệu trưởng cũ tên là gì ấy nhỉ?"
"Hứa Ý."
"Đúng đúng đúng, là Hứa Ý, căn bản là không quản nhà trẻ."
"Cố thêm mấy ngày nữa đi, cuối tháng vừa lúc đóng học phí quý sau, tôi cũng không định đóng, trực tiếp chuyển trường."
"Chỉ có thể như vậy thôi."
"..."
Những lời này Hứa Ý một chữ không rơi xuống đất nghe xong.
Hiểu rõ tâm tư của các bậc phụ huynh, cậu ngược lại không còn khẩn trương nữa.
Cậu từ trước đến nay luôn tin vào câu "Nghe theo ý trời, dốc hết sức người", chỉ cần đã thực sự nỗ lực, thì kết quả dù có tệ đến đâu, cậu cũng sẽ vui vẻ chấp nhận.
Cậu nhanh chóng điều chỉnh tâm trạng, vứt bỏ những gánh nặng tư tưởng lung tung rối loạn, cả người nhẹ nhõm, ngay sau đó thần sắc cử chỉ của cậu không khỏi trở nên tự nhiên hơn.
Vừa ngẩng đầu đã thấy một bé trai xuất hiện trước mắt, bé mặc áo sơ mi trắng quần yếm, da trắng nõn nà, khuôn mặt nhỏ nhắn mũm mĩm, đôi mắt sáng ngời, vô cùng đáng yêu.
Khóe miệng cậu không khỏi cong lên, thốt ra:
"O'Neal, buổi sáng tốt lành con nhé."
O'Neal ngẩn người, nhìn về phía Hứa Ý, trong đôi mắt long lanh tràn đầy nghi hoặc.
Hứa Ý còn định nói gì đó với O'Neal, thì thấy tám bạn nhỏ khác cũng đến, cậu gọi đúng tên cả tám bạn nhỏ không sai một ai.
Các bạn nhỏ không quen biết Hứa Ý, theo bản năng quay đầu lại nhìn phụ huynh của mình.
Theo sát phía sau, các bậc phụ huynh nghe vậy đều giật mình nhìn Hứa Ý.
Hứa Ý lúc này mặc bộ quần áo lao động của nhà trẻ Hồng Tinh, dáng người thon dài, ngũ quan tinh xảo, cả người sạch sẽ ôn hòa, đặc biệt là nụ cười nhạt nhòa cong cong nơi khóe miệng, như một bó ánh sáng dịu dàng, dễ dàng thấm vào lòng các bậc phụ huynh, chậm rãi nảy sinh một cảm giác chữa lành.
Các bậc phụ huynh lập tức quên đi đủ loại bất mãn với nhà trẻ Hồng Tinh, không khỏi sinh ra thiện cảm với Hứa Ý.
Một vị phụ huynh mở lời hỏi: "Xin hỏi, cậu là giáo viên mới đến sao?"