Thành Rắn Cưng Của Ảnh Đế

Chương 4 THỜI KỲ LỘT DA


3 tháng

trướctiếp

 

Hiếm khi gặp được điều gì hiếm lạ, Phó Duẫn Xuyên vẫn có hứng thú với nó, chơi chưa đủ, tự nhiên không muốn nó ngủ, gõ hai lần vào thành ly, nhưng quả bóng đen bên trong lại không di chuyển.

Phó Duẫn Xuyên nhíu nhíu mày, hay là nhỏ quá mới lăn lộn có chút đã ngủm rồi.

Tuy chỉ là thú cưng nhặt được nhưng Phó Duẫn Xuyên vẫn đang khá là hứng thú với nó, cúi đầu suy nghĩ một lát, sau đó cầm điện thoại lên, mang theo con rắn đen nhỏ ra ngoài.

Lúc ra ngoài anh mới nhớ ra Trình Viễn nói đây là quê của mình, nên muốn xin phép anh mấy ngày về thăm mẹ.

Có mẹ thật tốt, Phó Duẫn Xuyên cảm khái nói trong lòng.

Rắn không phải là thú cưng bình thường, Phó Duẫn Xuyên đã đến nhiều phòng khám thú y nhưng không tìm được bác sỹ thú y nào có thể chữa trị cho nó.

Anh ngồi trên taxi, nhìn cục nhỏ đen thùi lùi trong ly, bàn tay giơ lên nữa chừng rồi thu lại.

Thôi tạm tha cho nó vậy, nó trông không thoải mái lắm.

Sau khi biết con rắn đen nhỏ chỉ bước vào thời kỳ lột da và không có gì nghiêm trọng, Phó Duẫn Xuyên hỏi bác sĩ thú y thêm một số những điều cần lưu ý, mua một đống đồ dùng cho rắn , túi lớn túi nhỏ mang về khách sạn. Bác sĩ có nói rắn thường ăn thịt chuột nhưng anh không có mua.

Chỉ nghe thấy hai chữ rắn và chuột thôi đã khiến anh tê cả da đầu. Nhưng con chuột thì không thú vị bằng con rắn đen nhỏ này, nếu thật sự nó không ăn gì khác…..hừm, thì cứ để đói lã rồi ăn món khác là được.

Con rắn vẫn nằm bất động trong lồng ấp cho đến tận đêm, lúc Phó Duẫn Xuyên ăn tối có gắp cho nó hai miếng thịt bò. Trước khi đi ngủ cũng nhìn thoáng qua, con rắn nhỏ vẫn duy trì tư thế ban đầu, mùn cưa không có dấu hiệu di chuyển, xem ra nó vẫn nằm im đó giờ.

Anh gọi lại cho bác sĩ thú y, đảm bảo mọi thứ đều ổn, làm theo hướng dẫn của bác sĩ thú y, đổ đầy nước và thêm thức ăn vào trong lồng ấp rồi mới đi ngủ.

Ngày hôm sau lúc Phó Duẫn Xuyên dậy, thấy chỉ còn có một miếng thịt bò, trong lòng mới yên tâm được một chút, ít ra con rắn đen này không chỉ ăn chuột. Hôm nay anh còn có tiết mục phải ghi hình nên trước khi đi liền thêm nước và thức ăn vào lồng ấp. 

Trước khi ra ngoài, anh lấy điện thoại di động ra chụp ảnh lồng ấp, anh thấy trên mạng nuôi thú cưng sẽ ghi lại quá trình trưởng thành của chúng.

Phòng của Phó Duẫn Xuyên là loại phòng đắt nhất trong khách sạn, rộng rãi, có cửa sổ lớn sát đất, trước khi đi anh đem rèm cửa mở ra, Dư Ý bị phơi nắng tới tỉnh.

Cậu mơ mơ màng màng ngậm miếng thịt trong chén ra ăn, ăn xong buồn ngủ quá lại cuộn người ngủ thiếp đi.

Đến khi màn đêm buông xuống, cậu đã ngủ đủ giấc, khi tiếng ‘tích’ của vang lên là cậu đã hoàn toàn tỉnh, tuy nhiên cậu không muốn đối mặt với thế giới tăm tối này nên quyết định giả vờ ngủ trốn tránh.

“Không ghi hình nữa, hủy hợp đồng!” giọng nói của Phó Duẫn Xuyên tràn đầy tức giận.

Anh cởi áo khoác ném mạnh xuống đất: “Vứt đi!”

Sau đó đi vào phòng tắm, tiếng nước chảy vẫn tiếp tục vang lên, Trình Viễn ngơ ngác đứng ở cửa không biết phải làm gì giờ.

Tiếng nước ào ào, nhưng cũng không che được giọng nói đầy tức giận của Phó Duẫn Xuyên: “Mẹ kiếp, ghê tởm muốn chết, sao cứ thích dinh dính vào người khác. Không có xương à?” 

Với hai tháng kinh nghiệm làm việc cho Phó Duẫn Xuyên, Trình Viễn biết những lúc ‘hoàng đế hiện đại’ nổi cơn tam bành thì tốt nhất không nên nói gì cả, bởi có nói gì cũng khiến anh tức giận thêm mà thôi. Vì vậy hắn chọn im lặng là vàng, đưa mắt nhìn xung quanh phòng để phân tán lực chú ý, để không bị cảm xúc bực tức của Phó Duẫn Xuyên ảnh hưởng.

Phó Duẫn Xuyên còn đang mắng nữ minh tinh hôm nay cứ dựa sát vào người mình: “Hừ, dùng biết bao nhiêu thủ đoạn mới cướp được vai diễn, tưởng rằng mình có tài thật sao? Định dựa tôi à? Không có cửa đâu!!”

Dư Ý một bên nghe lén một bên cân nhắc lời của Phó Duẫn Xuyên, mãi một lúc lâu sâu, cậu mới chấp nhận được cái người đang không ngừng chửi ầm lên trong nhà vệ sinh cùng là một  người đàn ông lịch thiệp tao nhã trên màn ảnh.

Thân rắn của cậu không ngừng run rẩy, hóa ra tin đồn dù ở thế giới loài người hay Thú nhân đều không thể tin được.

Dư Ý vặn vẹo thân thể, vừa cố gắng nỗ lực bò ra khỏi bộ da cũ, vừa nhớ đến mấy ngày trước đồng đội cũng từng nói đến scandal của Phó Duẫn Xuyên với một nữ minh tinh mới nổi, đa số mọi người đều nói rằng hai người nọ đang yêu đương. 

Lúc đó Tề Thước thần bí nói về nữ minh tinh, cô ấy hình như dựa vào quan hệ đi lên, thực lực chẳng ra gì, nhưng cũng khá xinh đẹp. Nhưng cậu lại thấy cô ta không đẹp…có thể là do guu thẩm mỹ của nhân loại và Thú Nhân khác nhau chăng?

Nhưng có lẽ không phải là Phó Duẫn Xuyên đang mắng nữ minh tinh kia đâu nhỉ? Dù đúng là có một chương trình  cùng mời hai người.

Quả nhiên lời đồn luôn là lời đồn, Dư Ý lại thở dài, đừng nói là yêu đương, Phó Duẫn Xuyên hiện tại sắp đào tới mười tám đời tổ tông của người nọ lên chào hỏi rồi kìa.

Trình Viễn nhìn một vòng, đột nhiên thấy có thứ gì đó màu đen đang chuyển động, hắn dụi dụi mắt nhìn lại thấy đúng là trên bàn có gì đó.

Tò mò, hắn đến gần và nhìn xuống chiếc hộp lạ.

​ Dư Ý đang gắng sức, trên đầu có một bóng đen, cậu cũng ngẩng đầu nhìn lên. ( truyện đăng trên app TᎽT )

Người và rắn mắt to trừng mắt nhỏ vài giây, thấy người nọ không cử động, Dư Ý lè đầu lưỡi đỏ tươi ra.

- Bản chuyển ngữ chỉ thuộc về team Cá Mặn Thời @ và được đăng tải duy nhất trên tყt.

“Aaaaa——!” Trình Viễn sợ hãi lùi lại hai bước, ngồi phịch xuống đất.

“Phó caaaa! Rắn! Có rắn!”

Phó Duẫn Xuyên nghe tiếng la, dùng khăn lau khô bàn tay đỏ bừng, từ nhà vệ sinh đi ra: “Đừng la nữa, tôi biết rồi, là tôi nuôi.”

Trình Viễn “Hả?” Một tiếng: “Phó ca, sao anh lại nuôi rắn?” Thích nuôi thì có thể nuôi chó mèo lông xù sờ cũng thích, không thì nuôi hoa trồng cây cũng được, ai đời lại đi nuôi thứ dọa người làm thú cưng bao giờ?

Phó Duẫn Xuyên đá áo khoác trên mặt đất sang một bên, được Trình Viễn nhắc nhở mới nhớ tới thú cưng của mình, một ngày không gặp, trong lòng có chút nhớ kỳ lạ.

Anh cũng nghiêng người, nhìn Dư Ý đang không ngừng vặn vẹo trong hộp, duỗi tay khảy hai thân rắn hai lần.

Dư Ý còn đang vật lộn với bộ da cũ của mình, không biết có phải vì bị gián đoạn quá nhiều lần hay không mà cậu chật vật cũng không lột ra được bộ ra cũ, vốn dĩ đang bực mình còn có tên nào không có mắt lại dơ ngón tay ra chọt chọt cậu.

Dư Ý theo bản năng làm ra động tác công kích, cắn vào ngón tay kia.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp