Thành Rắn Cưng Của Ảnh Đế

Chương 15 RẮN HEO


3 tháng

trướctiếp

 

Phó Duẫn Xuyên cúp điện thoại sờ sờ cơ thể Dư Ý, đây là một cách mới để giải tỏa cảm xúc mà anh vừa mới phát hiện, xúc tu vảy rắn lạnh lẽo, có thể khiến anh tỉnh táo.

Bây giờ nó đã lớn lên rất nhiều, việc quấn nó quanh cơ thể anh có thể giúp anh bình tĩnh lại và xua tan những cảm xúc đen tối tiêu cực.

Dư Ý được anh xoa sướng đến mắt dại ra, mơ màng sắp ngủ, cậu thích nhiệt độ của con người, âm ấp, rất thoải mái, lòng bàn tay của Phó Duẫn Xuyên cũng rất ấm áp.

Cậu ở ngay hỏm cổ anh củng củng mấy cái, lúc trước cậu còn nhỏ, hõm xương quai xanh vừa vặn cho cậu nằm, nhưng bây giờ còn không đủ cho cái đầu của cậu nữa, cho nên đành phải tìm chỗ khác.

Ngay lúc cậu chuẩn bị ngủ thiếp đi lần thứ ba, lại bị một bàn tay ấm áp nhấc đầu lên, khuôn mặt Phó Duẫn Xuyên chỉ cách cậu khoảng một centimet.

“Tao phải vào tổ để quay phim, cho nên sẽ mang mày đến cửa hàng thú cưng gởi?” Đoàn phim không cho phép anh nuôi thú cưng vì vậy anh phải tìm một người chăm sóc nó.

Tuy nhiên, hầu hết các cửa hàng thú cưng đều bán và chăm sóc những vật nuôi thông thường, nếu đem một con rắn lớn như vậy đến...

Nhưng Dư Ý còn chưa kịp phản ứng, Phó Duẫn Xuyên đã mặc quần áo vào, đang định dẫn cậu  đi tìm cửa hàng thú cưng.

Phó Duẫn Xuyên lấy ra cái lồng ấp lớn nhất trong tủ mà anh đã mua ra, tóm lấy Dư Ý để vào, mới để được có cái đuôi vào thì lồng đã chật cứng, mặt Phó Duẫn Xuyên lập tức tối sầm lại, ném cái lồng ấp sang một bên, nhìn con rắn đang nằm ườn trên bả vai, mắng: “Ăn, ăn suốt ngày chỉ biết ăn với ngủ, mày coi mày mập như vậy cái nào có thể chứa được cái thây mỡ của mày hả? Sao mang mày ra ngoài được hả con lợn rắn!!!”

Dư Ý trợn tròn mắt, cậu lớn như vậy không phải là vì ăn, cậu chỉ đang lớn lên và khi trưởng thành sẽ còn lớn hơn nữa.

Tưởng tượng rằng mình sẽ trở thành một con rắn khổng lồ đứng trước mặt Phó Duẫn Xuyên nhất định tên này sẽ sợ tới xanh mặt cho xem —   nghĩ đến cảnh đó, rắn há miệng cười cười. 

“Sao thế?”

Giọng nói của Phó Duẫn Xuyên đột nhiên vang lên bên tai hắn, khiến rắn run rẩy.

Phó Duẫn Xuyên nheo mắt: “Đang nghĩ gì vậy?” Con rắn này chắc chắn không thể  có ý gì tốt, không chừng lại đang nghĩ cách chọc anh lên tăng xông cho xem.

Theo suy nghĩ của Phó Duẫn Xuyên, chỉ số IQ của con rắn này tương đương với một đứa trẻ, nó biết mình làm sai điều gì đó thì sẽ lo lắng khẩn trương, còn có chút nóng tính, có thể hiểu được lời nói của người khác nhưng lại không thích làm người, thỉnh thoảng cũng có chút ý xấu này nọ. 

(*khúc này em công ý chê Dư Ý hiểu ý người nhưng không thích làm người là không thích làm theo nha, là con rắn trêu ngươi đó.)

Nhưng rất dễ đoán, nếu cái mặt rắn này không âm mưu chuyện gì đó, anh theo họ nó luôn.

Dư Ý vội vàng vùi đầu vào ngực anh, sợ bị vạch trần tâm tư xấu xa của mình.

Cuối cùng không tìm được thứ gì có thể đựng được một con rắn mập như thế, vì vậy Phó Duẫn Xuyên phải bế nó lên trên xe, đặt nó ở ghế sau, thế mà chưa chạy được ra khỏi tiểu khu nó đã bò lên ghế phụ rồi..

Thành phố sẽ chuyển từ mùa xuân sang mùa hè, phong cảnh và môi trường của khu biệt thự rất tốt, ngồi ở ghế phụ thoải mái hơn, Dư Ý ngồi ở đằng sau sẽ bị say xe.

Phó Duẫn Xuyên theo chỉ dẫn đi tìm cửa hàng thú cưng gần nhất, anh  để Dư Ý ở trong xe, một con rắn lớn như vậy không dễ mang ra ngoài được.

Dư Ý khẩn trương nhìn anh bước vào cửa hàng thú cưng, mặc dù không thể nhìn rõ, cách hai lớp kính nhưng cậu có thể cảm nhận được sự phấn khích của nhân viên bán hàng khi nhìn thấy Phó Duẫn Xuyên.

Hai người họ như đang trao đổi gì đó dù chỉ mất có vài phút, nhưng khi Phó Duẫn Xuyên mở cửa xe, Dư Ý cảm thấy đã dài như cả thế kỷ.

Cậu khẩn trương nhìn Phó Duẫn Xuyên, thật sự sẽ không đưa  cậu đến cửa hàng thú cưng, để cậu cùng với một đám chó mèo tranh giành thức ăn chứ. ( truyện trên app T𝕪T )

Phó Duẫn Xuyên vừa mở cửa liền đối diện với một mặt rắn, cửa sổ là một chiều, từ bên ngoài nhìn không thấy, sau khi sửng sốt liền đẩy Dư Ý vào: “Xích qua bên kia đi, làm gì mà lớn như thế? Vẫn là be bé dễ thương hơn.”

Cậu cảm thấy Phó Duẫn Xuyên thoạt nhìn cũng không có ý định mang mình đi, có lẽ là do cửa hàng thú cưng không đồng ý nhận, cậu mới thở phào nhẹ nhõm.

Phó Duẫn Xuyên thắt dây an toàn: “Chỗ này chê mày rồi, giờ phải đi tới chỗ khác, chậc chậc, thật phiền quá.”

Dư Ý trong lòng run sợ đi theo tới tiếp tiệm tiếp theo, rồi thêm cái nữa, cái khác, rồi cái khác nữa..tâm trạng cậu cứ như ngồi tàu lượn siêu tốc.

Mắt thấy đã đi kha khá tiệm nhưng vô dụng, Dư Ý mới tạm yên tâm, rất có thể không có chỗ nào nhận mình.

“Đây là cái cuối cùng.” Phó Duẫn Xuyên tháo dây an toàn, xoa xoa chân mày.

Dư Ý ngồi đợi trong xe chờ Phó Duẫn Xuyên suy nghĩ miên man không biết khi nào có thể về nhà,  buổi tối nay dì làm món gì, cậu hơi đói, hôm nay hơi mệt nên có thể ăn bốn chén lớn.

Quả nhiên, một lúc sau Phó Duẫn Xuyên quay lai, trong lòng cậu nghĩ cuối cùng mình cũng được về nhà.

Nhưng khoảnh khắc tiếp theo, anh bị Phó Duẫn Xuyên vớt lên xách vào cửa hàng thú cưng.

Dư Ý luống cuống, sao có thể như vậy, cậu không muốn đi vào!

Cậu bắt đầu vùng vẫy dữ dội trên người Phó Duẫn Xuyên, nhưng đối phương rất khỏe hai tay nắm chặt lấy cậu.

Phó Duẫn Xuyên mở cửa, cửa hàng thú cưng rất sạch sẽ, không có mùi, còn có một cô gái trẻ dễ thương đứng ở cửa, mặc đồng phục của tiệm.

Khi Phó Duẫn Xuyên cùng Dư Ý đi vào, hai mắt hơi mở to, sau đó sáng lên.

“Không ngờ nó lại to như vậy, đẹp quá.”

Ánh mắt cô dán chặt vào Dư Ý, gần như quét từ trên xuống dưới.

Dư Ý cũng có thể cảm nhận được lòng tốt của cô, xem ra cô là một người rất thích động vật, nhưng cậu không muốn ở đây, chỉ là không muốn ở đây, đưa mắt nhìn qua những con vật nhỏ, tất cả đều được chăm sóc rất tốt.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp