San Hô Trên Núi

CHƯƠNG 5: “ÁT CƠ, CẬU Ở ĐÂY GIẢ NGU VỚI MÌNH À?”


3 tháng

trướctiếp

 

Trung tâm thương mại OW nằm ở quận Kinh Hoa, cách nhà của Chương Nhập Phàm ở quận Tân Hồ nửa tiếng lái xe nếu không tắc đường, mặc dù tàu điện ngầm rất tiện lợi, nhưng tính từ nhà đến ga tàu điện ngầm cộng thêm thời gian đổi tàu, thì cũng mất khoảng một tiếng, cho dù cô có thể chịu đựng được việc đi bộ từ nhà, thì cũng phải cân nhắc đến thời gian đi lại.

Dù là yếu tố khách quan hay tình cảm chủ quan, thì Chương Nhập Phàm đều cảm thấy mình nên chuyển ra ngoài ở thì hợp lý hơn.

Khách sạn Đông Chí nơi Tạ Dịch Vi tổ chức đám cưới nằm ở quận Kinh Hoa, Chương Nhập Phàm rời khỏi khách sạn sau đó thì đi tìm nhà, cô đã hẹn với một môi giới nhà đất, trước tiên sẽ xem những căn hộ cho thuê gần OW.

Quận Kinh Hoa là khu vực sầm uất nhất ở Thượng Kinh, các tòa nhà văn phòng cao ốc mọc san sát, có rất nhiều người đi làm, đương nhiên là nhà cho thuê cũng rất khan hiếm, giá thuê cũng tăng vọt. Chương Nhập Phàm đi theo môi giới nhà đất xem nhà cả buổi chiều, nhưng không tìm được căn hộ nào đặc biệt phù hợp, mọi chuyện không thể nào trọn vẹn, những căn hộ có vị trí tốt và tiện nghi cao thì giá thuê cũng cao, những căn hộ có giá thuê thấp thì không những vị trí không tốt, mà có một số căn thậm chí còn không đảm bảo được sự an toàn.

Sau kỳ nghỉ Quốc khánh, Chương Nhập Phàm sẽ đi làm, mặc dù thời gian rất gấp, nhưng vẫn còn vài ngày nghỉ để nghỉ ngơi, cô không phải là người nóng vội, việc tìm nhà như thế này thì nên cẩn thận và thận trọng hơn một chút, vội vàng quyết định trong một buổi chiều, chuyển đến ở rồi không hài lòng, sau đó lại chuyển nhà thì càng phiền phức hơn.

Khoảng năm giờ chiều, cô xem xong căn hộ cuối cùng, xin môi giới thông tin chi tiết của một số căn hộ cho thuê mà cô đã xem vào buổi chiều, bao gồm tiền thuê, tiền đặt cọc, tiền nước tiền điện, v.v., sau đó lại bàn bạc với anh ta, hẹn ngày mai sẽ tiếp tục đi xem nhà.

Xem nhà xong, Chương Nhập Phàm trở về quận Tân Hồ, ban đầu cô định ăn tối bên ngoài rồi mới về, nhưng sau khi do dự một chút thì lại thôi.

Trước khi ra khỏi cửa vào buổi sáng, Chương Nhập Phàm đã ghi lại vân tay khóa cửa, tối về cô tự mở cửa vào nhà, khi định thay giày ở lối vào thì mới phát hiện trên giá để giày có thêm một đôi dép lê màu hồng mới.

Lý Huệ Thục nghe thấy tiếng động từ trong bếp đi ra, thấy Chương Nhập Phàm thì nói trước: “Tiểu Phàm về rồi à.”

“Dì Huệ.”

Lý Huệ Thục đi tới, chỉ vào đôi dép lê màu hồng trên giá để giày rồi nói: “Đôi dép cũ trước kia của con đế đã mòn rồi, dì mới mua cho con một đôi mới, nhìn xem, hôm qua dì quên mang ra ngoài, vẫn là bố con nhắc nhở, dì mới nhớ ra.”

“Xấu hổ quá, là tại dì đãng trí.”

Chương Nhập Phàm thấy Lý Huệ Thục nói chuyện cẩn thận từng li từng tí, có chút nịnh nọt, trong lòng thở dài, khom lưng đi dép lê màu hồng, đồng thời nói: “Không sao đâu… Cảm ơn dì.”

Lý Huệ Thục như trút được gánh nặng, cười hỏi: “Con chưa ăn cơm đâu nhỉ?”

Chương Nhập Phàm gật đầu.

“Con nghỉ một lát, dì xào thêm một món nữa, sắp ăn cơm rồi.”

“Vâng.”

Chương Nhập Phàm định thay một bộ đồ ở nhà, cô đi về phòng, khi đi ngang qua phòng đồ chơi của Chương Tử Đồng thì nghe thấy tiếng cười trong trẻo như tiếng chuông bạc của trẻ con truyền ra từ bên trong, không khỏi dừng chân, quay đầu nhìn vào bên trong.

Chương Thắng Nghĩa đang ngồi trên tấm thảm, cùng Chương Tử Đồng xếp hình, ông ấy vừa mới xếp xong một ngôi nhà, Chương Tử Đồng đã nghịch ngợm rút thanh gỗ bên dưới ra, ngôi nhà lập tức đổ sụp. Chương Thắng Nghĩa cau mày giả vờ tức giận, nhưng Chương Tử Đồng lại không hề sợ ông, ôm con thỏ bông của mình, cười khúc khích không ngừng.

Chương Nhập Phàm đứng ở cửa, vừa kinh ngạc vừa nghi ngờ.

Chương Thắng Nghĩa như có linh cảm, ngẩng đầu nhìn thấy Chương Nhập Phàm, sửng sốt một chút, biểu cảm có chút không được tự nhiên. Ông ho một tiếng, thu lại nụ cười, cứng nhắc nói: “Về rồi à.”

“Vâng.”

Chương Tử Đồng nhìn thấy Chương Nhập Phàm, lập tức đứng dậy lao vào lòng Chương Thắng Nghĩa, thò đầu ra nhìn cô một cách cảnh giác, như thể cô là một vị khách không mời mà đến.

“Con về phòng trước đây.” Chương Nhập Phàm nói.

Cô đi về phía cửa đối diện, mở cửa đi vào rồi đứng sau cửa, không lâu sau lại nghe thấy tiếng cười vô tư của trẻ con.

Chương Nhập Phàm nhớ lại cảnh tượng vừa nhìn thấy, trong trí nhớ cô chưa từng thấy Chương Thắng Nghĩa thân thiện và gần gũi như vậy, trước mặt cô, ông luôn cau có, vẻ mặt nghiêm túc không hề mỉm cười, luôn đánh giá hành vi cử chỉ của cô, chỉ cần có lỗi lầm là sẽ lập tức chỉ trích, khi cô bằng tuổi Chương Tử Đồng bây giờ, ông cũng chưa từng chơi trò chơi với cô, thậm chí còn chưa từng mua đồ chơi cho cô.

Chương Nhập Phàm vẫn luôn cảm thấy Chương Thắng Nghĩa giống như một sĩ quan huấn luyện hơn là một người bố, nhưng vừa rồi ông rõ ràng là một người bố nhân từ, khi ông cau mày trừng mắt, Chương Tử Đồng cũng không hề sợ ông, nếu là cô, khi nhìn thấy ông lộ ra vẻ mặt như vậy, thì sẽ lập tức ngồi nghiêm chỉnh, tự kiểm điểm xem mình đã làm sai điều gì.

Chương Nhập Phàm cảm thấy Chương Thắng Nghĩa đã thay đổi, nhưng dường như lại không thay đổi, ít nhất là khi đối xử với cô, thì thái độ của ông vẫn luôn như vậy.

Cô không cảm thấy ông thiên vị, Chương Tử Đồng còn quá nhỏ, còn cô đã qua cái tuổi tìm kiếm sự quan tâm của bố mẹ từ lâu rồi, có con gái ở tuổi già thì đương nhiên sẽ phải thương yêu hơn một chút. Hơn nữa, ông chưa từng dành cho cô tình yêu thương của người bố, vì vậy cô cũng không thể cảm nhận được tình yêu của người bố nặng nhẹ bao nhiêu, càng không thể so đo. ( truyện đăng trên app TᎽT )

Chương Nhập Phàm thay một bộ quần áo, cầm điện thoại ngồi vào bàn làm việc, cô nhờ Trình Di kéo mình vào nhóm lớp cấp ba, hôm nay nhóm lớp rất náo nhiệt, có rất nhiều người trò chuyện và ôn lại chuyện cũ trong nhóm. Khi cô đi xem nhà vào buổi chiều, vì thấy tin nhắn quá ồn ào, nên đã đặt chế độ ‘Không làm phiền’ cho tin nhắn nhóm, bây giờ xem lại, thì thấy tin nhắn nhóm đã có hơn trăm tin nhắn, và vẫn đang liên tục xuất hiện.

Có người trong nhóm đã đăng ảnh chụp chung hôm nay, chủ yếu là ảnh chụp chung với cô dâu chú rể, có một số ảnh cũng có phù rể và phù dâu, Chương Nhập Phàm lướt qua các bức ảnh một cách tùy ý, cuối cùng dừng lại ở một bức ảnh chụp riêng của Thẩm Minh Tân.

Bức ảnh được chụp khi anh lên sân khấu biểu diễn ảo thuật, một luồng ánh sáng rọi thẳng vào người anh, anh cởi áo khoác vest, chỉ mặc áo sơ mi trắng, xắn tay áo lên, một tay cầm bộ bài tú lơ khơ, một tay kẹp một lá bài để ra hiệu cho những vị khách bên dưới, cô phóng to ra xem, thì thấy đó là lá bài Át cơ.

Chương Nhập Phàm nhìn chằm chằm vào bức ảnh đó rất lâu, sau khi buông điện thoại, cô lại lấy lá thư đó ra khỏi ngăn kéo và xem đi xem lại.

Mặc dù hôm nay cô đã gặp Thẩm Minh Tân, nhưng họ không nói chuyện, cô cũng không thể nghe ngóng được bất kỳ thông tin nào về bức thư này, hơn nữa, không biết có phải là ảo giác của cô hay không, mà Thẩm Minh Tân dường như xa cách cô hơn so với những bạn học khác.

Vậy là, sự ác ý của thiếu niên sao?

Chương Nhập Phàm cúi đầu, nhìn khuôn mặt tươi sáng sạch sẽ[1]  của Thẩm Minh Tân trong bức ảnh, không hiểu sao lại cảm thấy hổ thẹn, nhưng rất nhanh sau đó cô đã gạt bỏ suy nghĩ này.

Ngoài ác ý ra, thì chính là thiện cảm sao?

Chương Nhập Phàm chỉ cần suy đoán như vậy thôi cũng đã cảm thấy xấu hổ và bất an, cảm thấy mình không biết tự lượng sức. Cô cho rằng khả năng này rất thấp, lời giải thích có độ tin cậy cao nhất chính là khả năng thứ ba - bức thư này căn bản không phải do Thẩm Minh Tân viết. - chương mới đăng tải sớm nhất tại 𝖙y𝖙

Có người đã mượn danh nghĩa của anh để viết một lá thư tỏ tình gửi cho cô, bày ra một trò đùa ác ý, mục đích là để chỉnh anh hay cô?

Chương Nhập Phàm cảm thấy mình hơi cố chấp rồi, một lá thư đã quá hạn năm năm, thật ra không cần phải truy cứu nữa, cô vừa nghĩ thông suốt như vậy, vừa lại canh cánh trong lòng.

Cô cau mày, nhìn ảnh của Thẩm Minh Tân, lại nhìn lá thư đó, suy nghĩ một lúc rồi cầm điện thoại lên, mở thông tin chi tiết của nhóm lớp. Mọi người trong nhóm lớp đều đã ghi chú tên, cô cẩn thận tìm kiếm từng người một, trong danh sách thành viên nhóm đã tìm thấy Thẩm Minh Tân.

Ảnh đại diện của anh là một chiếc rổ bóng rổ in bóng hoàng hôn, tên WeChat chỉ có một chữ “Tân”, Chương Nhập Phàm nhấp vào thêm bạn bè, khi gửi yêu cầu kết bạn thì do dự một chút, cuối cùng đã nhập một phần giới thiệu bản thân đơn giản vào ô yêu cầu - Chào cậu, mình là Chương Nhập Phàm.

Nhấp vào, gửi đi.

*****

Kỳ nghỉ của Chương Nhập Phàm về cơ bản đều dùng để tìm nhà, những căn hộ gần khu thương mại OW thực sự rất khó tìm, mà cô cũng không phải là người vì để tiết kiệm thời gian mà sẽ lựa chọn tạm bợ.

Chương Thắng Tần biết cô sẽ chuyển ra ngoài sau kỳ nghỉ, đã mắng cô một trận ra trò, cuối cùng thấy cô kiên quyết muốn ra ngoài ở, thì không còn cách nào khác ngoài việc lo lắng cho cô, đành phải giúp cô một tay.

Chương Thắng Tần mở thẩm mỹ viện, một khách hàng cũ có một căn chung cư độc thân tại hoa viên Kinh Hoa gần khu thương mại OW. Lúc trước cô ấy kết hôn, chuyển đến sống cùng chồng, căn hộ này cô ấy không bán đi để phòng ngừa rủi ro hôn nhân. Chương Thắng Tần đã hỏi thăm một chút, thì vừa hay là khách hàng cũ có ý định cho thuê, lại lo lắng cho thuê cho những người không biết điều sẽ làm cho căn hộ trở nên bẩn thỉu và lộn xộn, đúng lúc người quen đến hỏi, thì đúng là ý cô ấy mong muốn, liền giảm giá tiền thuê.

Hoa viên Kinh Hoa có vị trí địa lý tốt, ra khỏi khu dân cư không xa là đến ga tàu điện ngầm, đến OW cũng chỉ cách năm trạm, rất thuận tiện, chủ yếu là khu dân cư có cơ sở an ninh hoàn thiện, tính an toàn cao, thích hợp cho phụ nữ độc thân.

Chương Nhập Phàm không phải là người thanh cao không gần gũi, trước tình cảnh khó khăn hiện thực, cô sẽ không từ chối sự giúp đỡ thiện chí của người thân.

Đã tìm được nhà, Chương Nhập Phàm hẹn người của công ty chuyển nhà đến nhà của Trình Di để chuyển hết hành lý mà cô gửi nhờ đến hoa viên Kinh Hoa. Hai ngày cuối cùng của kỳ nghỉ Quốc khánh, cô vẫn luôn dọn dẹp đồ đạc trong nhà mới, thật ra hành lý của cô không nhiều lắm, trừ hai vali quần áo ra, thì còn lại đều là những đồ vật nhỏ lẻ tẻ.

Đồ đạc trong căn hộ cũng khá đầy đủ, chỉ thiếu đồ dùng nhà bếp, sau khi tốt nghiệp Chương Nhập Phàm sống cùng bà ngoại, đã quen với việc ăn cơm gia đình nên không thích gọi đồ ăn bên ngoài nữa, mặc dù tay nghề nấu ăn của cô không cao siêu gì, nhưng thỉnh thoảng cũng sẽ vào bếp nấu ăn.

Dọn dẹp xong nhà cửa, sắp xếp đồ đạc xong xuôi, Chương Nhập Phàm chọn một thời gian để đi mua đồ dùng sinh hoạt. Cô cố tình đi tàu điện ngầm đến OW, một là vì trung tâm thương mại lớn, cửa hàng đầy đủ, có thể mua một lần tất cả những thứ cô muốn, hai là cô muốn đi dạo một vòng, làm quen với môi trường làm việc sau này trước.

Cô đi dạo một vòng quanh OW, theo danh sách mua sắm đã viết trước đó mua đủ đồ, xách những túi lớn túi nhỏ không dễ dàng qua cửa kiểm tra an ninh của tàu điện ngầm, sau khi rời khỏi trung tâm thương mại, cô đã đón một chiếc xe taxi trở về hoa viên Kinh Hoa.

Xe ngoài không được phép đi vào khu dân cư, tòa nhà số 5 mà Chương Nhập Phàm ở còn cách cổng khu dân cư một đoạn, cô tay trái tay phải xách đầy ắp đồ, dường như chỉ cần nhích một bước là sẽ để lại một dấu chân trên mặt đất.

Vào tòa nhà, Chương Nhập Phàm thấy thang máy số một từ từ đóng cửa, cô không lên tiếng cũng không vội vã chạy tới, mà bình tĩnh định chờ thang máy tiếp theo.

Ngay lúc này, cửa thang máy số một mở ra lại, Chương Nhập Phàm vừa vặn đi đến cửa thang máy, cô vô thức quay đầu nhìn vào trong thang máy, bất ngờ chạm phải ánh mắt của một người.

Thẩm Minh Tân chỉ nghe thấy tiếng bước chân, vì lòng tốt nên đã nhấn mở thang máy, anh vừa định lên tiếng để người bên ngoài vào, thì ngẩng đầu lên đã nhìn thấy Chương Nhập Phàm đang ngạc nhiên.

Anh cũng không ngờ sẽ gặp cô ở đây, nhất thời cũng rất kinh ngạc, nhưng vẫn miễn cưỡng bình tĩnh.

“Không vào sao?” Thẩm Minh Tân hỏi.

Chương Nhập Phàm hoàn hồn, hơi xấu hổ cúi đầu bước vào thang máy.

Cô buông tay phải đang xách hộp đựng nồi cơm điện, giơ tay lên nhấn tầng thang máy, nút tầng 20 trên thang máy đang sáng, còn cô thì ở tầng 21.

Cửa thang máy đóng lại, bên trong buồng thang máy chật hẹp lại trở nên vô cùng im lặng, bầu không khí vi diệu đang lan tỏa.

Chương Nhập Phàm nhìn thấy Thẩm Minh Tân thì nghĩ đến yêu cầu kết bạn đã chìm nghỉm của mình, tối hôm dự đám cưới của Tạ Dịch Vi anh đã không chấp nhận yêu cầu của cô, cô tưởng anh đang bận hoặc say rượu, nhưng đến ngày hôm sau ngày thứ ba cho đến bây giờ, anh vẫn chưa chấp nhận.

Cô đã hiểu, anh không muốn thêm cô làm bạn, cũng giống như cô đối với Đỗ Thăng vậy.

Chương Nhập Phàm khóa chặt lá thư đó vào trong ngăn kéo, coi như chưa từng nhìn thấy nó, cũng không định truy cứu nữa. Nhưng lúc này đây, khi nhìn thấy Thẩm Minh Tân, thì sự cố chấp chưa tiêu tan trong lòng cô lại rục rịch.

Thang máy dừng ở tầng năm, cửa mở ra, bên ngoài không có ai, một lúc sau cửa thang máy lại từ từ đóng lại.

Mở ra rồi đóng lại, trong lúc đó Chương Nhập Phàm giống như một người đã nín thở dưới nước lâu rồi trồi lên mặt nước hít thở không khí trong lành trong chốc lát, người đã tỉnh táo lại, cô đứng thẳng người, quay đầu chủ động nói chuyện.

“Cái đó… Cậu còn nhớ mình không?”

Chương Nhập Phàm không chắc chắn, hôm nay cô không trang điểm, nhưng cô nghĩ rằng việc cô để mặt mộc và trang điểm nhẹ thực ra không khác nhau là mấy, đám cưới của Tạ Dịch Vi mới diễn ra cách đây vài ngày, Thẩm Minh Tân hẳn là vẫn có thể nhận ra cô.

Thẩm Minh Tân vẻ mặt kỳ lạ cúi đầu nhìn Chương Nhập Phàm, do dự một giây rồi trả lời: “Nhớ.”

Chương Nhập Phàm thở phào nhẹ nhõm, xoa xoa lòng bàn tay, ngượng ngùng nói: “Thật trùng hợp.”

“Ừ.”

Thẩm Minh Tân phản ứng bình tĩnh, không hề có chút nào giống như sự cởi mở trước kia khi còn học cấp ba, cũng không có sự nhiệt tình đối xử với bạn học cũ như lần trước ở đám cưới.

Chương Nhập Phàm cúi đầu mím môi, cảm giác bị anh cố ý xa lánh lại dâng lên trong lòng, cô muốn từ bỏ việc giao tiếp với anh, nhưng trong lòng lại có một giọng nói thúc giục cô mở miệng.

Lá thư đó giống như một hạt cát, rơi vào giữa cánh hoa trong tim cô, không đau không ngứa nhưng lại có cảm giác tồn tại cực mạnh.

Chương Nhập Phàm im lặng một lúc, quyết tâm ngẩng đầu lên, một lần nữa mở miệng nói: “Thẩm Minh Tân, mình có lời muốn nói với cậu——”

“Miễn phải xin lỗi[2] .” Thẩm Minh Tân không quay đầu lại đã cắt ngang lời cô.

Chương Nhập Phàm sửng sốt.

Cô không hiểu lời của Thẩm Minh Tân, xin lỗi, tại sao cô phải xin lỗi, vì cô từ chối tham gia câu lạc bộ điền kinh, đây là chuyện cần phải xin lỗi sao?

“Trước kia mình… có đắc tội với cậu sao?”

Biểu cảm lạnh nhạt mà Thẩm Minh Tân miễn cưỡng duy trì có chút nứt vỡ, anh giơ tay xoa xoa trán, mất tiếng vài giây, lại cúi đầu nhìn Chương Nhập Phàm, không thể tin được nói: “Át cơ, cậu ở đây giả ngu với mình à?”


Em xem lại raw từ này xem có cách diễn đạt nào khác ngoài sạch sẽ không, dùng từ sạch sẽ nghe củ chuối quá

???


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp