San Hô Trên Núi

CHƯƠNG 3: SAU NÀY CÔ CHÍNH LÀ ÁT CƠ CỦA ANH


3 tháng

trướctiếp

Trình Di kéo Chương Nhập Phàm vào khách sạn, xuất trình thư mời điện tử, theo sự chỉ dẫn của nhân viên phục vụ khách sạn đi thang máy lên lầu. Sảnh tiệc của khách sạn có thang máy riêng, những người cùng đi thang máy với Chương Nhập Phàm và Trình Di đều là khách đến dự tiệc cưới của Tạ Dịch Vi, nam thanh nữ tú đủ cả, nhìn vào có thể thấy tiệc cưới này hẳn đã mời rất nhiều người, tổ chức rất long trọng.

Lên đến tầng, vừa bước ra khỏi thang máy đã nhìn thấy cổng hoa hình vòm của sảnh tiệc, khu vực đón khách đặt ảnh cưới của cô dâu chú rể, hai bên cửa có phù dâu phù rể đứng, họ thấy khách đến dự tiệc thì nhiệt tình chào đón mọi người vào sảnh.

Ánh mắt Chương Nhập Phàm lướt qua từng phù rể nam, không thấy Thẩm Minh Tân đâu.

Toàn bộ đám cưới chủ yếu sử dụng tông màu trắng, trang trí rất đẹp và thơ mộng, Chương Nhập Phàm đi theo Trình Di vào sảnh tiệc, sau khi đưa tiền mừng cưới, lại bị cô ấy kéo đến bàn tiệc bên phải bục dài.

“Có người trong nhóm nói, bạn cấp ba đều ngồi bên phải, ba bàn đầu tính từ phải sang.” Trình Di giải thích.

Bàn thứ nhất và thứ hai đã ngồi đầy người, Chương Nhập Phàm và Trình Di ngồi vào bàn thứ ba, những bạn đến trước đã trò chuyện rôm rả, có người mới đến, họ tự nhiên dời sự chú ý sang.

Có người nhận ra Trình Di, hàn huyên với cô ấy vài câu rồi nhìn sang Chương Nhập Phàm, vẻ mặt khá nghi hoặc, hỏi: “Trình Di, người bên cạnh cậu… cũng là bạn cùng lớp mình à?”

“Đúng thế, Nhập Phàm.”

“Hả, Chương Nhập Phàm?” Người đó kinh ngạc.

“Xin chào… Lưu Tử Nguyệt.”

“Đúng thế, cậu còn nhớ mình à.”

Ánh mắt Chương Nhập Phàm lướt qua những người trên bàn, hồi cấp ba cô không giao lưu nhiều với các bạn học khác, cô còn quen mặt nhiều người, nhưng không nhớ tên, tối qua sau khi quyết định đến dự tiệc cưới của Tạ Dịch Vi, cô đã cố tình nhìn ảnh tốt nghiệp để nhận mặt và nhớ tên.

Vài năm trôi qua, mọi người đều trưởng thành hơn, nhưng chưa đến mức thay đổi hoàn toàn, cô dựa vào trí nhớ tối qua, vẫn có thể nhận ra mọi người, tránh khỏi sự ngượng ngùng.

Chương Nhập Phàm có ấn tượng sâu sắc hơn với Lưu Tử Nguyệt, vì cô ấy từng là bạn ngồi bàn phía trước của cô trong một học kỳ.

Trên bàn ngoài Trình Di ra, lúc này mọi người đều đang nhìn Chương Nhập Phàm, biểu cảm trên mặt vô cùng nhất quán - kinh ngạc.

“Nhập Phàm, cậu… thay đổi quá nhiều.” Lưu Tử Nguyệt nói xong, vài bạn học khác cũng đồng tình.

“Đúng thế.” Trình Di hơi nhếch cằm, có vẻ đắc ý, “Có phải đẹp hơn nhiều không?”

“Ừ.” Lưu Tử Nguyệt chăm chú nhìn Chương Nhập Phàm, lè lưỡi, “Hoàn toàn giống như đổi một người khác vậy, mình nhớ hồi đó tóc cậu là ngắn nhất trong các bạn nữ, có lần cô giáo kiểm tra hạnh kiểm đã nhìn nhầm, nói tóc cậu quá dài, không đạt tiêu chuẩn của con trai.”

“Còn nữa, cậu trắng hơn nhiều rồi.” Lưu Tử Nguyệt tiến lại gần, hạ thấp giọng hỏi: “Có phải đi làm đẹp không? Bệnh viện nào thế, có thể giới thiệu không?”

Chương Nhập Phàm thấy Lưu Tử Nguyệt đã nói rất uyển chuyển rồi, cô đoán có lẽ cô ấy muốn hỏi cô có đi phẫu thuật thẩm mỹ không.

“Ôi, cậu xem tay Tiểu Phàm này, trắng như mặt cậu ấy vậy, có công nghệ thẩm mỹ nào có thể làm trắng toàn thân không?” Trình Di kéo tay Chương Nhập Phàm ra cho Lưu Tử Nguyệt xem, đồng thời nói: “Bẩm sinh cậu ấy đã có làn da đẹp, hồi cấp ba đen là do đi nắng, mấy năm nay cô ấy ở Thanh Thành, phương Nam dưỡng người, nên trắng hơn.”

“Bây giờ cậu ấy chỉ để tóc dài, da trắng hơn, nên mọi người mới thấy cậu ấy giống như một người khác vậy, thật ra cậu ấy không thay đổi nhiều lắm đâu, mọi người về xem ảnh hồi cấp ba đi thì biết, mặt cậu ấy vẫn như trước… có lẽ là tròn trịa hơn một chút.”

Chương Nhập Phàm nghe Trình Di tận tâm giải thích thay cô, khóe miệng hơi nhếch lên, nở một nụ cười rất nhẹ.

Cô vừa cười, ngũ quan trở nên sinh động, đáy mắt cũng có thêm sắc thái khác, cả người bỗng chốc trở nên dịu dàng hơn.

Lưu Tử Nguyệt sửng sốt, nhỏ giọng nói: “Cũng không hoàn toàn là do để tóc dài và trắng hơn… Khí chất cũng thay đổi rồi.”

“Hồi trước mình chưa từng thấy cậu cười, cảm giác của mình về cậu, nói thế nào nhỉ, cũng không phải là lạnh lùng, chỉ là…”

“Quái gở?” Chương Nhập Phàm thăm dò.

“Đúng!” Lưu Tử Nguyệt bừng tỉnh gật đầu, “Thì ra bản thân cậu cũng biết à.”

“…” Chương Nhập Phàm không phải là có hiểu biết sâu sắc về bản thân, chỉ là từ nhỏ đã nghe nhiều lời đánh giá như vậy.

“Nói thật, hồi cấp ba cậu cho người ta cảm giác không tốt lắm, đối xử với người khác không lạnh không nhạt, giống như không muốn giao lưu với người khác vậy. Hồi lớp mười hai mình ngồi trước cậu, từng chủ động bắt chuyện với cậu, lần nào cũng là mình hỏi cậu trả lời, nói chưa được vài câu, cậu cũng chẳng thích chơi, không tham gia nhiều hoạt động của lớp, chỉ thích một mình.”

“Hồi đó con gái đi vệ sinh cũng phải rủ nhau, cậu luôn một mình, ở trường có vẻ như chỉ thân với Trình Di thôi.” Lưu Tử Nguyệt quay đầu hỏi Trình Di, “Hai cậu học cùng trường cấp hai à, hay là học chung lớp hồi cấp ba?”

“Đều không phải.” Trình Di cười khúc khích nói, “Tiểu Phàm chính là thần hộ mệnh của mình, hồi cấp ba lớp mười có vài bạn nam thích làm phiền mình, chính cậu ấy đã giúp mình giải quyết bọn họ.”

“Thật ra chỉ cần làm bạn với cậu ấy, cậu sẽ phát hiện ra… cậu ấy đúng là rất nhàm chán.” Trình Di liếc nhìn Chương Nhập Phàm, xoa mũi, “Nhưng mà Tiểu Phàm không khó ở chung đâu, sau khi hiểu được tính cách của cậu ấy thì sẽ biết cậu ấy là người rất đơn thuần.”

Chương Nhập Phàm nghe họ trò chuyện về mình, không xen vào cắt ngang, cũng không khó chịu, thật ra cô cũng rất muốn biết trong mắt người khác, trước kia cô là người như thế nào.

Dì từng đánh giá cô như thế này - cứng nhắc đến mức cổ hủ, vô vị đến mức khắc nghiệt, bây giờ xem ra, kết luận này rất chính xác, ít nhất trong mắt các bạn học cấp ba, cô đúng là một bạn học không mấy dễ chịu. 

Vậy tại sao Thẩm Minh Tân lại viết bức thư đó cho cô?

Chương Nhập Phàm ngẩng đầu nhìn quanh, không thấy anh - hoặc bây giờ anh đã thay đổi quá nhiều, cô không nhận ra.

Đám cưới vẫn chưa bắt đầu, liên tục có rất nhiều khách đến dự, chẳng mấy chốc bàn của Chương Nhập Phàm đã ngồi đầy, ba bàn bạn cấp ba nói chuyện với nhau, không lâu sau đã nói chuyện rôm rả.

Rất nhiều bạn học kinh ngạc trước sự thay đổi của Chương Nhập Phàm, sẽ chủ động nói chuyện với cô vài câu, nhưng vì trước đây không quen biết, vài năm trôi qua còn xa lạ hơn cả người dưng, nên chủ đề chỉ dừng ở mức xã giao, kết thúc rất nhanh. - chương mới đăng tải sớm nhất tại 𝖙y𝖙

Chương Nhập Phàm không quen ứng phó với những trường hợp giao tiếp xã hội thế này, luôn cảm thấy không thoải mái, cô nhân lúc mọi người đang trò chuyện rôm rả rời khỏi sảnh tiệc đi vệ sinh, khi quay lại, phù rể trước cổng hoa hình vòm đã đổi người.

Gặp Thẩm Minh Tân một cách bất ngờ, Chương Nhập Phàm nhất thời sửng sốt, bước chân không tự chủ được chậm lại.

Anh không thay đổi nhiều, vẫn cao như vậy, bộ vest phù rể trên người anh trông đặc biệt chỉnh tề và vừa vặn; ngũ quan của anh vẫn rõ ràng, sự ngây ngô của tuổi trẻ đã biến mất nhưng vẫn không mất đi màu sắc của tuổi trẻ; khi anh nói chuyện với mọi người, anh vẫn cười rất rạng rỡ, tiếng cười sảng khoái, như thể có chuyện vui lớn vậy, nhìn thoáng qua sẽ bị lây nhiễm.

Phù rể phù dâu đón khách đều đón từ cửa thang máy, Chương Nhập Phàm đi đến hướng khác, Thẩm Minh Tân tạm thời chưa nhìn thấy cô.

“Lát nữa phải cùng chú rể kính rượu, mấy năm nay cậu chỉ uống cà phê thôi, tửu lượng có được không đấy.” Có người vỗ vai Thẩm Minh Tân.

“Được không lát nữa sẽ rõ, các cậu đừng có tệ quá là được.” Thẩm Minh Tân cười nói.

“Cậu cứ giả vờ đi, đừng có ba ly liền gục, đến lúc đó còn phải chúng tôi khiêng cậu về.”

“Chờ xem.”

Thẩm Minh Tân và một vài phù rể khác đang nói chuyện phiếm, ánh mắt thoáng nhìn thấy một bóng người, anh cười quay đầu lại định mời người ta vào trong, tay sắp giơ lên, khi nhìn rõ người đó liền sững sờ.

Một lát sau, anh mới hoàn hồn, làm một tư thế “mời”, giọng điệu bình thường nói: “Mời vào trong.”

Chương Nhập Phàm chạm mắt với Thẩm Minh Tân, trong lòng không khỏi căng thẳng, lo lắng không rõ lý do, cô vội cúi đầu, lướt qua anh, vội vã bước vào sảnh tiệc.

Thẩm Minh Tân nghiêng người, ánh mắt dõi theo bóng người đó, cho đến khi cô ngồi xuống.

“Này, nhìn thấy cô gái vừa vào kia không?” Người bên cạnh huých Thẩm Minh Tân một cái.

Thẩm Minh Tân liếc anh ta, “Không được à?”

“Ha, thật là.” Người đó nhìn quanh sảnh tiệc, “Không phải mấy bàn kia đều là bạn cấp ba của cậu sao?”

“Ừ.”

“Vậy sao cô ấy không chào cậu?”

“Có lẽ cô ấy đã quên tôi là ai rồi.” Thẩm Minh Tân tự giễu cười cười.

“Cô ấy quên rồi, cậu không quên là được rồi, chậc, có gì đó kỳ lạ… Tôi nói cậu này, mấy bạn học đến trước đó, bất kể mọi người có nhận ra cậu hay không, cậu đều chủ động tiến lên chào hỏi, sao đến lượt người đẹp này, cậu lại như pháo rỗng vậy, thành thật khai báo đi, hai người có chuyện cũ gì không?”

Thẩm Minh Tân không nói gì, im lặng một lát rồi nói: “Đều là chuyện quá khứ rồi.”

*****

Chương Nhập Phàm ngồi xuống vẫn chưa hoàn hồn, cô nắm chặt điện thoại hít sâu hai hơi, quay đầu nhìn về phía cửa chính của sảnh tiệc, Thẩm Minh Tân quay lưng về phía cô, không biết đang nói chuyện gì với người bên cạnh, có lẽ vẫn là chuyện kính rượu. ( truyện đăng trên app TᎽT )

Anh đã nhận ra cô chưa?

Chương Nhập Phàm không đoán được, nhìn phản ứng của anh vừa rồi, rất có thể là không, hôm nay có rất nhiều bạn học đến dự, không một ai nhận ra cô, có người thậm chí còn quên mất lớp có người như cô, anh sẽ không phải là ngoại lệ.

Lui một vạn bước mà nói, cho dù anh viết bức thư đó thực sự là để tỏ tình, thì tình cảm của thiếu niên có thể sâu sắc đến mức nào, nhiều năm như vậy trôi qua, chút tình cảm đó anh chắc đã sớm quên mất rồi.

Chương Nhập Phàm không thất vọng, chỉ có chút bối rối, đột nhiên không hiểu nổi tại sao mình lại đến dự tiệc cưới này, tại sao lại muốn gặp Thẩm Minh Tân một lần, bây giờ gặp rồi, rồi sao?

Cô muốn chứng minh điều gì, hay là muốn mò trăng đáy nước, cầm bức thư tình đã hết hạn để đưa cho anh một câu trả lời muộn màng? Trong lòng cô có mong đợi không? Mong đợi lúc đó anh thực sự thích cô, mong đợi anh vẫn còn nhớ cô?

(*) Mò trăng đáy nước có nghĩa là ám chỉ ảo tưởng về 1 việc gì đó mà bản thân có thể làm nhưng thực tế thì lại không, nó được so sánh ví von như là muốn lấy trăng ở dưới đáy nước vậy. Trăng ở trên cao rất xa tầm với nhưng khi in hình xuống bóng nước thì cảm giác như có thể chụp bắt được nó thế nhưng đó chỉ là cái bóng ảo ảnh mà thôi, thế nên hãy cố gắng bám vào thực tế đừng mơ mộng hão huyền để rồi nhận lại thất bại cực kì đau đớn. - charlene t.y.t

Chương Nhập Phàm chìm đắm trong suy nghĩ của mình, không để ý đến sự thay đổi xung quanh, cho đến khi Trình Di chạm vào cô một cái.

“Nghĩ gì vậy, đám cưới bắt đầu rồi, xem này.”

Chương Nhập Phàm hoàn hồn, nhìn về phía bục dài ở giữa sảnh tiệc, đèn trong sảnh tối xuống, chỉ còn một bó đèn chiếu sáng trên bục dài, cô dâu khoác tay bố mình chậm rãi bước về phía bục chính, chú rể đưa tay ra nắm lấy tay cô dâu, bố vợ thân thiết nói với chú rể vài câu dặn dò.

“Tạ Dịch Vi trông có vẻ mập hơn hồi cấp ba rồi.” Trình Di nói.

Chương Nhập Phàm không chú ý đến vóc dáng của Tạ Dịch Vi, sự chú ý của cô không tập trung vào tiêu điểm của toàn bộ tiệc cưới, mà là ở góc bục nghi lễ, Thẩm Minh Tân đang đứng ở đó.

Hàng ngày dưới ánh mặt trời có rất nhiều lễ cưới, quy trình đám cưới thì na ná nhau, nhưng đối với mỗi cặp đôi, hạnh phúc là duy nhất.

Trên bục nghi lễ, cô dâu chú rể trao nhẫn cho nhau theo sự chỉ dẫn của người chủ trì, sau đó ôm hôn nhau, cả hội trường vỗ tay rầm rầm.

Trình Di ra hiệu cho Chương Nhập Phàm: “Nhìn bàn trước kia kìa, Tôn Tiêu Tiêu… Cô ấy mặc áo màu hồng, đang khóc kìa.”

Chương Nhập Phàm nhìn theo chỉ dẫn của Trình Di, quả nhiên theo ánh đèn trên bục, cô thấy một cô gái đang chùi mắt.

“Cô ấy và Tạ Dịch Vi hồi cấp ba là một đôi.”

“Hả?”

“Mình biết cậu không biết mà.” Trình Di khẽ thở dài, có chút cảm khái nói: “Lúc đó họ khá ngọt ngào, ở trường thì ra vào có đôi, còn thi đỗ vào một thành phố để học đại học. Mình cứ tưởng tình cảm của họ tốt như vậy, nhất định sẽ đi đến cuối cùng, ai ngờ bây giờ một người trở thành chú rể của người khác, một người lại ở trong góc tự thương mình.”

Trình Di lắc đầu lè lưỡi, “Quả nhiên tình cảm thời học sinh đều không đáng tin.”

Chương Nhập Phàm sững sờ, vô thức lại nhìn về phía góc bục nghi lễ, Thẩm Minh Tân đã không còn ở đó nữa.

Buổi lễ trao nhẫn kết thúc, tiếp theo là phần biểu diễn, cô dâu chú rể vừa hát vừa nhảy, mấy phù dâu phù rể cũng bị đẩy lên, cả hội trường ồn ào không cho họ xuống nếu không biểu diễn tiết mục.

Dưới con mắt của mọi người, mấy phù dâu đều tỏ ra rất gò bó, chen chúc nhau lùi về phía sau, cuối cùng Thẩm Minh Tân vẫn là người ra mặt cứu nguy, anh cầm lấy micro của người dẫn chương trình nói: “Các phù dâu bận rộn cả buổi sáng rồi, mọi người thông cảm cho, để họ xuống ăn chút gì đó đi, tôi sẽ biểu diễn một tiết mục cho mọi người, được không?”

“Thẩm Minh Tân vẫn đẹp trai như hồi trước, tính tình cũng không thay đổi mấy, vô tư thoải mái, ở bất kỳ hoàn cảnh nào cũng đều hoạt bát, nói theo cách nói bây giờ là hội chứng giao tiếp xã hội.” Trình Di bật cười, nói: “Trước kia thầy giáo đã nói cậu ấy, ngoài học ra thì cái gì cũng giỏi.”

Chương Nhập Phàm mỉm cười nhẹ.

Mấy phù dâu được Thẩm Minh Tân giải cứu xuống dưới, anh một mình ở trên bục, dường như đã chuẩn bị sẵn, anh lấy ra một bộ bài tú lơ khơ từ trong túi áo vest.

Thẩm Minh Tân xắn tay áo lên, nói với những vị khách bên dưới: “Tôi sẽ biểu diễn một tiết mục ảo thuật.”

“Thẩm Minh Tân, sao lại là ảo thuật bài tú lơ khơ nữa vậy, hồi cấp ba đã xem rồi, đổi cái mới đi.” Có người ở bàn đầu tiên hét lên.

Chương Nhập Phàm nghe thấy lời này, đột nhiên nhớ ra một chuyện.

Năm lớp mười hai, lớp tổ chức một buổi tiệc tất niên, chủ nhiệm lớp yêu cầu các bạn học tự tổ chức tiết mục, Thẩm Minh Tân đã chuẩn bị một tiết mục ảo thuật. Vào ngày buổi tiệc, anh cầm một bộ bài tú lơ khơ lên bục, giống như Lưu Khiêm cần Đổng Khanh phối hợp, anh cũng nói cần một người trợ lý.

Bốn chất bài tú lơ khơ, Cơ, Bích, Rô, Tép, mỗi chất đại diện cho một tổ, Thẩm Minh Tân tùy ý rút một lá bài, mười tép, Chương Nhập Phàm vừa vặn là người thứ mười tổ thứ tư.

Chương Nhập Phàm nhớ lúc đó mình tức muốn chết, cô vốn không thích được chú ý, buổi tiệc cũng không tham gia bất kỳ tiết mục nào, thế mà lại xui xẻo bị Thẩm Minh Tân chọn trúng, phải lên sân khấu phối hợp với anh.

Thật ra ảo thuật của anh rất đơn giản, cũng không cần cô đóng vai người trợ giúp, anh chỉ bảo cô rút một lá bài, cho cả lớp xem, sau đó bỏ vào bộ bài tú lơ khơ đó, anh xáo bài lại, giả vờ làm ra vẻ bí ẩn, cuối cùng chính xác tìm ra lá bài cô đã rút.

Át cơ, Chương Nhập Phàm còn nhớ đây là lá bài cô đã rút ra lúc đó.

Cô còn có ấn tượng là vì sau khi Thẩm Minh Tân xuống bục, anh nói với cô, tiết mục ảo thuật này là anh mới học, đã thất bại rất nhiều lần, lần đầu tiên biểu diễn trước công chúng đã thành công rực rỡ, cô đã góp công rất lớn.

Anh nói, cô là ngôi sao may mắn của anh.

Sau này cô chính là át cơ của anh.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp